Ngày hôm sau trở lại Vinh Thành, đã là hơn bốn giờ chiều. Xe trực tiếp chạy đến ban quản lý dự án tập đoàn Cửu Thái.
Khi đi ngang qua hiệu thuốc chưa bao giờ khai trương “Sinh Sinh Đường” của mình, Tăng Nghị ngoái nhìn lại, phát hiện căn nhà lầu hai tầng này đã bị dỡ xuống, trở thành một công trường. Đây là nơi xây dựng nhà văn hóa lưu niệm. Giàn giáo đã lập nên, chiêng trống rùm beng thi công.
Ban quản lý dự án cách đó không xa. Là một căn nhà lầu ba tầng thuê tạm. Trong tương lai rồi cũng sẽ hủy đi. Trên đỉnh căn nhà là bảng hiệu ghi chữ Tập đoàn Cửu Thái.
Xe đến trước lầu, người phụ trách Đinh Tiểu Phong của ban quản lý chạy xuống, nhiệt tình vươn tay nói:
- Là Trưởng phòng Tăng? Chào anh, tôi đã sớm nghe Đổng tiên sinh chỉ bảo, vẫn chờ anh ở đây.
Tăng Nghị bắt tay thật chặt, cười nói:
- Không cần gọi tôi là Trưởng phòng Tăng nữa. Đó là xưng hô chức vụ của tôi ở huyện Nam Vân trước kia. Hiện tại tôi chỉ là một cán sự của sở Y tế mà thôi.
Đinh Tiểu Phong lắc đầu nói:
- Khó mà làm được! Lão Lý của ban quản lý dự án huyện Nam Vân đã nhắc với tôi về anh rất nhiều lần. Trong mắt những người làm hạng mục như chúng tôi thì anh vĩnh viễn vẫn là Trưởng phòng Tăng.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại, cười nói:
- Nói quá lời rồi. Tôi xin giới thiệu với anh, vị này là Tô Kiện Thuần Tô đại ca, dưới sự đề cử của Đổng tổng đến đây phụ trách công tác an toàn của hạng mục này.
- Biết rồi, biết rồi!
Đinh Tiểu Phong cười rất vui vẻ:
- Đổng tiên sinh đã sớm nói qua. Có anh Tô phụ trách ở đây thì giống như tinh binh cường tướng. Tôi tuyệt đối là tin tưởng.
Tô Kiện Thuần tiến lên một bước, bắt tay với Đinh Tiểu Phong nói:
- Đinh tổng, về sau những anh em chúng tôi đi theo anh. Xin anh chiếu cố nhiều hơn.
- Đâu có, đâu có.
Đinh Tiểu Phong thân thiết bắt tay Tô Kiện Thuần, thầm nghĩ về sau ai chiếu cố ai thì còn chưa biết. Ở Vinh Thành này, mặt mũi của Trưởng phòng Tăng rất lớn. Người mà hắn tiến cử đến, nhất định là tập đoàn Cửu Thái phải nể mặt. Đinh Tiểu Phong cười nói:
- Ui chào, đứng ở bên ngoài lâu rồi, Trưởng phòng Tăng mau vào bên trong, ngồi uống tách trà, nghỉ ngơi một chút. Chờ tôi đi an bài công tác cho các vị anh em này.
Tăng Nghị liền gật đầu, bước chân vào trong, vừa đi vừa hỏi:
- Chỗ ở đã an bài xong hết chưa?
- Tất cả đều được sắp xếp hết rồi.
Đinh Tiểu Phong hướng Tăng Nghị báo cáo:
- Bởi vì hạng mục xây dựng, công ty trước chỉ có thể thuê phòng trọ cho công nhân nghỉ lại. Điều kiện có hạn, mong mọi người thông cảm. Tôi đã chỉ bảo xuống dưới, có người nhà thì mỗi người một gian, không người nhà thì hai người một gian.
Tô Kiện Thuần lên tiếng:
- Đây là đã tốt lắm rồi, cảm ơn Đinh tổng.
- Về sau đều là đồng nghiệp, ngàn vạn lần không cần khách khí. Có cái gì khó khăn thì cứ đến tìm tôi.
Đinh Tiểu Phong rất nhiệt tình, dẫn Tăng Nghị vào phòng khách trên lầu, sau đó liền dẫn đám người Tô Kiện Thuần đi làm thủ tục nhận công việc.
Qua hơn nửa tiếng, đám người Tô Kiện Thuần đã quay trở lại. Mỗi người nhận hai bộ đồ bảo an.
Đinh Tiểu Phong lại nói:
- Tối nay công ty có họp mặt, tất cả mọi người đều đến tham dự. Vừa lúc mọi người làm quen với nhau. Trưởng phòng Tăng nếu có rảnh thì cũng hân hạnh được mời đến.
Trước đây, bảo an không được xem là nhân viên chính thức. Nhưng lần này lại khác, người là do Tăng Nghị giới thiệu, sự việc do đích thân Đổng Lực Dương chỉ bảo xuống. Đinh Tiểu Phong không dám chậm trễ, lập tức an bài tiệc đón gió.
Loại tiệc rượu quan trọng của công ty như thế này, Tăng Nghị không tiện tham dự. Thấy mọi việc đã được sắp xếp thỏa đáng, hắn liền đứng dậy cáo từ.
Đinh Tiểu Phong tiễn Tăng Nghị xuống dưới lầu, thuận tiện nói với đám người Tô Kiện Thuần:
- Mọi người đi đường cũng vất vả rồi. Trước về nhà trọ nghỉ ngơi, buổi tối tôi cho người đến đón mọi người.
Tô Kiện Thuần nói:
- Điều này không hay. Nếu vẫn chưa tới giờ tan tầm thì chúng tôi phải làm việc. Trước chúng tôi ra công trường làm quen hoàn cảnh một chút. Như vậy thì ngày mai có thể đầu nhập vào công tác.
- Cũng còn gần nửa ngày nữa.
Đinh Tiểu Phong nói.
Đám người Tô Kiện Thuần liền thay bộ đồng phục bảo an vừa mới nhận. Xem ra là thật muốn đến công trường. Lần này Đổng Lực Dương đã cho bọn họ tiền lương và đãi ngộ rất hậu đãi. Nếu mặc kệ thì Tô Kiện Thuần cảm thấy rất có lỗi khi nhận đồng tiền của Đổng Lực Dương.
Đinh Tiểu Phong liền nhìn Tăng Nghị nói:
- Trưởng phòng Tăng, anh xem…
- Cứ để bọn họ đi.
Tăng Nghị biết cũng khuyên không được những người này. Hắn nhìn công trường đang hoạt động cách đó không xa nói:
- Năm trước tôi còn ở đây một khoảng thời gian, không nghĩ tới lại hủy nhanh như vậy.
Đinh Tiểu Phong cũng không biết chuyện gì, nhưng y thật ra mơ hồ nghe được một số cao tầng của công ty nói chuyện, biết rằng hạng mục lần này là do Tăng Nghị hỗ trợ mới có thể thuận lợi bắt đầu. Đinh Tiểu Phong ngay lập tức nói:
- Tôi đây sẽ dẫn Trưởng phòng Tăng đến công trường một chút, thuận tiện đem tình hình tiến triển của công trường báo cáo với Trưởng phòng Tăng.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại, cười nói:
- Anh nếu nói như vậy thì tôi sẽ không dám đi.
Đinh Tiểu Phong nhiệt tình mời:
- Vậy thì xin mời Trưởng phòng Tăng cho ra ý kiến.
Đám người Tô Kiện Thuần ra đến công trường thì liền tản ra. Mỗi người phụ trách một nơi, hình như là điều tra địa hình. Còn Đinh Tiểu Phong thì cùng với Tăng Nghị đi đằng sau, vừa đi vừa giải thích.
Giống như những gì Đổng Lực Dương đã nói lúc trước, sau khi xây dựng nhà lưu niệm văn hóa thì những xây dựng cũ xung quanh trông có vẻ không hợp nhau. Lúc này ở thành phố đã bắt đầu chú trọng hạng mục xây dựng khu thương mại, những công tác giải phóng mặt bằng xung quanh đang tiến hành đâu vào đấy. Nhà lưu niệm sau khi xây dựng xong thì bắt đầu xây dựng khu thương mại.
- Người phụ trách nhà lư niệm là ai vậy?
Tăng Nghị đột nhiên hỏi.
- Là một vị Phó cục trưởng của phòng Văn hóa quận, họ Chu.
Đinh Tiểu Phong đáp.
Tăng Nghị ồ một tiếng. hắn nhớ tới người phụ trách trước kia Mạnh Quần Sinh. Từ sau sự kiện đó thì không còn gặp Mạnh Quần Sinh nữa, không biết hiện tại anh ta thế nào.
Bên ngoài công trường khắp nơi đều là những căn nhà bị hủy. Lúc này có một người đang đứng lơ lửng trên một căn gác, nhẹ nhàng cầm bàn ê-tô cắt thép thật lớn.
Hai người liền cùng nhau bước tới.
Hủy đi nhà ở thật là việc phải làm. Những căn nhà cũ bị hủy đi, cửa sổ, thủy tinh, thép, hệ thống sưởi hơi, hệ thống cung cấp nước đều có thể bán lấy tiền. Cho nên, giải phóng mặt bằng ngược lại là cơ hội kiếm chút tiền cho những người công nhân. Bình thường mỗi mét vuông khoảng ba bốn chục đồng. Ngoại trừ tiền nhân công, tiền phí thiết bị thì mỗi một mét vuông có thể kiếm được mấy chục đồng.
Mới vừa đi tới gần, còn có người hướng Đinh Tiểu Phong nhanh nhẹn đi tới, vừa đưa gói thuốc, vừa cười nói:
- Đinh tổng đại giá quang lâm, hoan nghênh, hoan nghênh.
Đinh Tiểu Phong khoát tay, không tiếp nhận thuốc mà là nói:
- Tôi nói anh không nên làm vậy. Trong mắt cứ nhìn chằm chằm vào mấy đồng tiền đó. Khi nào nên dùng thiết bị thì phải dùng thiết bị, từ từ mà làm. Khinh suất như vậy thì tùy tiện rơi xuống một người thì toàn bộ số tiền anh kiếm được phải bồi thường cho người ta đấy, hiểu không?
Việc này không phải do Đinh Tiểu Phong quản, mà là do bên giải phóng mặt bằng quản. Nhưng Đinh Tiểu Phong cũng muốn nói chuyện một chút, nếu không chịu ảnh hưởng còn không phải tập đoàn Cửu Thái sao?
- Hiểu mà, hiểu mà!
Người nọ gật đầu:
- Tôi nhất định sẽ chú ý.
Tăng Nghị cảm thấy giọng nói rất quen thuộc, nhìn lại thì phát hiện là lão Thất trước đây cho mình thuê nhà. Vẫn là bộ dạng gầy ốm, trong tay cầm một cái quạt nhỏ. Tăng Nghị liền cười nói:
- Như thế nào lại là Thất ca?
Lão Thất vừa thấy, lập tức a một tiếng, bất ngờ nói:
- Đây không phải là Tăng Nghị sao? Cậu trở về Vinh Thành khi nào?
Từ lúc Trần Long lên làm Phó cục trưởng phân cục, lão Thất rất khó mà gặp được Trần Long. Khi y nghe được tin tức của Tăng Nghị thì là nửa năm trước.
- Trở về cũng một khoảng thời gian rồi. Hôm nay vừa lúc đi ngang qua nơi này nên ghé xem.
Tăng Nghị cười:
- Nhà của Thất ca đã hủy đi rồi?
- Hủy rồi!
Lão Thất gật đầu nói:
- Khi có tiền giải phóng mặt bằng, tôi liền dùng số tiền đó đi làm chuyện này.
Tăng Nghị chỉ vào người công nhân đang treo lơ lửng kia:
- Đây là công nhân do anh mướn?
Lão Thất lắc đầu nói:
- Không phải, nhà ở tốt như vậy, chưa đến lượt tôi hủy đi. Đây là khu do Khương Tân Kiến nhận thầu.
Tăng Nghị cau mày, Khương Tân Kiến là ai? Có thể đã gặp một lần nhưng không nhớ nổi.
Lão Thất lên tiếng:
- Cậu xem tôi đấy, phải lăn lộn rất nhiều. Khương Tân Kiến là sau khi Trần Long thăng chức Phó cục trưởng thì tiến vào đồn, phụ trách trị an của khu này. Chắc cậu không biết đâu.
Đinh Tiểu Phong vừa nghe thì cũng cau mày. Khương Tân Kiến này y cũng quen, bình thường rất ương ngạnh. Anh ta khi cho hủy nhà thì tiếc không dùng thiếc bị, chỉ dùng tay không. Đinh Tiểu Phong đã uyển chuyển nhắc nhở nhiều lần, nhưng Khương Tân Kiến vẫn cứ làm theo ý mình. Mấy ngày hôm trước, còn có người công nhân Khương Tân Kiến thuê bị ngã xuống. Cũng may là ngã không nặng, bằng không sẽ xảy ra đại sự.
- Người công nhân bị thương mấy ngày hôm trước còn chưa khỏe, hôm nay lại khinh suất như vầy, rốt cuộc có còn muốn phá hủy nhà ở nữa không?
Đinh Tiểu Phong có chút tức giận. Y cũng không muốn vì chuyện này mà làm cho hạng mục bị đình chỉ.
Lão Thất liền gật đầu nói:
- Vâng, Đinh tổng nói rất đúng. Nếu để xảy ra chuyện lần này, kiếm được tiền đều là thay người khác kiếm tiền. Lát nữa tôi sẽ nói với anh ta.
Nói xong, lão Thất đứng trên sàn nhà, hô to:
- Anh xuống mau đi, có thể hủy được không đó? Anh không muốn sống nữa à?
Nhìn người nọ leo xuống, Tăng Nghị lại lắc đầu, đi theo Đinh Tiểu Phong đến nơi khác.
Từ công trường đi ra, hắn thấy đám người Tô Kiện Thuần đang vây quanh một khối đất trống, lấy nhánh cây vẽ một phác đồ trên mặt đất, thỉnh thoảng lại chỉ vào hướng xa xa. Hẳn là đang phân công công tác bảo an. Địa phương nào cần tăng manh. Những người này đều trải qua huấn luyện đặc biệt, là những chuyên gia về an toàn. Hiện tại lại làm bảo an, khiến người ta quả thật có chút đau xót.
Tăng Nghị bước lại cùng mọi người chào hỏi, rồi xin phép rời khỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT