Rời khỏi cửa hàng xe, Yến Dung dẫn cha đến tiệm cơm của Lưu lão tam.

Tiệm cơm của Lưu lão tam hiện tại cũng đã thay đổi rất nhiều. Tuy nhiên, không gian thì không đủ dùng. Du khách đến tham quan du lịch huyện Nam Vân ngày càng đông, rất thích đến nơi này của lão ăn cơm. Sau đó mang về một ít thịt khô làm quà.

Hai người khi tới thì bên trong đã ngồi đầy khách đến ăn cơm. Bên trong bên ngoài tiệm cơm vẫn còn mười mấy người du khách đang chờ mua thịt khô. Yến Dung đã cùng với Tăng Nghị đến đây ăn mấy lần nên với Lưu lão tam xem như khá quen biết. Lưu lão tam đã sớm dành cho cô một chỗ ngồi, rất nhiệt tình tiếp đón Yến Dung. Sau đó liền bưng mấy món thức ăn lên.

Yến Trị Đạo lúc này đã hiểu được, Yến Dung dẫn ông đến xem những nơi này, sợ là không phải nhất thời hứng khởi. Ông ta gắp một miếng thịt mặt heo rồi nói:

- Tốc độ phát triển của huyện Nam Vân thật sự làm cho người ta phải hâm mộ. Tuy nhiên, nó vẫn không thể nào đủ điều kiện để xây dựng một ngôi trường đại học chuyên nghiệp được. Ở thành phố đã ra quyết sách, chính là đã suy xét điều kiện khách quan của đôi bên.

Yến Dung bày ra một bộ chẳng sao cả, nói:

- Ba nói với con chỉ vô dụng thôi. Nhiệm vụ của con đó chính là dẫn ba đi xem hiện trạng của huyện Nam Vân. Ba xem xong rồi thì nhiệm vụ của con liền hoàn thành. Hiện tại, con gái mời ba ăn cơm, không có liên quan gì đến công tác.

- Khang Đức Lai này…

Yến Trị Đạo lắc đầu bất đắc dĩ, không cần nghĩ ông ta cũng biết chính Khang Đức Lai đã bảo con gái của mình làm công tác tư tưởng với mình.

- Kỳ thật, con cảm giác được mọi người chỉ là mơ tưởng.

Yến Dung nhìn cha mình rồi nói:

- Trường đại học cuối cùng được xây dựng ở chỗ nào thì thành phố cũng không biết mà ở huyện cũng không biết.

Yến Trị Đạo liền gắp một miếng thịt khô bỏ vào trong chén cho con gái, rồi cười nói:

- Hai cấp chính quyền không biết, đó là do con định đoạt à?

- Trưởng phòng Tăng của tụi con.

Yến Trị Đạo khi nói chuyện với cha của mình cũng không có bất luận một cong cong lách lách nào.

Yến Trị Đạo liền cười ha ha, như thể đấy là điều tức cười nhất. Chủ tịch thành phố không định đoạt được, mà ngược lại lại do một Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư định đoạt.

Yến Dung ăn một miếng cơm rồi nói:

- Theo ý của con, ở thành phố cử ba đến đây làm công tác với Khang Đức Lai, căn bản là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Nếu muốn trường học được xây dựng ở thành phố Long Sơn thì chi bằng ba đến làm công tác với Trưởng phòng của con.

Yến Trị Đạo chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng có sự kinh ngạc. Con gái của mình hôm nay liên tục nhắc đến Trưởng phòng của nó. Giống như trong mắt của cô, Chủ tịch huyện, Chủ tịch thành phố đều là bài trí. Trên đời này, lãnh đạo có năng lực nhất chính là Trưởng phòng của cô. Tình huống này rất không bình thường. Trước kia con bé này mắt cao hơn trán, ai cũng không để vào mắt được.

Những gì mà Yến Dung nói, Yến Trị Đạo không tin. Quyết định xây dựng trường đại học Y là một việc lớn. Nó có tính nguyên tắc và tổ chức bên trong, ngay cả thành phố cũng không thể quyết định đánh nhịp được. Một Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư nho nhỏ như thế nào lại có khả năng quyết định.

Xem ra con gái mình hiện nay tư tưởng có vấn đề rất lớn. Cô đối với Trưởng phòng Tăng kia tỏ ra rất sùng kính.

Yến Trị Đạo hơi cau mày một chút. Chính mình phải chú ý đến vị Trưởng phòng Tăng này. Tính chất công tác thu hút đầu tư quyết định người này tất nhiên là biết cách ăn nói. Nhưng nếu cậu ta đem tài ăn nói của mình mê hoặc con gái của ông thì phải là tìm lầm đối tượng rồi. Chính mính tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tăng Nghị lúc này đang ở nhà Phương Nam Quốc ăn cơm. Sau khi ăn xong cơm chiều, tất cả mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm.

Phương Nam Quốc trong tay cầm tách trà, đột nhiên hỏi:

- Tiểu Tăng, cậu đến huyện Nam Vân công tác đã bao lâu rồi?

- Hơn nửa năm rồi.

Tăng Nghị trả lời.

Phương Nam Quốc hơi gật đầu. Ông ta đã suy xét, tìm một cơ hội đem Tăng Nghị từ Nam Vân về lại Vinh Thành. Đây không phải nói Tăng Nghị ở Nam Vân làm không tốt. Ngược lại, Tăng Nghị ở Nam Vân đã làm ra được thành tích rất lớn, vượt qua sức tưởng tượng và mong muốn của Phương Nam Quốc. Cho nên ông cảm thấy ý định để Tăng Nghị ra ngoài rèn luyện đã được thực hiện, không tất yếu để cho Tăng Nghị tiếp tục ở huyện Nam Vân. Nếu cứ như vậy thì Sở Chấn Bang như hổ rình mồi sẽ cướp Tăng Nghị đi mất.

Phùng Ngọc Cầm thấy sắc mặt của Phương Nam Quốc thì biết rằng trong lòng ông đã quyết định. Bà nói:

- Lần này, hạng mục trường đại học Y, ở sở đang tính toán cho cháu tới phụ trách.

Tăng Nghị có chút bất ngờ. Chuyện này như thế nào lại đến phiên mình phụ trách. Một hiệu trưởng của một trường trung học cấp bậc so với mình đã cao hơn rồi, lại càng không cần phải đề cập đến một trường đại học chuyên nghiệp.

Buổi chiều, lãnh đạo sở Y tế đã có buổi thảo luận, đều cho rằng ở huyện Nam Vân thành lập một trường đại học Y là không được. Điều kiện không đủ. Nếu chỉ thành lập một ngôi trường bình thường thì ở sở còn miễn cưỡng ủng hộ một chút. Nhưng lần này cơ hội này đối với tỉnh Nam Giang là khó có được. Lãnh đạo sở cho rằng phải xây dựng được một ngôi trường đạt tiêu chuẩn của một trường đại học Y chuyên nghiệp.

Cho nên, cuối cùng ở sở quyết định phải tranh thủ đem trường đại học này xây dựng ở Vinh Thành. Tăng Nghị hiện đang đau đầu chính là sau khi trở về như thế nào giải thích với Khang Đức Lai và Tương Trung Nhạc.

Dựa theo ý tưởng của Tăng Nghị, hẳn là muốn đem trường đại học này xây dựng ở Nam Vân. Đây đối với sự phát triển của huyện Nam Vân có tính trợ giúp rất lớn. Tuy nhiên, hắn rất rõ ràng, lý tưởng và sự thật có sự chênh lệch rất lớn. Lấy tình huống trước mắt của huyện Nam Vân, cho dù là tỉnh có toàn lực giúp đỡ thì cũng rất khó mà xây dựng được một ngôi trường đầy đủ tiêu chuẩn cao cấp. Chỉ cần như thế nào để hấp dẫn nhân tài đến Nam Vân thì cũng là một bài toán khiến người ta phải đau đầu.

Nhưng nếu thiết lập tại Vinh Thành thì khó khăn này sẽ giảm bớt rất nhiều. Cho nên, suy xét của sở Y tế vẫn là khá phù hợp với sự thật.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Trường đại học Y này là một trường học Tây y, cháu phụ trách thì không được thích hợp.

- Chỉ cho cháu phụ trách giai đoạn chuẩn bị xây dựng mà thôi.

Phùng Ngọc Cầm nói:

- Tương lai, công tác quản lý của trường, ở sở sẽ chọn lựa người thích hợp đến phụ trách.

- Anh đúng thật là người dám nghĩ đấy. Một cán bộ cấp trưởng phòng mà muốn phụ trách công tác quản lý của một trường đại học. Chờ anh lên làm Chủ tịch huyện rồi nói sau.

Long Mỹ Tâm rốt cuộc cũng tìm được đề tài đả kích Tăng Nghị. Trong thời khắc mấu chốt phải đem Tăng Nghị ra phơi nắng, nhắc nhở tiểu tử này không cần kiêu ngạo.

Tăng Nghị biết rằng Phùng Ngọc Cầm là muốn mình về lại Vinh Thành. Tuy nhiên, hắn hiện tại đã thích ứng với cuộc sống tại Nam Vân. Hắn cảm thấy ở đó không gì trói buộc được hắn. Càng có thể khiến hắn phát huy được khả năng của bản thân mình. Hắn nói:

- Hạng mục này thật sự là quá lớn. Cháu sợ mình sẽ làm không tốt. Hơn nữa huyện Nam Vân vẫn còn rất nhiều việc cần làm, tạm thời không thể bỏ đi được.

- Ở sở đã an bài như vậy chính là đã có suy xét. Đầu tiên, cháu là cán bộ do sở điều tạm đến cơ sở, vì chia sẻ công việc cho sở. Tiếp theo, cháu ở huyện Nam Vân theo dõi rất nhiều công trình hạng mục, cho nên có kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, về công tác kinh tế cháu đều có thể làm được. Hiện tại xây dựng một trường đại học Y, đối với chuyên môn của cháu cũng có điểm tương đồng. Sở tin tưởng rằng cháu sẽ làm tốt chuyện này.

Phùng Ngọc Cầm nói xong, cầm lấy một miếng táo đưa cho Long Mỹ Tâm:

- Mỹ Tâm, ăn một chút hoa quả đi, có lợi cho tiêu hóa.

- Cô Phùng, đây không giống với. công tác thu hút đầu tư tính chất vô cùng đơn giản. Chính là kéo đầu tư, khá thích hợp với bản thân cháu.

Tăng Nghị cười.

Long Mỹ Tâm cắn một miếng táo rồi nói:

- Khó có được đấy, Trưởng phòng Tăng mà cũng biết khiêm tốn. Ở huyện Nam Vân, tôi thấy anh hận đến không thể làm được Chủ tịch huyện.

- Ăn táo của cô đi.

Tăng Nghị nói:

- Nói nhiều như vậy mà không sợ nghẹn à?

- Cái người Mỹ tên David hiện tại thế nào?

Phùng Ngọc Cầm chuyển đề tài. Bà trước chỉ đánh tiếng với Tăng Nghị, cũng không có yêu cầu Tăng Nghị phải trở về Vinh Thành ngay lập tức. Địch lão vẫn còn ở Nam Vân. Đây chính là chuyện đau đầu.

- Đã dùng thuốc rồi. Ngày mai hẳn là sẽ có chuyển biến tốt đẹp.

Phùng Ngọc Cầm đột nhiên hỏi:

- Là sư huynh của cháu phụ trách vấn đề trị liệu à?

Tăng Nghị liền giật mình, thầm nghĩ Phùng Ngọc Cầm đây là tính toán muốn sư huynh của mình đến phụ trách hạng mục xây dựng trường đại học sao? Nếu không như thế nào lại nhắc tới sư huynh chứ? Đây là tự cấp ưu đãi cho hắn, bức hắn trở về Vinh Thành. Tuy nhiên, đối với sư huynh mà nói thì đây thật là một cơ hội tốt.

- Là do anh ấy phụ trách, tuy nhiên bên phía David cũng đã tự mình mời rất nhiều chuyên gia.

Phùng Ngọc Cầm hơi gật đầu, không nói gì nữa, mà cầm lấy trái cam, lột vỏ rồi đưa cho Phương Nam Quốc:

- Lão Phương, ăn chút hoa quả đi.

Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm ở nhà Phương Nam Quốc hàn huyên một phen rồi đứng dậy ra về.

- Lão Phương, anh nghĩ xem việc em nói với anh hồi chiều…

Phùng Ngọc Cầm thấy Tăng Nghị đã rời khỏi thì liền hỏi.

Phương Nam Quốc chiều nay nghe Phùng Ngọc Cầm nói cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Ông không nghĩ tới Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm lại đang có tình ý với nhau. Nhưng tối nay nhìn thấy lời nói giữa hai người thì quả thật là có chút ý tứ. Chỉ có điều thân phận của Long gia đặc biệt. Khi làm mối thì cần phải thận trọng. Nếu chẳng may để xảy ra sai lầm gì thì sẽ không xong việc. Ông ta nói:

- Trước xem kỹ rồi nói sau.

Phùng Ngọc Cầm hiểu được can hệ trong đó, nhưng vẫn nói:

- Em thấy hai đứa đó thật là xứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play