- Hiện tại, tôi sẽ nói đến phương thuốc Tiểu Sài Hồ Thang kinh điển.
Tăng Nghị trở bản dự thảo sang trang khác:
- Mọi người chúng ta cùng nhau phân tích một chút, vì sao một căn bệnh mà Tây y không tìm ra được cái tên khoa học thich hợp nhưng lại có thể dùng đến một phương thuốc có từ hai ngàn năm trước thu được hiệu quả tốt như vậy?
- Tôi đã từng gặp một vị thầy thuốc trung y dân gian, làm nghề y hơn bốn mươi năm, giải trừ không ít ốm đau cho mọi người. Ở địa phương đó cũng được coi là danh y. Ông đã tổng kết kinh nghiệm làm nghề y của mình chỉ có mấy chữ “Nhất tề Tiểu Sài Hồ Thang, bao đả thiên hạ” (Một thang Tiểu Sài Hồ, chinh phục thiên hạ).
Tăng Nghị cười, những sinh viên ở dưới cũng cười. Không phải chứ? Một thang Tiểu Sài Hồ Thang không ngờ cũng có thể trở thành danh y nhất phương sao?
- Mọi người không cần cười, chờ khi nào mọi người tiếp nhận điều trị cho ai đó, mọi người sẽ phát hiện, Tiểu Sài Hồ Thang chính là một phương thuốc mà mọi người mở ra nhiều nhất. Cho nên, học giỏi phương thuốc này, mọi người sẽ cả đời hưởng thụ.
Tăng Nghị nói tiếp:
- Một Tiểu Sài Hồ Thang bao gồm Sài hồ, Hoàng cầm, Bán hạ, Đảng sâm, Sinh khương, Chích Cam thảo, Đại táo. Mọi người có thể nhìn thấy Tiểu Sài Hồ Thang tổng cộng có bảy vị thuốc. Trong đó Sinh khương và Đại táo là những thực vật thông dụng của chúng ta. Nhưng vì sao qua nhiều thế hệ Trung y, mọi người vẫn thích dùng phương thuốc này?
Những sinh viên ở dưới tất cả đều nhìn Tăng Nghị. Bọn họ cũng muốn biết vì sao.
- Chỉ bởi vì một chữ “hòa”.
Tăng Nghị nói:
- Tôi có thể tóm tắt phương thuốc này như sau,. Mọi người có thể lý giải nó là để điều hòa, cũng có thể lý giải nó là hiểu biết, bình tĩnh. Thậm chí nhân cách hóa một chút, còn có thể lý giải là một sứ giả hòa bình. Mọi người có thể không hoặc sử dụng phương thuốc này để điều hòa âm dương bất hòa, trong ngoài bất hòa, cảm xúc bất hòa. Người bệnh sau khi uống loại thuốc này cũng sẽ không còn đổ mồ hôi đầm đìa, thượng thổ hạ tả (nôn mửa và tiêu chảy), phản ứng thuốc nghiêm trọng, điều hòa khí tức…Cho nên, qua nhiều thế hệ, các thầy thuốc đều rất thích dùng phương thuốc này. Cho dù bạn có nghĩ mình có đủ tư cách để trở thành một thái bình y thì bạn cũng phải học phương thuốc này mới được.
Những sinh viên ở dưới bắt đầu cười, cảm thấy Tăng Nghị giảng giải rất có ý tứ. Ít nhất khiến mọi người cảm thấy Trung y không phải khó nuốt. Chỉ cần học giỏi phương thuốc này thì cũng có thể trở thành Thái bình y.
Hoàng Xán gật đầu thật mạnh nói:
- Bệnh của Tiểu Ny chính là âm dương bất hòa. Dùng phương thuốc Tiểu Sài Hồ Thang thì liền lập tức trở nên bình ổn.
Tăng Nghị bắt đầu giảng giải bảy vị thuốc của Tiểu Sài Hồ Thang và công hiệu của nó. Lại nói đến những nguyên tắc phán đoán trong việc sử dụng Tiểu Sài Hồ Thang. Tăng giảm biến hóa như thế nào, thông qua cái gì để tăng giảm vị thuốc. Rồi như thế nào để đạt được trị liệu tốt nhất, tất cả đều thông qua một chữ “hòa”.
Trong giảng đường rất im lặng, chỉ có thể nghe tiếng Tăng Nghị giảng bài, cùng với tiếng ghi chép soàn soạt. Không riêng gì sinh viên, mà ngay cả những giảng viên, bác sĩ đi theo Hoàng Xán lúc này cũng bị bài giảng của Tăng Nghị hấp dẫn. Không chỉ bởi vì sự thú vị của một chữ “hòa” mà Tăng Nghị nói tới, mà còn là vì hắn đã làm cho Kinh phương đột nhiên trở nên một phương pháp không thể chạm tới, và sự trị liệu bất đồng của Tăng Nghị trong từng căn bệnh, khiến cho người nghe được mở rộng tầm mắt.
Chính Hoàng Xán cũng không thể không ghi chép vào trong quyển số của mình.
Hai tiếng đồng hồ rất nhanh trôi qua. Cuối cùng Tăng Nghị tổng kết lại:
- Mọi người có thể nhìn thấy, một thang Tiểu Sài Hồ Thang có thể trị liệu rất nhiều căn bệnh. Từ cảm mạo ho khan, đến bệnh viêm gan kết sỏi đều thu được kết quả tốt từ một lần trị liệu. Cho nên, sau này mọi người nhất định phải nghiên cứu kỹ “Thương Hàn Luận”, dưỡng thành lối suy nghĩ có biện chứng.
- Bệnh có thể có ngàn loại, vạn loại. Nhưng bệnh sẽ không vượt qua được phạm vi lục kinh bát cương. Mọi người không cần cố chấp đặt cái tên khoa học cho căn bệnh. Có thể căn bệnh cũng không cần cái tên, chỉ cần căn cứ vào tứ chẩn bát cương công nhận chủ chứng, phân tích chứng minh bệnh cơ, sau đó lập pháp, ra phương, dùng thuốc. Như vậy, cho dù không thể tận chữa khỏi bệnh nhưng cũng sẽ không phạm sai lầm lớn.
- Được rồi, đề mục hôm nay chấm dứt.
Tăng Nghị nhìn ở dưới, cười nói:
- Còn có một chút thời gian, mọi người có vấn đề gì muốn hỏi thì cứ nói.
Toàn bộ sinh viên ở dưới đều giơ tay lên.
Điều này khiến cho những giảng viên ở đây hoảng sợ. Bình thường họ giảng bài, sau khi nói xong cũng chẳng ai đặt câu hỏi. Mọi người phải dùng phương thức điểm danh, thì mới có thể biết được sinh viên đó rốt cuộc có nghe vào hay không.
Tăng Nghị tùy ý chỉ vào một sinh viên. Cậu sinh viên đó kích động nói:
- Giáo sư Tăng, thông qua bài giảng vừa rồi của thầy, em cảm giác được mở rộng tầm mắt, cảm thấy Trung y chẳng phải khó học lắm. Nhưng em không muốn làm một Thái bình y, em muốn biết Trung y rốt cuộc có thể trị bệnh nặng bộc phát hay không?
- Tôi cho rằng đây không phải là vấn đề trị được hay không mà những người làm Trung y có dám trị hay không.
Tăng Nghị nhìn những sinh viên nói:
- Y thuật của tôi là do ông nội tôi truyền lại, Chúng tôi sinh sống tại vùng núi. Người của miền núi rất nghèo, khi mình phát bệnh, nếu không vạn bất đắc dĩ thì sẽ không đến bệnh viện khám bệnh. Cho nên, một khi phát bệnh đều là bệnh nặng thập tử nhất sinh. Khi đưa đến bệnh viện thì bệnh viện cũng không nhận nữa. Mà ông nội của tôi, chuyên môn cứu chữa những người bệnh nặng mà bệnh viện không chịu nhận. Bình thường chỉ cần đưa tới đúng lúc, tám phần trở lên người bệnh được cứu sống. Thông qua điều trị kế tiếp thì còn có thể khỏi hẳn.
Hoàng Xán gật đầu. Nói rất đúng. Khi đụng tới chứng bệnh bộc phát nặng, hiện tại Trung y không dám trị, mà không phải là không có biện pháp để trị. Thậm chí cũng không dám thử một chút.
Người sinh viên kia lại hỏi:
- Vậy thì thầy làm sao để học giỏi Trung y?
- Tôi mười bốn tuổi đã đi du lịch khắp mọi nơi. Trong lúc mặc kệ đụng phải bệnh gì, tôi đều mạnh dạn trị liệu.
Tăng Nghị cười:
- Chỉ cần mọi người tự tin biện pháp của mình không có lầm, có gan thử nghiệm thực tiễn thì kỳ thật đều có thể học giỏi Trung y. Về điểm này, Trung y và Tây y giống nhau.
Những sinh viên ở dưới lại hỏi thêm mấy vấn đề. Sau đó chuyển dời đến phương pháp chẩn bệnh thần kỳ của Tăng Nghị. Tất cả mọi người đều muốn biết Tăng Nghị như thế nào luyện thành mắt lửa ngươi vàng.
Tăng Nghị không thể không nói đến nguyên tắc chẩn bệnh quan trọng Vọng, Văn, Vấn, Thiết. Vốn chỉ thuyết giảng trong vòng hai giờm nhưng lại bị các sinh viên kéo tới hơn bốn giờ. Cho đến khi có một giảng viên đến, lên tiếng thúc giục mấy lần thì buổi diễn thuyết của Tăng Nghị mới chấm dứt.
Giảng viên kia rất không thích. Chính mình tốt xấu gì cũng là giảng viên có tiếng của trường, đứng ở chỗ này hơn nửa ngày mới bắt đầu bài giảng. Thật sự là buồn cười! Những người đến nghe không ngờ còn có học sinh lớp mình, trốn đi nghe một người còn ít tuổi nói cái gì là Vọng, Văn, Vấn, Thiết. Thật sự là vớ vẩn! Các người là học Tây y đấy.
Tuy nhiên, khi kết thúc, ông ta nhìn thấy Hoàng Xán bước ra thì trong lòng không khỏi giật mình. Không ngờ Hoàng lão cũng tới nghe người thanh niên này nói chuyện. Người thanh niên này rốt cuộc là ai vậy?
Hoàng Xán tiễn Tăng Nghị ra cửa nói:
- Hôm nay trở về Nam Giang à?
- Đúng vậy!
Tăng Nghị gật đầu:
- Đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy. Lát nữa tôi sẽ xuất phát.
Hoàng Xán hít sâu một tiếng:
- Thật sự là không muốn thả cậu đi. Nếu cậu ở lại đây thì khoa Trung y sẽ thay đổi diện mạo.
Hoàng Xán cảm thấy Tăng Nghị người này thật sự không tồi. Ăn nói rất tốt, phẩm tính cũng tốt, giống như phương thuốc Tiểu Sài Hồ Thang ngày hôm nay. Mặc dù đang đứng ở vị trí bất đồng quan niệm với ông, nhưng Tăng Nghị cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng. Hôm nay chỉ nói đến Kinh phương, vừa chiếu cố mặt mũi của mình, vừa cố ý giảng ra cái mới, khiến cho người ta xem thế là đủ rồi.
Tăng Nghị cười nói:
- Hoàng lão nói quá lời! Chỉ có một buổi diễn thuyết này thôi thì tôi còn ứng phó được. Nếu nói nhiều thì tôi không muốn lộ ra dấu vết.
- Tôi còn phải quay trở lại Nam Giang, chuẩn bị cho chuyện xây dựng trường đại học Y. Vẫn còn nhiều chuyện bận tâm. Đến lúc đó mời Hoàng lão chiếu cố nhiều hơn. Vì chúng tôi mà phái đến những vị giảng viên giàu kinh nghiệm.
- Mỗi người đều có chí hướng của mình. Cũng thế, cũng thế.
Hoàng Xán đành phải thôi:
- Chờ cho khoa Trung y của các người thành lập, tôi sẽ đích thân đến chúc mừng.
- Tôi trước hết xin cảm ơn Hoàng lão.
Tăng Nghị hướng Hoàng Xán chắp tay:
- Xin tạm biệt, Hoàng lão hãy bảo trọng.
Hoàng Xán khoát tay:
- Đi đường thượng lộ bình an.
Tăng Nghị lại cúi đầu rồi xoay người bước vào trong xe, rời khỏi trường đại học Y Đông Giang.
Hoàng lão nhìn theo chiếc xe biến mất, trong lòng không khỏi cảm thán. Ai nói Trung y không có người nối nghiệp. Tuổi trẻ hậu sinh dĩ nhiên là không kém hơn so với mình.
Tăng Nghị trở lại khách sạn. Những huynh đệ của Tô Kiện Thuần đã có mặt. Bởi vì trung gian có mấy người giống như lão Tứ, mang theo gia đình. Tăng Nghị bảo Cố Địch tìm cho một cái xe mini bus, chở toàn bộ mọi người trở về.
Cố Địch tựa vào chiếc xe của mình, nhìn thấy mọi người đang khuân đồ lên xe, thì lúc này mới lững thững mang đến một chai rượu, đưa cho Tăng Nghị:
- Bảo trọng nhé! Khi trở lại Nam Giang, cho tôi gửi lời hỏi thăm mọi người.
- Tại sao anh lại không hỏi thăm? Gọi một cuộc điện thoại có bao nhiêu tiền đâu.
Tăng Nghị cười. Cố Địch là công tử của Chủ tịch tỉnh, cái giá cao lên, còn chờ người khác gọi điện thoại vấn an.
- Sự việc của bệnh viện Nhi hôm nay cũng có kết luận. Một vị Phó viện trưởng, vài vị Phó chủ nhiệm đều bị miễn chức.
Cố Địch nói.
Tăng Nghị gật đầu, cảm thán. Y học cũng giống như trong quan trường. Xảy ra chuyện, trách nhiệm đều là Phó chức, miễn chức chỉ có thể xem là xử lý không đến nơi đến chốn. Trong quan trường ngay tại chỗ miễn chức thì sau đó lại tái bổ nhiệm ở một nơi khác.
Đối với loại hiện trạng này, Tăng Nghị cũng là bất đắc dĩ. Xử lý sự cố chữa bệnh xưa nay đã vậy. Nhiều lắm là miễn chức, tịch thu giấy phép hành nghề, còn bị truy cứu trách nhiệm hình sự thì rất ít. Lúc trước thiết lập chế độ bảo hộ là muốn tận khả năng bảo vệ quyền lợi của người thầy thuốc, làm cho bọn họ tận khả năng không đến mức làm lơ trước sự sống chết của người bệnh. Nhưng loại chế độ này có lợi mà cũng có hại. Nó khiến cho một số thầy thuốc có những hành vi trái với y đức của mình.
Trước kia cũng đã từng xảy ra một sự kiện chấn động. Một người dân bị thương phải vào bệnh viện để điều trị. Bởi vì còn thiếu tiền phí cấp cứu mấy trăm đồng, bác sĩ liền khâu lại vết thương, cuối cùng khiến cho vết thương của người công nhân đó bị nhiễm trùng nghiêm trọng, không còn cứu được. Trước sự bức bách của dư luận, vị thầy thuốc này cũng chỉ xử phạt miễn chức mà thôi.
Tăng Nghị đối với quy trình xử lý cũng rất rõ ràng. Cho nên mới trừng phạt Tôn Vân Thủy. Nếu để cho cái loại thầy thuốc như thế này tồn tại mà không gặp chuyện gì, thì y vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được trách nhiệm của chiếc áo trắng mình đang mặc.
- Còn vị Viện trưởng Kim kia, tối hôm qua khi về nhà, nửa đường bị người ta đập xe, người cũng bị đánh.
Cố Địch nhìn đám người Tô Kiện Thuần đang khuân đồ lên xem nói.
Tăng Nghị biết rằng Cố Địch đây là nhắc nhở chính mình. Cùng đám người Tô Kiện Thuần quây cùng một chỗ là rất nguy hiểm. Việc này rất có khả năng là do đám người Tô Kiện Thuần làm.
- Gieo gió thì gặt bão thôi!
Tăng Nghị nói. Hắn biết việc này không liên quan gì đến đám người Tô Kiện Thuần. Những người này nếu thật muốn đối phó với Viện trưởng Kim, thì sẽ không đơn giản như vậy. Hắn nói:
- Cám ơn anh! Mấy ngày nay anh đã nhiệt tình tiếp đãi tôi. Có rảnh thì về Nam Giang chơi nhé.
Cố Địch ý tứ đã nói xong, lập tức phất tay, tự nhiên phóng khoáng nói:
- Đi đi, chúc thuận buồm xuôi gió.
">
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT