Khang Đức Lai chỉ biết, nếu ở huyện Nam Vân thành lập trường đại học y, ở thành phố sợ là sẽ không cung cấp cái gì là ủng hộ mạnh mẽ. Chỉ có điều, ông ta không xác định được thái độ của thành phố đến tột cùng là như thế nào. Ông lên tiếng:
- Phó chủ tịch thành phố Yến quen thuộc về việc vận tác phương diện này, nếu có thể cung cấp cho chúng tôi một ít ý kiến và chỉ đạo thì chúng tôi vô cùng cảm kích.
- Nếu đồng chí Đức Lai đã nói như vậy thì tôi xin nêu lên ý kiến của cá nhân tôi một chút.
Dừng lại một lát, Yến Trị Đạo lại nói tiếp:
- Kỳ thật, chuyện này có thể thao tác thay đổi một chút, đem việc xây dựng trường đại học đến thành phố, thì hết thảy mọi vấn đề đều có thể được giải quyết.
Hóa ra quyết định của thành phố chính là cái này.
Khang Đức Lai sắc mặt có chút không được tự nhiên. Yến Trị Đạo tuy rằng nói đây là ý kiến của cá nhân ông ta, nhưng Khang Đức Lai dám khẳng định, ở thành phố đã tập thể nghiên cứu quyết định qua. Đây là phái Yến Trị Đạo đến Nam Vân làm công tác tư tưởng.
- Chuyện này thật ra chúng tôi vẫn chưa suy xét qua.
Khang Đức Lai mỉm cười:
- Tuy nhiên, các đồng chí ở huyện Nam Vân chúng tôi đều tin tưởng, dưới sự lãnh đạo và ủng hộ của lãnh đạo thành phố, dưới sự cố gắng của toàn bộ nhân dân huyện, chúng tôi nhất định sẽ vượt qua khó khăn, xây dựng ngôi trường cho thật tốt.
- Có tin tưởng thì là chuyện tốt.
Yến Trị Đạo cười, xem ra Khang Đức Lai không muốn buông tha cho. Ông ta nói:
- Lãnh đạo thành phố cũng tin tưởng, huyện Nam Vân nhất định sẽ đưa ra một quyết định chính xác để giải quyết vấn đề.
Khang Đức Lai cảm thấy tức giận. Ở thành phố lực cũng không ra, thậm chí còn phái tổ điều tra đến điều tra Tăng Nghị, dựa vào cái gì mà muốn đem hạng mục này trụ lại thành phố? Đúng vậy, huyện Nam Vân trước mắt đang có khó khăn như vậy, nhưng không có nghĩa là có khó khăn thì huyện Nam Vân sẽ làm không tốt chuyện này.
- Phó chủ tịch thành phố Yến, ý kiến của ngài, tôi và các đồng chí khác sẽ tiến hành thảo luận.
Khang Đức Lai khách khí đứng lên:
- Tôi đây sẽ không quấy rầy Phó chủ tịch thành phố Yến nghỉ ngơi.
Bước ra cửa, Tương Trung Nhạc nói:
- Bí thư Khang, ngài xem việc này…
- Bản hiệp nghị này vẫn chỉ là bố trí trước, còn chưa xác định được là nó có tiến hành hay không.
Khang Đức Lai thầm nghĩ nếu thành phố muốn cướp hạng mục này thì việc này hơn phân nửa là không được. Với tính tình của Tăng Nghị, có thể đồng ý mới là lạ. Trừ phi ở thành phố phun ra một vài hạng mục xuống đây.
Yến Trị Đạo bước ra ngoài cửa, thấy hai người Khang Đức Lai ngồi xe rời khỏi thì liền rút điện thoại ra. Ông ta trước hiểu rằng chuyện này, nếu chỉ bằng một câu thì sợ khó mà làm thông công tác huyện Nam Vân. Ông ta không nghĩ ra huyện Nam Vân như thế nào lại tranh thủ được chuyện này đến tay. Điều này thật không thể tin nổi.
Qua nửa giờ, từ bên ngoài truyền đến tiến gõ cửa, theo sau là khuôn mặt tươi cười của Yến Dung lộ ra:
- Ba tới lúc nào, sao không thông báo cho con biết một tiếng?
- Ba là Phó chủ tịch thành phố, muốn tới đây thì còn cần xin chỉ thị của con sao?
Yến Trị Đạo cười ha hả, hướng Yến Dung vẫy tay:
- Thế nào, công tác có thuận lợi không?
Yến Dung ngồi xuống ghế một cách thoải mái, nói:
- Trưởng phòng của con muốn cấp cho con một cấp bậc.
Yến Trị Đạo cười. Một Trưởng phòng thì có thể cấp cho con một cấp bậc gì. Nhiều lắm cũng chỉ là nhân viên phụ trách phòng thôi. Ông ta nói:
- Có chuyện, ba muốn hỏi thăm con một chút. Huyện Nam Vân ký kết hiệp nghị với gia tộc David con có hiểu rõ không?
Yến Dung liền mỉm cười một tiếng nói:
- Còn ai rõ ràng hơn con nữa. Bản hiệp nghị kia là con một đêm hôm qua đã làm ra đấy.
Yến Trị Đạo chấn động:
- Bản hiệp nghị là do con nghĩ ra?
Yến Dung rất bất mãn, nói:
- Ba không cần phải giật mình như vậy. Tốt xấu gì thì con cũng là con gái của ba. Giọng điệu như vậy, con cảm thấy dường như mình vô dụng lắm.
- Ba xin lỗi!
Yến Trị Đạo mỉm cười hai tiếng:
- Con có thể nói cho ba biết chân tướng của việc này hay không?
Yến Dung nhìn đồng hồ rồi nói:
- Phó chủ tịch thành phố Yến khó khăn lắm mới đến Nam Vân một chút, con dẫn ba đi dạo một chút. Vừa đi vừa nói chuyện. Xong rồi con mời ba đi ăn cơm, cam đoan ba sẽ được ăn no.
- Phó chủ tịch thành phố cũng phải nghe lời con gái thôi.
Yến Trị Đạo mỉm cười, rồi đi theo Yến Dung ra khỏi Huyện ủy, lững thững đi trên đường.
Đi trên đường, Yến Trị Đạo phát hiện huyện Nam Vân thay đổi rất nhiều. Thị trấn ban đầu rất yên tĩnh, nhưng nay lại xuất hiện nhiều cần trục, đang hừng hực khí thế xây dựng. Trên đường rộn ràng, nhốn nháo, thậm chí so với thành phố Long Sơn còn muốn náo nhiệt hơn. Thỉnh thoảng còn bắt gặp những người nước ngoài đang đứng cùng người dẫn đường khoa chân múa tay.
- Ba nhớ rõ lần trước đến Nam Vân cũng không náo nhiệt như vậy.
Yến Trị Đạo nói.
- Xưa đâu bằng nay.
Yến Dung nói:
- Hiện tại huyện Nam Vân đang ngày một thay đổi. Qua một thời gian nữa ba lại đến, thì nó cũng không còn là hình dạng này nữa.
- Xem ra huyện Nam Vân công tác làm kinh tế không tồi nhỉ.
Yến Trị Đạo rất trống rỗng mà khen ngợi một câu, theo sau liền nhìn một công trường đang xây dựng. Ở đó có treo một tấm bảng, có viết “Hạng mục thi công công trình bách hóa của tập đoàn Cửu Thái”. Yến Trị Đạo hơi cảm thấy kinh ngạc. Cửa hàng bách hóa của tập đoàn Cửu Thái là một dấu hiệu chứng tỏ kinh tế phồn vinh của một địa phương. Thành phố Long Sơn còn chưa có được hạng mục cửa hàng bách hóa của tập đoàn Cửu Thái. Huyện Nam Vân như thế nào lại có chứ?
Người của hạng mục thi công nhìn thấy Yến Dung liền chạy tới chào hỏi:
- Chủ nhiệm Yến, cô đã lâu rồi không có tới chỗ này của chúng tôi để thị sát.
Yến Dung chỉ vào cha của mình bên cạnh cười nói:
- Tôi dẫn lãnh đạo đến đây thị sát công tác.
Người phụ trách hạng mục lập tức đưa qua một cái bảo hộ rồi nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh.
Yến Trị Đạo cảm thấy hứng thú, tiếp nhận cái mũ bảo hộ rồi bước vào công trường, hỏi:
- Đây là hạng mục của tập đoàn Cửu Thái ở huyện Nam Vân?
- Vâng!
Người phụ trách hạng mục bảo người mang đến bản vẽ quy hoạch thi công, giới thiệu với Yến Trị Đạo, cuối cùng nói:
- Đây chỉ là một bộ phận của hạng mục đầu tư của tập đoàn Cửu Thái ở huyện Nam Vân. Ở vùng lân cận, chúng tôi còn có hạng mục làng du lịch khách sạn nữa.
Yến Trị Đạo cười hòa ái nói:
- Xem ra các người rất xem trọng triển vọng phát triển của huyện Nam Vân.
- Không riêng gì chúng tôi, mà hiện tại cũng có rất nhiều xí nghiệp đến huyện Nam Vân để đào vàng đấy.
Người phụ trách giương tay chỉ:
- Bên này, còn có bên kia nữa. Những phần đất liền với chúng tôi sớm đã được bán đi. Chỉ chờ dân cư dời đi là bắt đầu khởi công. Tập đoàn Cửu Thái của chúng tôi tới sớm, cho nên được hưởng phúc, lấy được một khu đất tốt. Sớm khai thác phát triển thì sớm được lợi.
Yến Trị Đạo hơi gật đầu:
- Công trình có gặp chuyện gì khó khăn không?
Người phụ trách hạng mục đầu tiên là nhìn Yến Dung, thấy Yến Dung không tỏ vẻ gì cả liền ăn ngay nói thật:
- Hiện tại chúng tôi đang thiếu người lao động.
Yến Trị Đạo cảm thấy không thể tin nổi. Đây không phải nói bừa chứ. Huyện Nam Vân là huyện xuất khẩu lao động nhiều nhất, như thế nào lại thiếu lao động.
Yến Dung bên cạnh nói:
- Ở huyện nhiều hạng mục khởi công lắm, tập đoàn Cửu Thái không phải còn có công ty lao động sao? Chính mình cố gắng vượt qua một chút. Còn có những tổ chức khác phải thuê lao động từ bên ngoài đến.
- Trưởng phòng Tăng cũng là nói như vậy. Nhưng nước xa không giải được cơn khát gần. Người thì có nhưng công trình thiết bị thì còn thiếu rất nhiều.
Người phụ trách nhăn mặt nói:
- Hạng mục chờ khởi công ở huyện nhiều lắm, nhưng khi thiết bị đến huyện thì người đã bị cướp đi.
Yến Dung nhìn thoáng qua Yến Trị Đạo nói:
- Lãnh đạo lần này đến thị sát, chính là muốn giải quyết khó khăn cho mọi người.
Yến Trị Đạo liền cảm thấy con gái của mình không phải là đang dẫn mình đi dạo, rõ ràng là có mục đích riêng. Từ công trường của tập đoàn Cửu Thái đi ra, Yến Trị Đạo lại tiếp tục dạo qua một số công trình nữa. Kết quả phản ánh chỉ có một vấn đề, thiếu lao động, thiếu thiết bị công trình.
Khi đi ngang qua một chỗ tiêu thụ ô tô, Yến Trị Đạo phát hiện bên trong trống trơn. Một chiếc xe cũng không có, thì liền tiến vào xem, muối hỏi là đã có chuyện gì xảy ra.
- Muốn mua xe à? Muốn mua loại xe nào?
Nhân viên bán hàng từ bên trong bước ra, trực tiếp xuất ra một tấm phiếu:
- Trước đặt cọc ba ngàn. Đây là phiếu thu. Sau khi xe tới thì chúng tôi sẽ thông báo cho ngài biết.
Yến Trị Đạo cảm thấy khó hiểu, không hiểu đây là có chuyện gì.m
Người nhân viên bán hàng lật bản ghi chép nói:
- Người đặt mua nhiều lắm. Ngài nếu chờ không được thì có thể đến thành phố để mua.
Yến Dung liền giải thích:
- Năm nay trà búp Minh Tiền sau khi bán ra, ở huyện loại xe ba chục ngàn liền bán hết. Một ngày có thể bán ra hai ba chục chiếc. Hiện xe của huyện Bắc Vân bên cạnh cũng được mua sạch.
Yến Trị Đạo trong lòng hít một hơi thật dài. Thật sự là kinh ngạc. Khó trách Khang Đức Lai lo lắng mười phần, không chịu buông tha cho hạng mục xây dựng trường đại học. Với đà phát triển này của huyện Nam Vân, xây dựng một trường đại học Y hoàn toàn không có bất luận một khó khăn gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT