“Thực sự sắp cải cách rồi….” Trong lòng tôi căng thẳng khôn cùng, tôi chuẩn bị đăng nhập game để chào đón cái cải cách mới toanh toành toành.

Lại nói chuyện, hôm đó Kẻ Khùng và Đản Đản theo chúng tôi trở về Vô Ngân Thành thăm thú. Trên đường đi, hai người đó vẫn tiếp tục chết lặng ngắm nhìn, ca tụng Vô Ngân Thành chúng tôi hết lời. Lòng tôi tràn đầy tự hào, nhưng cũng hơi bị bứt rứt bối rối trước những lời khen quá đà đó. Cuối cùng, tôi đành hỏi, “ Kẻ Khùng, sắp tới sẽ có cải cách đấy. Hai người cứ lang thang trên Lục Địa Trung Tâm suốt mà coi được sao?”

Kẻ Khùng xoa mặt nói, “Đương nhiên không phải rồi! Bọn anh sắp đến lúc về để chuẩn bị cho mấy cuộc công thành! Nhóm của chúng anh đang điên cuồng gọi di động tới, thiếu điều đăng cáo thị truy nã thôi đó.”

“Vậy mà anh không thấy rất tù túng trói buộc sao?” Tôi hơi kích động hỏi. Chẳng cần đợi anh trả lời, tôi bắt đầu lầm bầm, “Trước kia, đội của chúng em đi bất cứ nơi nào chúng em thích, làm bất cứ chuyện gì chúng em muốn. Tất cả mọi người đều coi em như bạn bè, thậm chí như một đứa em trai bé nhỏ. Nhưng bây giờ họ toàn gọi em là “Lãnh chúa” này nọ, và lần trước thậm chí họ còn quỳ trước mặt em bày tỏ lòng trung thành gì đó nữa… Thực sự em cảm thấy, cảm thấy rất…”

“Không thoải mái chứ gì?” Kẻ Khùng hỏi cụt lủn, hai tay bắt chéo sau đầu.

“Ừm, khi bạn mình lại thành thuộc hạ của mình, cảm giác cô đơn lắm.” Tôi lẩm bẩm.

“Nhưng họ vẫn là bạn thôi. Nếu cậu quan sát thật tinh, cậu sẽ nhận ra thực sự chẳng có ai thay đổi cả.” Kẻ Khùng nghiêm túc nhìn tôi.

“Không sao?” Tôi hỏi, có chút bối rối.

“Ừ.” Kẻ Khùng kiên định một hai nhìn tôi.

Tuy vậy, tôi vẫn hoài nghi thở dài. Kẻ Khùng đặt bàn tay to lớn của anh xoa đầu và vò tóc tôi như thể anh đang an ủi cậu nhóc hàng xóm vậy. Vừa vò đầu tôi, anh vừa bảo, “Thật chán lần này anh gặp cậu, tâm trạng cậu lại không được tốt lắm. Mong là lần tới gặp nhau cậu sẽ hiểu được vấn đề.”

“Em cũng hi vọng thế.”

Bừng tỉnh khỏi dòng suy tưởng, tôi thở dài. Đành cam chịu số phận, tôi đội cái mũ chơi game vào và đăng nhập Đệ Nhị Sinh Mệnh.

Vừa mở mắt ra, tôi ngớ người nhìn Tiểu Long Nữ đang đứng trước mặt. Trong tay cô nàng là một xô nước to tổ bố, nhưng chẳng có lấy một giọt nước nào bên trong vì nước đó…tất cả dội hết lên người tôi rồi. Những lọn tóc ướt bết dính vào má tôi, còn nước cứ rỏ tong tong không ngừng. Quần áo ban đầu đẹp đẽ sành điệu là thế giờ cũng sũng nước, và nếu cởi đôi giày ra, chắc 80% là nuôi được một “em” cá vàng đấy.

Tôi lãnh cảm hỏi, “Em làm cái gì thế?”

Tiểu Long Nữ trang trọng nghiêm túc bảo tôi, “Em xin lỗi, lúc đầu em muốn lau sàn, nhưng em trượt tay nhỡ đổ hết nước lên người anh mất rồi. Nhưng cứ bình tĩnh đã nào, em tình cờ lại định đi tắm và chuẩn bị nước tắm hết rồi đấy. Nên giờ anh có thể thoải mái ngâm bồn nước nóng rồi nhé.”

“…”

“Đừng ngại, mau đi tắm đi! Nước mà nguội tắm sẽ không tốt đâu.” Tiểu Long Nữ liên tục đẩy tôi.

“Em có muốn tắm chung không?” Tôi hỏi.

Nghe vậy, mắt Tiểu Long Nữ sáng lấp lánh như kim cương 10 ca-ra, “Được hả? Vậy em không có từ chối đâu à!”

“Đương nhiên là…đừng hòng!” Tôi kiên quyết đáp.

Tiểu Long Nữ bĩu môi bất bình, “Ừ đấy, thế thì tự thân anh đi tắm đi.”

Chẳng nói chẳng rằng, tôi lôi trong túi đồ ra một sợi dây thừng, và bắt đầu trói Tiểu Long Nữ vào cột nhà. Cô nàng cứ gào tướng lên, “Này, anh làm cái gì thế? Sao lại trói em vào cột?”

Sau khi đảm bảo là đã buộc thừng chắc chắn và Tiểu Long Nữ sẽ không cách nào thoát được, tôi thanh lịch giơ ngón tay giữa, đĩnh đạc chỉ cô nàng, “Em cho rằng anh không đoán được cái kế hoạch nhòm trộm lúc anh tắm của em à, Tiểu Long Nữ, đồ háo sắc, khôn hồn ở đó mặn nồng tình tứ với cái cột cho đến khi anh tắm xong đi.”

“Anh hiểu lầm rồi, em đâu có định nhìn trộm anh tắm đâu, em thề luôn! Mau cởi trói cho em đi.” Tôi nghe thấy tiếng Tiểu Long Nữ vọng tới từ đằng sau lưng khi tôi quay người bước khỏi đại sảnh.

“Ai dà, em đang giúp anh mà. Anh sợ chuyện tắm táp cho “thằng nhỏ” đúng không? Để em giúp anh nhé,” Nghe vậy, tôi lại trỏ ngón giữa về phía cô nàng, “Grừừừ, cho em xem một tí thì chết anh à. Quý hiếm lắm em đây, mĩ nhân tuyệt sắc Tiểu Long Nữ, mới có nhã ý coi “thằng nhỏ” của anh đó.” Nghe giọng điệu tục tĩu của Tiểu Long Nữ, tôi tiếp tục bước thẳng ra khỏi sảnh mà không thèm ngoái lại nữa.

“Phòng tắm, phòng tắm ở đâu chứ?” Tôi có rùng mình một chút khi đi kiếm cái phòng tắm mắc dịch mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Quả thật cái cải cách này khiến game gần gũi hơn với đời thực, làm mình chẳng những thấy ướt mà còn lạnh buốt cả người.

Kia rồi! Tôi nhìn thấy 2 chữ to tổ bố Nhà tắm và lập tức lao vào đầy hạnh phúc. Thấy phòng Nam bên trái và Nữ bên phải, tôi ngập ngừng giây lát. Nên vào phòng Nam hay phòng Nữ nhỉ? Trong game mà, thế thì vào phòng Nam thôi nhỉ? Chẳng thèm nghĩ ngợi thêm nữa, tôi ngạo mạn đá tung cánh cửa chính và hùng dũng xông vào phòng tắm Nam.

“Lãnh chúa cũng đi tắm à? Mau vào đi, trong đây thoải mái lắm.” Không Không “nuy” toàn tập vẫy tay chào tôi. Tôi chỉ mỉm cười ngây ngô nhìn cậu ta mà mắt vẫn dán vào thân hình phía trên, tuyệt đối không dám lang thang xuống nửa dưới.

Tôi nuốt nước bọt, và thấy bao nhiêu giai đẹp đang ngâm mình trong nhà tắm…Nam Cung Túy đang ngồi nghiêng bên thành bể, mắt nhắm nghiền. Biết tôi đến, anh mở mắt và mỉm cười với tôi. Kết hợp với khuôn ngực và đôi bờ vai vạm vỡ làm tôi không thể không rỏ dãi. Đoạn Kiếm…Không, không được nhìn ảnh. Đừng đùa chớ, ảnh là anh rể họ tôi đó, sao tôi dám ‘dê’ của anh rể họ chứ?

Dương Quang thật dễ thương! Kenshin, thấy hồi trước rồi. Người Lang đại ca toàn lông, chả thấy gì nhiều nhặn cả. Phong Vô Tình, nhìn nó từ thời bé xíu rồi, không có cảm xúc… Mắt tôi liếc trái rồi qua phải, rồi lại phải qua trái, nước miếng chảy như thác. Chúa ơi! Hình như tôi giống Tiểu Long Nữ mất rồi, chẳng lẽ con gái thời nay háo sắc hết cả sao?

“Nhóc con xinh xắn, chú mày liếc cái gì thế? Người chú ướt sũng thế này, sao không mau cởi quần áo rồi ngâm bồn đi, không cảm lạnh ra đấy. Ta nghe nói Đệ Nhị Sinh Mệnh sau khi sửa đổi, người chơi cũng có thể bị ốm đó.” Tây Môn Phong đi vào nhà tắm, gã khỏa thân từ đầu đến chân. Có điều khác là, vẫn còn là ban ngày, nên phải gọi “gã” là “cô ả” mới phải…Khủng bố quá, cô ta cứ lắc bộ ngực bự hơn của tôi những hai cỡ trước mặt tôi, rõ là xem thường nhau đây mà….

Nhưng lúc tôi quay lại nhìn những nam nhi trong bồn nước nóng, thì tới 90% đang bận giữ mũi… Thiệt đó hả? Trong Đệ Nhị Sinh Mệnh người ta còn chảy máu mũi được sao?

“Này, nhóc con xinh xắn, chú mày chảy máu mũi kìa.” Tây Môn Phong thờ ơ nhận xét.

Ể? Tôi dùng tay lau dưới mũi, và lập tức thấy lòng bàn tay dính đầy máu. Chúa tôi, tôi ngắm giai đến độ chảy cả máu mũi sao? “Nhưng mà, nhóc ngu à, mi hình như còn chảy máu mũi trước cả khi trông thấy ông đây thì phải.” Tây Môn Phong nhìn lũ con trai trong bể, cười tà, “Nhãi ranh, xu hướng giới tính của chú mày có vẻ lạ nhỉ.”

Nghe Tây Môn Phong nói vậy, trong tầm nhìn của tôi thôi đã thấy đám con trai trong bồn đều thụp sâu xuống nước, và tiếp tục nhìn tôi như thể bọn họ bị tôi xâm phạm thân thể không bằng ý.

“Vương Tử, đồ chết toi! Anh thực sự trói em vào cột để chạy đến đây dưỡng mắt sao!” Tiểu Long Nữ hét lên trong khi cô nàng đá phăng cánh cửa nhà tắm, ngay sau đó tôi thấy mắt cô nàng cứ liếc liên hồi hết trái lại phải. Tuy nhiên, không như tôi, máu mũi cô nàng phun ra như thác luôn.

“Thật là đããããã mắt mà.” Tiểu Long Nữ chạy ra chỗ bể nước nóng, vừa rỏ dãi vừa sờ soạng trai đẹp như thể đang lựa thịt lợn vậy đó. Nếu chẳng phải cô nàng sợ bọn con trai kinh hoàng quá bỏ chạy mất dép, tôi cho rằng đây là cơ hội tuyệt vời để cô nàng vục đầu xuống nước mà xem cho thỏa.

Cuối cùng, lúc tôi lôi Tiểu Long Nữ ra được thì mặt mấy người trong bể trông đã tái nhợt cả đi. Sau đó, tôi thấy bọn con trai ôm quần áo tông cửa chạy thẳng khỏi nhà tắm.

Vì một lí do nào đó mà dường như không còn ai dám bén mảng tới cái nhà tắm sang trọng có một không hai của Vô Ngân Thành kể từ ngày đó nữa. Chỉ mình tôi là có đôi khi ghé thăm và ngâm mình trong bồn sau khi đã xích chặt Tiểu Long Nữ vào cột hay là tống cô nàng vào tù thôi.

Lại nhắc chuyện, sau khi đám đàn ông chạy bán xới, tôi độc quyền luôn cái nhà tắm khổng lồ. Sau khi tắm táp thỏa thích, tôi đột nhiên phát hiện ra có một vấn đề vô cùng cấp bách, do đó, tôi vội đi tìm người có thể giúp tôi giải quyết được vấn đề đó.

“Tà Linh, cuối cùng anh cũng chịu onl.” Tôi hộc tốc chạy ra phía trước mặt Tà Linh, thở hổn hển, nhìn anh bằng vẻ mặt xúc động khôn tả xiết.

Tà Linh nhìn tôi, cười rạng rỡ, “Em tìm anh hả?”

“Dạ, siêu khẩn cấp anh à.” Không thèm đợi thêm chút nào nữa, tôi kéo anh và chạy.

Chúng tôi chạy vào một căn phòng trống, tôi khóa cánh cửa phía sau và đặt cả hai tay lên vai Tà Linh, nhìn anh với bộ mặt siêu nghiêm trọng.

Tà Linh đỏ mặt và lo lắng một chút, nhẹ giọng hỏi, “Có chuyện gì thế, Tiểu Lam?”

“Một chuyện rất nghiêm trọng ạ.” Tôi mở miệng nó rất thận trọng, “Trác ca ca, mau dạy em cách bọn con trai đi vệ sinh đi.”

“Chuyện này…”

“Nhanh lên dạy em đi, em nhịn lâu lắm rồi đấy.” Tôi giục anh, quả thật muốn khóc nhưng không thể.

Tà Linh vẻ mặt khó xử và lắp bắp, “C-Chỉ, chỉ cần kéo khóa quần, và sau đó…Ặc,..lấy nó ra, rồi cầm nó và ngắm tới…”

“Ồ, em hiểu rồi. Vậy em đi vệ sinh đây.” Thực tế là tôi đạp thẳng cái cửa và chạy nhanh hết sức về phía nhà vệ sinh, bỏ lại Trác ca ca đứng đành sau gào khóc khổ sở, “Không thể tin được mình lại dạy cô ấy cái trò này…!”

Tôi vội vào nhà vệ sinh, làm theo từng bước như Trác ca ca chỉ dẫn. Cuối cùng, tôi cũng xả ra được cái nỗi thống khổ nhịn tiểu quá lâu. Xong rồi, rồi sao nữa? Tôi lại lâm phải tình thế ngặt nghèo mà không biết giải quyết thế nào, hình như tôi quên tiệt mất chuyện hỏi đi tiểu xong thì làm sao nữa rồi.

“Cho nó vào lại rồi kéo khóa quần lên đi.” Một giọng nói như chúa cứu thế từ bên cạnh vang lên, nhưng tôi có chút do dự, nhìn bàn tay vô tội cùng “thằng nhỏ” mà tôi chẳng dám liếc lấy một cái. Mình phải dùng tay làm thế á? Eo, nghĩ đã thấy ghê rồi. Tuy nhiên, tôi chẳng thể nó ở ngoài mãi được đâu đúng không? Cố tập hợp hết quyết tâm “sống còn”, tôi dùng tay phải nhét nó vào với tốc độ ánh sáng, như thể chạm vào nó nữa là bàn tay tôi sẽ bị ăn mòn đi ấy.

Phèo…cuối cùng, mình cũng đã giải quyết xong vấn đề lớn đó. Tuy vậy, vẫn phải rửa tay thật kĩ mới được. Dù là ‘thằng nhỏ’ của tôi, nhưng đó vẫn là một thứ thật đáng tởm. Tôi cau mày, nhìn bàn tay vừa mới đút ‘cậu nhỏ’ của mình trở vào.

“Bà chị ngu ngốc, có chuyện nhét ‘cậu nhỏ’ vào mà trông chị cứ như chết tới nơi không bằng. Em thật không biết sau này chị đóng giả nam ra sao nữa.” Giọng Vô Tình lại vang lên.

Tôi lãnh cảm quay đầu nhìn nó, nhưng Vô Tình không thèm nhìn thẳng vào tôi, chỉ chăm chăm kéo khóa quần lên rồi chạy tới bồn rửa tay. Tôi cũng bình thản đi tới chỗ bồn rửa tay, vừa rửa vừa bất lực hỏi, “Mày nhận ra khi nào?”

“Trong lễ Thề Tận Trung, cái kiểu phẫn chí bỏ đi của chị y hệt như ngoài đời thực.” Vô Tình thờ ơ đáp. Tôi thấy nó còn ít choáng khi phát hiện ra sự thật hơn lúc thằng bé buổi sáng thức dậy thấy trên mặt mọc thêm một cái mụn nữa.

“Ồ.” Chỉ là vấn đề thời gian trước khi nó phát hiện ra thôi. Tất cả những người biết tôi là nhân yêu đều đã phát hiện ra, trừ thằng em tôi, thằng thực sự biết chuyện đó đầu tiên… Nếu nó vẫn chưa thể phát hiện ra á à, tôi nghĩ bản thân thật sự sẽ phải bảo thằng bé lên viện kiểm tra xem cái phần não ‘nhận diện người thân’ chết bằm đó có bị hỏng hóc gì không nữa.

Vô Tình đành bồi thêm, “Nhưng còn nữa, hình như gần đây chị không giống mình nữa. Dạo này chị suy nghĩ miên man rất nhiều, không giống cá tính làm trước nghĩ sau của chị.”

“Đừng có cằn nhằn nữa, chị mày là nhân vật ‘nhớn’ nên có nhiều mối bận tâm!” Tôi bực tức vặn lại những lời nói thẳng thắn của thằng em.

“Phải, phải rồi, ‘nhớn’ quá còn gì.” Vô Tình nói giọng bỡn cợt.

Tôi nổi điên và đang định vặn lại thì…

“Nhưng mà, bà chị ngốc nghếch không biết động não vẫn dễ thương hơn nhiều.” Hai bàn tay Vô Tình bắt chéo qua đầu và nó dửng dưng đi ra ngoài.

Tôi đột nhiên nhớ ra, “Dương Danh, cấm mày nói cho người khác thân phận thật của chị đấy.”

“Được rồi, được rồi.” Vô Tình đáp mà không thèm quay đầu lại.

“Thằng em đầu heo, sao không nói thẳng ra là mày lo cho chị đi? Gặp chuyện thế này, mày rồi cũng xử sự như chị thôi.” Tôi tự lầm bầm và cười rạng rỡ nhìn bóng thằng em khuất dạng.

“Không thể tin nổi em trai anh cũng biết suy nghĩ thế này, em những tưởng hắn hoàn toàn chỉ là một tay chơi chỉ biết thượng cẳng chân hạ cẳng tay.” Tiểu Long Nữ nói với tôi khi cô nàng uể oải đi ra từ phía cánh cửa nhà vệ sinh, ngay sau khi chân Vô Tình biến mất khỏi tầm nhìn.

Tôi lắc đầu, “Thực ra chuyện nó cũng có lúc tốt thì chẳng có gì ngạc nhiên. Anh chỉ đang thắc mắc em vào nhà vệ sinh nam làm gì thôi Tiểu Long Nữ ạ?”

Cười nhạt, Tiểu Long Nữ nói với vẻ mặt vô cùng vô tội, “Em đi vệ sinh.”

Tôi lạnh lùng nói, “Nếu anh không lầm, thì không phải nhà vệ sinh nam và nữ ngược hướng nhau trên hành lang này sao?”

“À thì…” Tiểu Long Nữ gãi đầu, và sau khi lén nhìn nửa thân dưới của tôi, đôi mắt cô nàng biểu lộ thất vọng thấy rõ. Đó còn chưa kể không biết tôi đọc môi cô nàng có đúng không, nhưng hình như Tiểu Long Nữ vừa lầm bầm một câu cực kì thô lỗ, “Làm như nhìn trộm anh một cái thì chết không bằng ý.”

“Hừm” một cái, tôi định bước thẳng ngay để tạo khoảng cách giữa tôi và cô gái mười phần đê tiện này.

“Được rồi, được rồi, em không trêu anh nữa. Em tìm anh có việc quan trọng mà.” Tiểu Long Nữ vội nói.

“Chuyện gì?” Tôi buồn bực hỏi.

“Bắt lấy này.” Tiểu Long Nữ thảy cái gì đó cho tôi. Tôi bắt lấy nó dễ dàng, nhìn vào tay mình, tôi thấy nó là một viên đá quý. Đang định hỏi cô nàng cái này là gì thì cô nàng đã mở miệng giải thích ngay.

“Đây là bảo vật thưởng cho việc giết Thiên Tiên. Mặc dù tổng hành dinh với em đã làm việc mấy ngày, nhưng không phát hiện ra có gì bất thường, vậy nên trước tiên chúng em cứ tặng cho anh điểm kinh nghiệm và bảo vật cái đã.” Tiểu Long Nữ biểu lộ vẻ lo lắng hiếm thấy.

Thấy Tiểu Long Nữ hành xử khác thường, có vẻ như vấn đề thực sự nghiêm trọng. Tôi thậm chí còn chẳng thèm kiểm tra xem có thêm bao nhiêu điểm kinh nghiệm mà liền nói ngay, “Có nghiêm trọng không? Có lẽ chỉ là lỗi nhỏ thôi, game nào mà chả có lỗi.”

Tiểu Long Nữ từ đang lo lắng đã thoải mái hơn, “Có lẽ chỉ là vậy thôi, chắc em lo hơi thừa rồi.”

Tôi lay vai Tiểu Long Nữ đùa cợt, “Dù sao em cũng chỉ là một GM nhỏ thôi mà, không cần phải lo nghĩ nhiều như thế. Cùng lắm thì đổi việc đi.”

Tiểu Long Nữ lầm bầm một chút rồi chuyển chủ đề, cô nàng lại vui vẻ vỗ vai tôi, “Mau đến đại sảnh đường đi, tất cả mọi người đang chờ anh đó.”

“Chờ anh hả?” Tôi có chút kinh ngạc. Có chuyện gì sao?

“Ừm, sau khi anh phản đối bằng cách bỏ đi, mọi người đã bàn bạc và muốn nói chuyện với anh xem giải quyết vấn đề của anh thế nào mới phải.” Tiểu Long Nữ nói.

Mặt tôi lộ vẻ hối lỗi, Tôi phẫn chí tự ý bỏ đi bụi, còn khiến Doll gặp rắc rối. Cuối cùng, mọi người lại phải chạy tới giải quyết đống lộn xộn. Vậy mà giờ mọi người lại vẫn nói là họ phải tìm hiểu và giải quyết tâm tư giúp tôi? Tôi thở dài. Chính mình mới là người phải tự kiểm điểm đó.

Không chờ phản ứng của tôi, Tiểu Long Nữ đã đập bốp vào vai tôi, “Đang nghĩ gì đó? Mau đi thôi.”

Thốt ra tiếng “ờ”, tôi lặng lẽ bước qua hành lang dài. Cho dù tới đại sảnh không biết bao nhiêu lần, lòng tôi vẫn thấp thỏm, như thể bị lèn cả đống đá từ hố phân vậy.

Khi tôi tới gần đại sảnh, tôi cảm thấy càng thêm lo lắng. Cuối cùng, tôi rẽ vào một góc, đại sảnh đường chỉ ở cuối hành lang kia thôi. Nhưng tôi bỗng căng thẳng dừng bước. Có lẽ trước tiên nên nghĩ xem phải xin lỗi mọi người thế nào đây? Vả lại, tôi hi vọng rằng mình có thể làm cho tất cả mọi người hiểu rằng tôi muốn họ đối xử với tôi như trước đây.

Khi tôi còn đang muốn nát óc vì những dòng suy nghĩ, một giọng nói lạnh lùng đã phá vỡ sự im lặng của hành lang, “Vương Tử đó hả?”. Người đó hỏi giọng đều đều như một cỗ máy.

Tôi có chút kinh ngạc, lập tức đáp lại theo phản xạ, “Vâng…?”

Tôi vừa trả lời, bỗng cảm thấy trong lòng có dự cảm chẳng lành. Bên kia không hề đáp lại mà chỉ có một ánh bạc lóe lên. Đã bao lần bị Tây Môn Phong đột kích, tôi bèn cúi sang một bên theo phản xạ, và sau đó quay lại nhìn. Đúng như dự đoán, ánh bạc vừa nhá lên là từ con dao găm trong tay người đó.

Tôi nhìn kĩ chủ nhân con dao. Đó là một cô gái thân hình mảnh khảnh thanh thoát, người mặc bộ đồ bó đen. Tuy nhiên, vì cô đeo chiếc mặt nạ nên tôi không thể thấy rõ dung mạo cô ả. Hai con mắt xinh đẹp của cô ả không có chút cảm xúc, và thậm chí chẳng nói lấy một lời, con dao găm đã chuyển động với tốc độ sốc người, và lại đe dọa mạng tôi.

Tôi kinh ngạc thét lên, và thậm chí còn chẳng đủ thời gian rút Hắc Đao ra. Tôi chỉ còn biết lăn qua một bên để bảo vệ cái mạng còm này. Quay lại nhìn, tôi nghĩ, Ôi trời ơi! Lại cái con dao chết người đó! Sao mà tốc độ của nó nhanh thế nhỉ ?! Ý nghĩ vừa lóe lên thì người tôi đã dịch chuyển 10cm sang một bên, nhưng con dao găm đã đâm vào vai tôi. Tôi rên lên đau đớn.

Tuy nhiên, tôi không để bị cô ả đâm một cách vô ích như vậy. Nắm tay phải của tôi đưa lên, và tôi đấm rất mạnh vào mũi cô ta, âm thanh xương gãy răng rắc thật khiến tôi hài lòng.

Lợi dụng thời gian cô ả còn bận ôm cái mũi gãy, tôi ngay lập tức cố rút Hắc Đao ra. Lưỡi đao rút ra mới được nửa chừng thì nữ sát thủ quay lại. Con dao găm lại một lần nữa đảo hướng về phía tôi, như thể cô ả chỉ vừa mới bị đẩy ra sau một chút chứ không phải là bị đấm gãy sống mũi – phần dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người, mà một khi đã bị thương, có thể khiến người ta đau đến muốn chết.

Tôi chỉ còn biết dùng nửa thanh Hắc Đao chặn lại con dao găm, và đồng thời, chân phải tôi cũng đá về phía nữ sát thủ. Tuy nhiên, cô ta như thể đã có chuẩn bị từ trước. Vừa nhảy lên, con dao găm trong tay cô ả lại lao về phía tôi. Tôi rút hết Hắc Đao ra và nhanh nhẹn tránh được lưỡi dao bằng một đòn. Cùng lúc đó, tôi phát hiện ra sức mạnh của nữ sát thủ rất đáng báo động. Tay tôi run rẩy dữ dội. Tôi thật sự phải cố hết sức mới tránh được. Có khi nào nữ sát thủ này là chiến binh chứ không phải là đạo tặc? Nhưng tốc độ của cô ả đáng sợ quá.

Tại lúc này, những bóng người và tiếng động vọng lại từ bên kia hành lang. Lúc tôi quay lại nhìn thì thấy rằng đó là đám người đang đợi tôi tại đại sảnh đường. Họ dường như đã nhận ra có biến và quyết định tới xem xét. Tôi lúc này mới bớt căng thẳng.

Nữ sát thủ hình như cũng nhận thấy tiếng đám đông. Cô ta thực sự đã mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt kì lạ. Nói giọng kiểu rô bốt, cô ả bảo, “Đừng tưởng bọn chúng có thể chặn ta lại, mi vẫn phải chết thôi.”

Tôi hít mạnh vào. Tôi đã làm gì không thể tha thứ mà cô phải giết một thiếu nữ còn đôi mươi dễ thương, xinh đẹp và hiền dịu như tôi chứ?

Dứt lời, nữ sát thủ chẳng ngần ngại gì nữa. Hai con dao găm lại đâm lên người tôi. Tôi gầm lên một tiếng, và quằn quại như một chú cẩu, tay trái tôi đã hiện lên một vết rạch dài và sâu.

Nằm trên nền đất, tôi phun ra hai ngụm máu và ngẩng đầu lên nhìn nữ sát thủ. Tôi vừa chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị giết thì bỗng hai mũi tên bạc mờ mờ lao tới, buộc nữ sát thủ phải thoái lui tránh né. Lúc này, những người đằng sau đã từng người đứng trước mặt tôi, bảo vệ tôi.

Nam Cung Túy hỏi với màn chướng khí khó mà che giấu nói, “Ngươi là ai? Tại sao lại đả thương Vương Tử?”

Nữ sát thủ thậm chí chẳng thèm trả lời. Bóng người lóe lên, cô ả xuất hiện ngay trước mặt tôi. Tôi vô cùng choáng váng, và đám đông phía trước cũng nín lặng. Ngay lúc tôi nghĩ rằng mình sắp mất mạng dưới lưỡi dao kia, một bóng đen di chuyển tới chắn trước tôi. Tà Linh đã thực sự dùng thân ngăn con dao, và anh bật rên lên đau đớn.

“Tà Linh!” Tôi bàng hoàng kêu lên.

Khi mọi người thấy Tà Linh bị thương, họ đều đồng loạt tuốt vũ khí, chẳng nói chẳng rằng tấn công nữ sát thủ. Nhưng tốc độ của ả ta đơn giản là quá nhanh. Mặc dù cô ả hơi khó khăn để đánh lại chúng tôi, nhưng ả ta vẫn có thể tránh hết được những đòn tấn công của chúng tôi.

“Ngươi phải trả giá vì đã làm Vương Tử bị thương!” Du nâng cây cổ cầm và mấy mũi tên siêu âm lao về phía cô ta. Nữ sát thủ, bấy giờ đã bị bao vây, cuối cùng cũng bị tên đâm xuyên qua đùi và cánh tay.

Nữ sát thủ dừng lại, nhìn quanh với ánh mắt lạnh lùng hết sức. Cuối cùng, khi cô ả nhìn tôi, cô ả nói giọng khinh bỉ cực độ, “Cái loại thành chủ nhãi ranh này có đáng để các người bảo vệ không?”

“Ta sẽ không cho phép ngươi làm cậu ấy bị thương, cũng như cậu ta sẽ không cho phép bất cứ ai làm bạn bè mình bị thương tổn.” Nam Cung Túy nâng thanh kiếm, kiên định đứng trước mặt tôi.

“Nhãi ranh? Mi có biết, ngay cả khi thằng nhỏ từ đầu đến chân nhuốm đầy máu tươi, đứa trẻ này vẫn không lui lấy một bước, vẫn đứng phía trước đồng đội mình bảo vệ họ không?” Vũ Liên đại tẩu bốc hỏa tức giận, và bàn tay chị đang chuẩn bị cho một màn công pháp.

Doll vội chạy đến bên tôi với hai dòng nước mắt. Sau khi em thống khổ nhìn thân thể tôi đầy máu, đôi mắt con bé tóe lửa căm thù khi em nhìn lại ả nữ sát thủ. Con bé hô một câu thần chú mà tôi chưa từng nghe qua trước kia.

“Hỡi bóng đen rùng rợn của địa ngục, theo tên Doll ta, ta lệnh cho mi kết thành xiềng xích, và thiêu đốt thân thể kẻ thù của ta. Hãy tra tấn nó hết khả năng của mi, khiến kẻ đó sống không bằng chết, nhưng lại không thể lấy cái chết giải thoát bản thân – Ma Xích Vô Tận!”

Nhưng họ vẫn là bạn cậu thôi. Cứ quan sát thật kĩ, và cậu sẽ thấy thực ra tất cả chẳng có ai thay đổi hết. Vẻ mặt nghiêm túc của Kẻ Khùng đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi. Tất cả chẳng ai thay đổi hết! Lòng tôi bây giờ thật thoải mái. Mặc dù cơ thể đau đớn khủng khiếp, tôi cũng không khỏi mỉm cười.

Ngay khi câu thần chú của Doll hoàn tất, một sợi xích màu đen vươn lên bên cạnh chân của nữ sát thủ. Trước khi mọi người kịp lên tiếng, sợi xích đã trói nghiến lấy thân cô ả, và có thể nghe thấy những âm thanh bỏng rẫy như thịt gà BBQ nướng. Ả ta đau đớn quằn quại, tiếng thét của cô ta xuyên qua không gian, quyện cùng thứ mùi thịt người nướng ghê tởm.

“Doll, đừng giết ả ta vội, anh vẫn còn điều muốn hỏi.” Thấy tình hình lúc này, Nam Cung Túy vội ngăn Doll lại.

Vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa thật thà, Doll nhìn nữ sát thủ đang dào rút đau đớn và thống khổ. Giọng luyến tiếc, con bé nói, “Ả sẽ không chết đâu. Ma Xích Vô Tận không có sức công, do đó sẽ không làm người chơi chết. Tuy nhiên, nó sẽ khiến người chơi đau đớn đến nỗi thà chết còn hơn phải chịu đựng nó.”

Nhìn hình phạt khủng khiếp đang giáng lên nữ sát thủ, mọi người đều như cảm nhận được sự đau đớn của ả ta. Từ vẻ mặt họ, tôi đoán họ cũng đang như tôi nghĩ thầm trong lòng: Sau này, thà tự tử nhảy xuống vực hay bị nghiền ra cám cũng quyết không chịu cơn thịnh nộ của Doll.

“Tại sao cô muốn giết ta?” Tôi hỏi khi tiến lại gần nữ sát thủ, cố gắng chịu cơn đau bởi những vết thương.

Nữ sát thủ làm lơ câu hỏi của tôi và bắt đầu điên dại cười. Cô ả gào lên, “Ta đã thất bại, nhưng không có nghĩa là những kẻ khác cũng sẽ thất bại. Cứ chờ xem, cái loại mày đừng có tính đến chuyện trụ mãi được mạng ở Vô Ngân Thành.”

Nói xong, cô ả giơ hai con dao găm trong tay lên, và không hề do dự, đâm thẳng vào tim mình. Trước khi bất cứ ai kịp phản ứng ngăn lại, cô ta đã biến thành cột sáng bay vút lên trời.

Lúc này, cơ thể đang căng cứng của tôi rốt cuộc cũng thả lỏng, dựa vào tường, tôi từ từ vô lực trượt xuống nền đất. Nhưng, những nối căng thẳng trong lòng lại càng thêm tăng, và nhiều câu hỏi không lời giải cứ tràn ngập trong… Nhưng thôi, bây giờ cái chính là phải đợi Lang đại ca qua trị thương cho tôi đã. Tôi đau đến nỗi mặt méo đi, mày nhíu vào nhau khi nhìn máu từ vết thương trên bả vai phun ra như vòi sen.

“Nếu Đệ Nhị Sinh mệnh mà là game thi đấu của ma cà rồng thì chắc đứa chuyên bị dính máu toàn thân như em nhất định rất được yêu thích không rời đấy.” Đây là câu cuối cùng trong tràng mê sảng vô nghĩa tôi lầm bầm trước khi ngất lịm đi.

Vương Tử Điện Hạ… Vương Tử… Lãnh chúa…

“Hửm?” Tôi mở mắt hơi nặng nhọc một chút, để xem tên khốn nào dám phá đám giấc ngủ của tôi. Nhưng khi tôi mở mắt ra, vẻ mặt lo ngại của mọi người lập tức ùa vào tầm nhìn.

“Chính xác thì đã xảy ra chuyện gì? Người hại em là ai vậy?” Du lạnh lùng hỏi.

“Đó là nữ sát thủ, mà theo nguyên tắc thì con gái không muốn giết Vương Tử.” Tà Linh nhíu mày nghĩ.

“Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Tôi đứng vững và như mong đợi, vết thương trên vai đã lành hẳn.

“Dám ám hại lãnh chúa trước mặt chúng ta, bọn chúng quả thật là coi thường Vô Ngân thành mà. Nếu vụ ám sát mà thành công, vậy thì danh tiếng của lãnh chúa…” Bạch Điểu bắt đầu phẫn nộ.

Nam Cung Túy đột nhiên chặn họng Bạch Điểu, “Thôi đừng nói chuyện đó nữa Bạch Điểu. Bây giờ, quan trọng nhất không phải là danh tiếng của lãnh chúa mà mạng sống của Vương Tử đang bị đe dọa.”

Nam Cung Túy đột nhiên quay về phía tôi, giọng hối lỗi nói, “Lần này là chúng anh có lỗi. Không những chúng anh đã làm quá sự việc lên, chúng anh còn không quan tâm đến cảm nhận của cậu, và cũng chưa từng để cho cậu lên tiếng.”

Nghe Nam Cung Túy nói vậy, tôi đã định bác bỏ rằng chính do tôi quá bốc đồng thì Nam Cung Túy liền phẩy tay, ý bảo tôi hãy để anh nói nốt, “Có lẽ là do mặc dù Vương Tử là lãnh chúa nhưng cậu ấy vẫn luôn luôn nghe lời chúng ta. Nói thật đi, Vương Tử, cậu chưa từng ra lệnh cho bọn anh.”

Cuối cùng, Nam Cung Túy nói rất uyên thâm, “Danh tiếng không thể nào thu được từ chuyện thuộc hạ quỳ xuống bày tỏ lòng trung thành với em, Vương Tử ạ. Khi em đã có thể chắc chắn gánh được trách nhiệm của bản thân, uy tín của em tự khắc sẽ lan truyền.”

“Quá trình trồng cây sẽ gặp vô số gian nan, nhưng thành quả thu hái được lại vô cùng ngọt ngào.” Vũ Liên đại tẩu mỉm cười khi chị nhìn tôi và cuối cùng chị đưa tay ra cốc đầu tôi, “Thoải mái đi em, Vương Tử của bọn chị nhất định sẽ không gặp vấn đề gì đâu.”

Tôi im lặng hồi lâu. Suy nghĩ tới lời nói của Nam Cung Túy, tôi đành miễn cưỡng công nhận tôi quả là một đứa ngoan ngoãn dễ bảo. Bạch Điểu suốt ngày kêu gọi là phải xây dựng uy tín cho tôi, cho dù chị chẳng bao giờ thực sự thuyết phục được tôi cả.

Thấy nụ cười khuyến khích của Nam Cung Túy, và nghĩ về câu nói của thằng em, tôi cuối cùng cũng ổn định để đưa ra quyết định. Ai quan tâm chứ, tôi sẽ trở thành bất kì kiểu lãnh chúa nào tôi muốn.

Nhếch mép cười nhạt, tôi nói, “Vậy thì, từ bây giờ, mọi người không được phép gọi em là thành chủ hay lãnh chúa nữa. Em chỉ có duy nhất một tên gọi là Vương Tử thôi.”

“Nhưng mà…!” Bạch Điểu nhanh chóng định vặn lại.

“Em nói rồi nhé.” Toi nói giọng nhẹ nhàng như thể không bàn cãi gì nữa, “Vương Tử là tên duy nhất của em.”

Bạch Điểu cứng người, vẻ mặt chị hoàn toàn bối rối, trong khi những người còn lại cười tươi roi rói.

Tôi duỗi người thật mạnh, như thể vừa thức dậy sau một giấc ngủ rất dài. Thật lạ rằng chỉ một thay đổi trong lối suy nghĩ của một người lại có thể thay đổi tâm trạng họ ngay được. Cảm xúc của tôi bây giờ so với cảm xúc của tôi khi tôi bước tới đại sảnh đường hồi nãy khác nhau như thể tôi đã là một con người khác vậy.

Vặn vẹo người xong, tôi thẳng người trang nghiêm, “Bây giờ, hãy bàn luận về nữ sát thủ vừa tới lúc trước. Có một nữ cao thủ tới giết tôi chẳng vì mục đích rõ ràng gì thì thật vô cùng kì lạ. Còn lạ hơn nữa là trước khi chết, cô ta nói rằng mình đã thất bại, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng thất bại.”

Nghe những điều tôi nói, khuôn mặt mọi người đều sắt lại. Nam Cung Túy nghiêm túc nói, “Nếu vậy, thì còn rất nhiều người muốn giết em nữa.”

Tôi gật đầu, “Có lẽ vậy. Mặc dù đã nghĩ rất kĩ, em cũng không đoán ra gần đây mình đã đắc tội với ai.”

“Có lẽ không phải là ác cảm cá nhân đâu.” Tiểu Long Nữ giải thích, không thấy ngạc nhiên gì hết, “Vương Tử là người có nhiều khả năng chiếm trọn được toàn bộ Lục Địa Trung Tâm nhất lúc này. Hơn nữa, công hạ ba thành hoàn toàn nằm trong tầm tay với. Cũng bởi thực tế này, số người muốn giết anh về level 1 có lẽ còn nhiều hơn cả cá hồi bơi ngược dòng trong mùa giao phối* ấy chứ. Nói cho cùng, có nhiều người khao khát ngai lãnh chúa lắm.”

(*cá hồi đẻ trứng trong nước ngọt, và phải bơi ngược về sông vào mùa giao phối – nhóm PR)

Tôi xoa mặt, đang định hỏi bao giờ thì bắt đầu công thành. Tuy nhiên, Tiểu Long Nữ có vẻ đã tám phần biết trước nội dung tôi định hỏi, bởi cô nàng đảo mắt giải thích, “Còn hai tuần nữa là công hạ ba thành rồi. Lúc anh đi bụi, tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng hạ thành.”

Tôi gãi mặt bối rối, “Ồ, vậy bây giờ anh phải mau luyện cấp để thăng tới cấp bậc tương xứng với các lãnh chúa khác phải không?”

Tiểu Long Nữ mỉm cười bí ẩn, “Chiến tranh là cách tốt nhất để thăng cấp.”

“Thăng kiểu gì?” Tôi thất thần.

“Trong cải cách mới có quá nhiều thay đổi, nên em đã không có thời gian để giải thích hết với anh. Trên thực tế, giết người cũng tăng thêm điểm kinh nghiệm cho anh. Thông thường, khi giết người khác, anh sẽ bị phạt nặng. Sau khi cố ý giết người, anh sẽ bị truy nã trong vòng một tuần, vì vậy sẽ không được gặp NPC quản lí trong thành phố, cũng không mua được các loại trang bị trong phố. Tuy nhiên, hình phạt này không được áp dụng trong thời gian chiến tranh. Đó cũng có nghĩa là, Vương Tử, anh có thể kiêu ngạo tiêu diệt kẻ thù để thăng cấp trong trận chiến rồi.”

Tiểu Long Nữ mỉm cười nhìn tôi, “Giết vài chục, vài trăm hay thậm chí vài nghìn người khi đánh trận với Huyết Yêu chắc là ngon ơ phải không?”

Nghe vậy, không biết sao, tôi nở nụ cười ám mị của Huyết Yêu, “Có vẻ anh sắp có biệt danh mới rồi, “Bá chủ đẫm máu”.”

“Thì mau đi mà làm “Bá chủ đẫm máu” của anh đi. Sở ngoại giao chúng em chắc chắn sẽ tìm ra thủ phạm thực sự đứng đằng sau vụ ám sát này.”Tiểu Long Nữ đầy nhiệt huyết siết chặt nắm tay.

“Ờ, cố hết sức vào nhé, Tiểu Long Nữ.” Phong Vô Tình vừa nói vừa ngồi một bên hưởng gió mát.

Tinh thần cao ngút trời, Tiểu Long Nữ quay đầu lại với đôi mắt sáng quắc khốc liệt. sau khi kéo tai Vô Tình, Tiểu Long Nữ vờ như không nghe thấy tiếng kêu la của thằng em tôi, và kéo thằng bé theo luôn. Nhại theo nó, cô nàng nói, “Ta vừa mới nhớ ra thiếu gia Phong Vô Tình cũng trong sở ngoại giao đấy nhỉ. Bổn cô nương ta, Tiểu Long Nữ, đành miễn cưỡng cho chàng theo điều tra cùng thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play