“Bình tĩnh, mày phải bình tĩnh lại.” Tôi điên cuồng tự lẩm bẩm.

Trước tiên, phải xem thử kênh PM có còn hoạt động được không. Tôi run rẩy mở kênh PM.

“Doll?”

“Vương Tử ca ca.” Doll lo lắng trả lời.

Ơn trời kênh PM vẫn hoạt động. Gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng vơi đi một chút.

“Doll, em không sao chứ?”

“Em ổn, nhưng Thiên Tiên vẫn cứ cọ mặt vào má Doll, em thấy tởm lắm.” Doll có vẻ như sắp khóc đến nơi.

Cái gì cơ? Đồ NPC biến thái…Tôi uất đến độ chỉ muốn tông cửa chạy vào.

“Doll, em ở đấy chờ, anh tới cứu em ngay!”

Doll nhanh chóng ngăn tôi lại, “Đừng đi, Vương Tử ca ca. Thiên Tiên quá mạnh, anh sẽ không thể thắng nổi hắn đâu. Chỉ cần để Doll bay về điểm hồi sinh là được. Vương Tử, cấp độ của anh bây giờ với em rất quan trọng, vậy nên dù anh có làm gì, xin đừng để bị hạ cấp.”

Tôi im lặng một lúc. Doll nói rất đúng, và kể cả có liên thủ cùng Kẻ Khùng và Đản Đản, tôi sợ rằng bản thân cũng chẳng lấy nổi mẩu y phục của Thiên Tiên. Nhưng tôi thực sự đành lòng bỏ Doll lại sao? Nói cho cùng, cũng tại tôi đưa em ấy tới chỗ chết.

Tôi ngồi xuống đất, thất vọng. Đúng như dự đoán, sức mạnh của mình vẫn còn quá yếu. Tôi thậm chí còn không bảo vệ nổi bạn đồng hành của mình.

Kẻ Khùng và Đản Đản đứng một bên, không biết phải làm sao. Họ cứ nhìn tôi chằm chằm, còn tôi thì mê mải suy nghĩ.

Nếu không phải Doll nức nở báo về với tôi, tôi đã không sực tỉnh.

“Vương Tử ca ca, Thiên Tiên nói muốn Doll làm vợ hắn, và hắn không muốn giết Doll. Vả lại, rất lạ là Doll không thể đăng xuất ra khỏi game được.”

“Cái gì!?” Tôi choáng váng đứng bật dậy, thậm chí Kẻ Khùng và Đản Đản bên cạnh cũng giật cả mình.

Tôi quá chủ quan khi phát hoảng lên mà quên hết sạch. Chẳng phải là Doll sẽ bị kẹt lại sao? Không còn cách nào khác, tôi phải đi cứu em ấy! Và sau khi lòng đã quyết, tôi bắt đầu bình tĩnh nghĩ xem phải cứu Doll ra sao. Nói tới cùng, nếu cả 3 cứ thế xông tới, không những không cứu được Doll mà cũng bị kẹt lại cùng, lúc đó thật tiến thoái lưỡng nan, kêu trời trời không đáp, mà gọi đất đất cũng chẳng thưa*.

(Chú thích*: “Kêu trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng thưa” : Nguyên văn là “Khiếu thiên thiên bất ứng, khiếu địa địa bất linh” Có nghĩa là ở trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, không được sự trợ giúp – nhóm PR)

“Kẻ Khùng, Đản Đản…” Tôi kể lại những điều Doll nói với tôi. Họ cũng nhíu mày, Đản Đản mỗi lúc một thêm hoảng,

“Tôi định cầu chi viện ở Vô Ngân Thành. Kẻ Khùng, Đản Đản, hai người cho tôi mượn sức nhé?” Tôi thực sự phải lấy ánh mắt khẩn khoản cầu xin họ.

“Không thành vấn đề. Dù có phải lên núi đao xuống biển lửa* hay cho dù kẻ thù trước mắt là Thiên Tiên, hai chúng tôi cũng quyết giải cứu cho em gái dễ thương kia.” Kẻ Khùng đầy trượng nghĩa.

(Chú thích*: “Lên núi đao xuống biển lửa”: Nguyên tác: “Thượng đao sơn hạ du oa”(Lên núi đao xuống vạc dầu). Thực sự đây là một trong những hình phạt dã man trong Địa Ngục Trung Hoa. Địa Ngục Trung Hoa có 18 tầng, tương đương 18 cung hình với độ dã man khác nhau. Trên đây là 2 hình phạt phổ biến nhất. Muốn biết thêm chi tiết, mời bạn đọc qua wiki, khuyến cáo không dành cho các bạn bị yếu tim. Ở đây tôi sửa lại một chút cho dễ hiểu, bạn đọc không vừa lòng có thể góp ý để sửa – nhóm PR và meomeo)

“Tuyệt lắm.” Tôi đáp, “Có người dẫn đường, tôi sẽ khỏi phải lo không tìm ra chỗ này.”

“Dẫn đường?” Kẻ Khùng ngây ra hỏi lại.

Tôi xấu hổ gật đầu, cười nói, “Bởi vì tôi bị mù hướng nặng, tôi sợ mình sẽ không thể tìm thấy chỗ này. Vậy nên tôi sẽ phải nhờ hai người giúp đưa tôi và bạn tôi tới sau.”

Bộ mặt của Kẻ Khùng đần thối ra, còn Đản Đản khúc khích, “Được rồi, vậy nhé, chồng tôi và tôi sẽ đóng vai thiết bị GPS (định vị toàn cầu) lần này vậy.”

Sau khi bàn luận xong, tôi lập tức PM cho linh thú bất khả chiến bại của mình, Kenshin, “Kenshin, có chuyện lớn rồi. Mau tới Phiêu Tiên Cốc, đưa cả Dương Quang, Lãnh Hồ, và Tây Môn Phong theo luôn. Dùng thảm bay cho lẹ nhé. Tôi sẽ chờ mấy người ở cửa cốc.”

Kenshin không nói lên lời mất một lúc, rồi hỏi tôi, “Những người khác không cần sao? Tà Linh, Nam Cung Túy, thậm chí đến Đoạn Kiếm cũng còn mạnh hơn Tây Môn Phong.”

Tôi im lặng một lúc. Lúc này, tôi thực sự không muốn trông thấy mấy người đó!… Tôi đã đùng đùng nổi giận rồi bỏ nhà chạy đi. Đã thế còn hại Doll tới thảm cảnh này, làm sao tôi có gan nào mà đi gặp họ? Tôi bướng bỉnh nói, “Tôi không muốn gặp mấy người đã quen thân.”

“Hiểu rồi. Tôi sẽ đi kiếm họ ngay.” Kenshin không nhiều lời, sau khi nói rằng đi tìm người là đầu dây bên kia lập tức im bặt.

Sau khi hướng dẫn Kenshin, tôi quay đầu quanh quất rồi nhìn Kẻ Khùng và Đản Đản, “Làm ơn đưa tôi tới cửa động để đón chi viện nhé.”

“Không thành vấn đề!” Kẻ Khùng giơ ngón cái lên với tôi.

Khi Kẻ Khùng đưa tôi tới cửa cốc, anh ta ngập ngừng hỏi tôi, “Trông mặt cậu tươi hơn nhiều rồi, không giống với lúc trước đeo bộ mặt “mấy người cút khỏi mắt tôi” đó.”

“Xin lỗi, lúc đó tôi có chuyện không vui.” Tôi chân thành xin lỗi. Tôi đã bất lịch sự với họ như vậy, thế mà họ vẫn sẵn lòng giúp tôi.

“Ồ, có chuyện không vui sao? Nào, tâm sự với chị đi, chị sẽ an ủi cậu.” Đản Đản nhìn tôi bằng ánh mắt khi thấy mấy con thú nhỏ nhỏ dễ thương đó.

“Chồng của chị không ghen chứ?” Tôi khoe bộ mặt bất lực muốn chết, vì không thể tưởng tượng được khuôn mặt của tôi còn quyến rũ được cả mấy bà chị đã có chồng.

Kẻ Khùng quay đầu trông tôi, ánh mắt anh ta như thể lúc đó có gái xinh không bằng.

“Không có chuyện đó đâu, anh trai cùng chị gái sẽ an ủi cậu.”

Đôi vợ chồng quái dị…

“Chúng ta tới cửa cốc rồi đó. Bạn của cậu kia hả?” Đản Đản chỉ về phía mấy bóng người phía trước.

Tôi liếc tới chỗ cô chỉ. Đúng như tôi đoán, đó là Kenshin. Bên cạnh ảnh là mấy người tôi gọi tới, Lãnh Hồ và mấy người nữa.

Tây Môn Phong lớn tiếng gầm ghè đáp lại, “Nhãi con thối hoắc, chú mày biến cùng ả nào thế hở, mất tích nhiều ngày, bỏ ông mày đây ở lại chả có đứa nào đánh đấm cùng.”

“Ông không biết tìm Kenshin với Lãnh Hồ à? Hai người đó rỗi mà.” Tôi bực mình nói, nhưng cũng thấy vui vui. Chẳng lẽ Tây Môn Phong lại mê mẩn những cú đánh đấm máu me tôi không tiếc tặng cho gã sao? Hình như người nào bị tôi đánh xong đều đâm nghiện cả hay sao ấy nhỉ?

Tây Môn Phong rụt cổ lại khi liếc Kenshin và Lãnh Hồ. Mặt ngượng ngùng, gã công nhận, “Ta có tìm, những thằng nhãi đầu đỏ lờ lơ lơ bố mày đây, còn con hồ ly mắc dịch đó sẵn sàng đấu với bố đây, những hắn tàn nhẫn quá. Lúc trước, hắn thậm chí ba lần đá bố mi đây bay vút lên trời. Ai lại muốn đánh nhau với hắn? Ông đây cũng chẳng phải loại level có thừa nên muốn quăng chơi mấy mạng đâu.”

“Vương Tử, có chuyện gì vậy? Sao cậu đột nhiêu kêu chúng tôi tới? Tình Thiên lúc đầu bảo cậu phẫn chí bỏ nhà ra đi, và cậu sẽ phải biệt tăm tới dăm bữa nửa tháng.” Dương Quang bối rối hỏi tôi. Cậu ta thậm chí còn mỉm cười nói thêm, “Tình Thiên còn dành cả lúc lâu giải thích cho tôi thế nào gọi là “phẫn chí bỏ nhà” đó!”

Dương Quang bộc trực đến nỗi làm người ta muốn phát khóc lên được. Tôi đành làm lơ mấy chữ “phẫn chí bỏ nhà” mà giải thích luôn chuyện chính.

“Doll bị một con boss tên Thiên Tiên bắt. Không biết làm sao mà con bé không đăng xuất được, vậy nên giờ chúng ta phải tới cứu nó liền.”

Khi tôi vừa thốt ra từ “boss” mắt Lãnh Hồ đột nhiên sáng bừng. Nói thẳng quan điểm, “Thế thì đi nhanh!”

Cái đồ hiếu chiến…Bất lực quá, tôi đành hi vọng anh chàng sẽ không quên nhiệm vụ chính bây giờ là cứu người. Tôi chỉ về phía Kẻ Khùng và Đản Đản nhờ dẫn đường,

“Kẻ Khùng, Đản Đản, cảm phiền hai người chỉ lối.”

“Không cần khách sáo. Tôi sẽ chạy nhỉ? Nói cho chót, càng sớm cứu Doll càng tốt mà. Nếu không đuổi kịp thì báo tôi một tiếng nhé.” Vừa dứt lời Kẻ Khùng đã vụt chạy đi, và nhóm tôi nhanh chóng bám theo.

“Lao lên trước đi, tôi nghĩ chúng ta bắt kịp được!” Nghĩ tới cảnh Doll bị tên Thiên Tiên biến thái bắt cóc, tôi ước chi mình có thể kiếm được cái trạm truyền tống mà tới đó tức thời.

“Vương Tử,” Kenshin hét lên gọi tôi, và chỉ vào ma pháp sư Dương Quang, đang cười đầy vô tội, và tên chiến binh lực lưỡng Tây Môn Phong.

“Ờ, Kenshin, anh cõng Dương Quang nhé. Tây Môn Phong…nhấc cái chân phóng cho nhanh vào.” Tôi trừng mắt nhìn Tây Môn Phong đe dọa.

“Mẹ nó, thằng nhóc chết tiệt, chú mày phân biệt đối xử nha!” Mặc dù đang uất ức, Tây Môn Phong cũng đành dùng bộ mặt miễn cưỡng và dồn sức chạy.

Hơi khó khăn một chút, chúng tôi quay lại được nơi Thiên Tiên và Doll đã biến mất. Tôi chăm chú nhìn cái vòng tròn ma pháp kì lạ trên đầu mà nghĩ cách mau tới cứu Doll. Cho dù đã có các cao thủ đây giúp đỡ, Thiên Tiên vẫn là một kẻ nguy hiểm chớ nên đụng vào. PM Doll trước để kiểm tra tình hình bên đó rồi hẵng manh động. Không chần chừ thêm nữa, tôi bật kênh PM.

“Doll, em đang làm gì thế? Em có bị Thiên Tiên bắt nạt không?”

“Hông ạ (Không ạ).” Doll lúng búng nói. Câu đó làm tim tôi giật thót một cái. Có chuyện gì xảy ra vậy?

Tôi lấy giọng lo lắng. Phải chăng Doll bị đánh đập đến nỗi khó có thể nói chuyện được?

“Vậy bọn anh tới cứu em liền nhé?”

“Âng (Vâng)…” Doll lại lắp bắp nói.

Tim tôi nặng như đá đè. Hình như Doll đang bị ngược đãi thì phải. Thù này phải trả!

Tôi lập tức thay đổi nét mặt, lại lấy ánh mắt Huyết Yêu. Lòng uất hận dâng trào, tôi nói giọng nguy hiểm, “Không có ai có thể bắt nạt bạn của ta!”

Vận hết sức bình sinh đá vào vách núi, tôi dẫn đầu tiến vào bức thành ma thuật, những người còn lại nốt gót. Tôi liếc trái phải đầy lo lắng tìm Doll. Tuy nhiên, trong đại sảnh đầy cột trắng tựa tuyết, khác hẳn lâu đài trong thành quách rải đầy vàng bạc châu báu, lại biệt không có bóng Doll. Tôi không biết sao, đành gào lên gọi, “Doll? Doll, em ở đâu?”

“Mi là ai?” Một giọng nói vang lên phía sau cột đá và đôi mắt tôi dồn tới. Đúng như tôi mong đợi, kẻ xuất hiện trước mắt là tên Thiên Tiên biến thái ái nam ái nữ.

Tôi khịt mũi kinh tởm, “Hừ, mi đã bắt cóc bạn ta mà lại không nhận ra chúng ta sao?”

“Vậy ra, là mi, bạn cũ của vợ ta.” Thiên Tiên vẻ mặt thờ ơ, như thể chỉ là chuyện cũ xì. Thấy vậy, tôi tức điên lên. Làm quái gì có chuyện “bạn cũ” ở đây?

“Trả Doll lại ngay!” Tôi gầm lên.

Thiên Tiên nheo mắt lại và lạnh lùng nói, “Mi muốn cướp vợ ta?”

Tôi đáp cũng băng hàn không kém, “Em ấy không phải là vợ ngươi. Ngươi chẳng xứng!”

“Ta nói nàng là vợ ta, thì nàng là vợ ta!” Thiên Tiên gầm lên giận dữ, một mảnh lụa trắng bắn về phía tôi.

Tôi cố hết sức quay qua một bên và tránh miếng giẻ rách chết toi từng khiến tôi bể mấy cái xương sườn đó. Tôi vừa tránh, vừa gọi mọi người, “Sao mấy người đứng im như phỗng vậy? Đánh tới đi chứ!”

Họ sực tỉnh và lập tức rút vũ khí lao tới tấn công Thiên Tiên. Kenshin, tốc độ nhanh nhất nháy mắt đã tới trước mặt Thiên Tiên. Thiên Tiên mặt mày choáng váng, vội phóng thêm một dải lụa như một lá chắn giữa hắn và Kenshin. Tuy nhiên, Kenshin chỉ thờ ơ hô, “Không gian phá!”

“Hự.” Thiên Tiên bật rên lên đau đớn và Kenshin, đột ngột lại xuất hiện phía sau Thiên Tiên, đã thấy cơ hội để tấn công. Khi Thiên Tiên quay lại, Kenshin lại chém thêm mấy đường. Tránh không nổi, Thiên Tiên lãnh trọn một nhát kiếm trên bả vai phải.

Thiên Tiên nghi ngờ nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai mình, mỗi giây trôi qua vẻ mặt hắn lại thêm phần điên tiết. Sau đó, hắn bay vút lên trời để tạo khoảng cách với Kenshin, miệng lẩm bẩm mấy từ tôi không tài nào hiểu nổi.

Ôi không! Tôi thầm la lớn trong lòng, nhưng những Tiên Nữ Áo Tím đã xuất hiện trước mắt. Có khác là lần này số người nhiều đến nỗi có thể lập được cả tiểu đội luôn. Mặt bọn tôi đều nhất loạt biến sắc. Cho dù không phải là không thể chiến hết đoàn Tiên Nữ Áo Tím này, nhưng sau chúng còn có Thiên Tiên giật dây, mà hắn giờ lại đang chú ý tới chúng tôi với vẻ mặt điên tiết!

Thấy vậy, tôi liền quyết định, “Dương Quang và Đản Đản, hai người chịu trách nhiệm dùng công pháp hạ Thiên Tiên. Kenshin, anh chuẩn bị sẵn sàng truy đuổi và tấn công Thiên Tiên. Những người còn lại đứng quanh bảo vệ hai người kia.”

Nghe tôi nói vậy, Đản Đản lập tức đứng bên cạnh Dương Quang, và Kẻ Khùng với Tây Môn Phong cũng đứng hai bên tả hữu bảo vệ. Chỉ có Lãnh Hồ là nhìn chằm chằm Thiên Tiên với bộ mặt thèm muốn, trông như thể hắn ta sẵn sàng nhảy vào đánh nhau một trận sống mái vậy. Tôi đảo tròn con mắt. Đoán quả không sai, cái đồ con cáo tách bầy. Tôi đành mở miệng bực dọc nói, “Lãnh Hồ, Thiên Tiên không phải là chiến binh, nếu cậu có đánh hắn, cậu cũng không thỏa mãn đâu. Nghe tôi rồi cư xử tử tế chút coi. Khi nào về, cậu có thể lôi Kenshin ra đánh mấy ván cho khí thế tới bao giờ mệt nghỉ thì thôi.”

Lãnh Hồ không nói câu nào, nhưng anh ta ngoan ngoãn đứng bên cạnh Dương Quang và Đản Đản. Hình như Kenshin không chỉ có một công dụng đâu nhỉ, ngoài chuyện lôi ra để chiến đấu, anh chàng cũng có tác dụng “quyến rũ” tụi hiếu chiến nữa.

Trận chiến, bắt đầu!

Dương Quang lập tức niệm một câu chú và mấy thanh phong gươm vun vút lao về phía Thiên Tiên. Thật không may, gươm ra bao nhiêu bấy nhiêu bị mảnh lụa trắng của Thiên Tiên chặn sạch. Triệu Hoán Sư Đản Đản không chịu lép vế, và vừa triệu hồi Huyết Nhận bay lên chiến đấu với Thiên Tiên, cô vừa triệu hồi một người khổng lồ đá giúp chúng tôi đánh lại lũ Tiên Nữ Áo Tím, làm giảm đáng kể áp lực chúng tôi phải chịu.

Kenshin liên tục lượn lờ bên dưới Thiên Tiên. Vừa lúc Thiên Tiên buộc phải đáp xuống chỗ thấp hơn để tránh Huyết Nhận và công pháp, Kenshin ngay lập tức sử dụng sức bật thần kì của anh chàng để xẹt qua xẹt lại giữa các cột trụ, liên tục bất ngờ đánh Thiên Tiên không kịp trở tay.

Những chiến binh còn lại có vẻ không gặp khó khăn gì với lũ Tiên Nữ Áo Tím đông như kiến. Vung thanh gươm hai lưỡi, Kẻ Khùng liên tục xả ngang eo các tiên nữ và Lãnh Hồ cứ thoắt ẩn thoắt hiện đâm một nhát trúng tim các nàng. Tôi, dĩ nhiên, cũng tập trung đánh càng hiểm càng tốt. Cổ, tim và trán là ba chỗ tôi thích ghé đao tới thăm nhất. Tây Môn Phong, như thể không bao giờ hết hơi, không thèm chơi trò đánh từng con một chầm chậm, mà cứ lùa cả lũ lại đánh chung một lần.

Cứ liên tục tàn sát, thân chúng tôi đẫm không biết bao nhiêu máu còn mắt chỉ toàn nhìn thấy màu đỏ. Tay chúng tôi vung đao tới biết bao lần và chỉ biết mỗi nhát là một cột máu lại phun lên. Cơ thể chúng tôi… cũng không biết bao nhiêu thương tích, nhưng cơn đau cơ hồ tan rất nhanh, chỉ để lại chút tê dại. Tuy nhiên, lũ tiên nữ vẫn xô đến chỗ chúng tôi như thủy triều và tôi không còn lúc nào để quay lại coi chỗ Thiên Tiên. Kenshin và những người khác có thể giết Thiên Tiên không? Tôi nóng lòng muốn quay qua nhìn Kenshin, nhưng lúc tôi còn đang phân vân do dự, vai trái lập tức bị đả thương.

Tôi quỳ sụp xuống đất, ho ra rất nhiều máu. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, liền thấy

Kẻ Khùng và Lãnh Hồ đã đứng ngay cạnh, ngăn không cho những Tiên Nữ Áo Tím kia tấn công sang phía tôi. Nếu họ không ở đó, chắc tôi đã sớm bay về Vô Ngân Thành rồi!

Nhưng thân thể cả hai đều thủng lỗ chỗ, sẹo giăng đầy, và tôi có thể thấy cả hai sắp chịu hết nổi rồi. Vẫn còn một nhóm Tiên Nữ Áo Tím bao quanh chúng tôi. Chẳng lẽ thuật triệu hoán của Thiên Tiên không thể ngừng lại ư? Tà thuật của hắn vô hạn sao? Tim tôi như nửa hóa băng. Lúc này, tôi tập trung nhìn Kenshin. Thân hình ban đầu gọn gàng tinh tươm của anh giờ đầy máu, quần áo vài chỗ rách tả tơi. Chẳng lẽ anh bị thương?

Chết thật, tôi thực lại quên khuấy mất – nếu Dương Quang và Kenshin chết đi, liệu ý thức bản thân của họ cũng không thể tồn tại theo không. Tôi thực sự không thể để họ chết.

“Kenshin, Dương Quang, nếu tình hình trở nên nghiêm trọng, hai người phải lập tức thoát ra.” Tôi lập tức PM Kenshin và Dương Quang.

“Sao mới gọi là nghiêm trọng?” Kenshin thờ ơ hỏi.

“Nếu mạng hai người khó mà bảo toàn, cái đó là nghiêm trọng đó.” Tôi lo lắng trả lời.

Kenshin cười cay đắng, “Nhưng tôi thấy mình hết đường lui rồi.”

Cái gì? Tôi sợ hãi chăm chú nhìn Kenshin, và ngay sau đó nhận ra rằng cả 2 chân Kenshin đã bị vô số mảnh lụa trắng trói lại, làm anh không thể di chuyển được. Anh chỉ có thể đứng tại chỗ ngăn cản công kích. Hơn nữa, xung quanh Kenshin có khoảng 10 Tiên Nữ Áo Tím, và Thiên Tiên đang thèm thuồng để mắt nhìn anh. Mặc dù Dương Quang và Đản Đản điên cuồng cố gắng đánh lạc hướng Thiên Tiên, tấm lụa tấn công Kenshin vẫn không ngừng lấy một khắc.

“Dương Quang, mau cứu Kenshin!” Tôi quay đầu nhìn Dương Quang, và một lần nữa lại sốc khi thấy tình hình bên đó. Khi Kẻ Khùng và Lãnh Hồ đang đứng cạnh bảo vệ tôi, áp lực đặt lên Đản Đản và Dương Quang lại càng tăng. Đản Đản không chỉ phải ra lệnh cho người khổng lồ đá đánh các Tiên Nữ Áo Tím mà Dương Quang cũng vẫn phải liên tục dùng công pháp để đối phó với tấm lụa của Thiên Tiên. Trông bên họ còn thê thảm hơn bên Kenshin nhiều.

Có khi nào tôi là gánh nặng cho mọi người?Nghĩ vậy, tôi quyết định dù cái thân xác có thương tích đến dại cả người, tôi vẫn phải cố đứng dậy. Tôi hét lên với Lãnh Hồ và Kẻ Khùng, “Tôi ổn rồi, hai người mau qua giúp các ma pháp sư đi.”

Kẻ Khùng và Lãnh Hồ lo lắng nhìn tôi, nhưng trước vẻ kiên định của tôi, cả hai cùng tăng tốc quay lại đứng hai bên Dương Quang và Đản Đản giúp ngăn cản công kích của các Tiên Nữ Áo Tím.

Tôi cũng muốn giúp Kenshin! Kéo cái thân xác nặng nề, tôi cố hết sức nâng thanh Hắc Đao trong tay, sử dụng tốc độ mà tôi tự hào nhất để hạ các nàng Tiên Nữ Áo Tím mở đường chạy tới chỗ Kenshin.

“Kenshin, tôi tới giúp anh.” Sau khi khó khăn tìm một chỗ đứng cạnh Kenshin, tôi tiếp tục không ngừng vung đao chém những dải lụa đang thắt chặt chân Kenshin.

“Ừm.” Kenshine càu nhàu đáp. Anh bắt đầu phải tập trung nhiều hơn để xử lí mấy nàng Tiên Nữ Áo Tím. Sau khi ảnh giết kha khá các Tiên Nữ Áo Tím thì cuối cùng tôi cũng giải quyết xong những dải lụa quấn quanh chân Kenshin.

“Vương Tử, bên đó 2 người cẩn thận chút, tôi không còn đủ ma lực (mana) để tiếp tục duy trì Huyết Nhận đấu với Thiên Tiên đâu!” Đản Đản lo lắng hét lên.

Cái gì? Tôi quay đầu nhìn Thiên Tiên. Không còn Huyết Nhận, Thiên Tiên như cởi mối họa trong lòng. Và phẩy tay một cái, mảnh lụa tôi vừa chém đứt lại cuốn quanh chân Kenshin. Thêm hơn 10 dải lụa trắng bay vờn đằng sau Thiên Tiên và rồi tất cả chúng đồng loạt lao về phía Kenshin. Hình như người Kenshin sắp thủng hơn 10 cái lỗ đó…

“Không!” Tôi gầm lên và ném thân lên che trước Kenshin, chuẩn bị tinh thần thí mạng mình bảo vệ cho anh.

“Phản Đạn Kết Giới (lá chắn dội ngược)!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, và tôi quay đầu lại nhìn, thấy mấy dải lụa đang tấn công chúng tôi đột ngột quay ngoắt đầu phi lại về phía Thiên Tiên. Rủi thay, Thiên Tiên đã kịp né, nên chẳng thương tổn trầm trọng là bao.

“Vương Tử, anh có sao không?”

Giọng Tiểu Long Nữ? Tôi quay đầu lại nhìn và choáng váng. Tôi không chỉ thấy Vân và Tiểu Long Nữ mà còn nhiều đồng đội nữa. Cả Phi Thường Đội đều tề tựu đông đủ, Mai Khôi Đội cũng tới luôn. Minh Hoàng đứng chỗ Hắc Ám Tà Hoàng đội đang nhìn tôi với gương mặt tối sầm và đương nhiên, Nam Cung Túy và Không Không không thể vắng được rồi.

Tôi chết lặng, chỉ biết lắp ba lắp bắp, “Mọi người…sao lại tới cả đây?”

Tiểu Long Nữ cáu kỉnh trả lời, “Thấy Kenshin đi tìm chi viện khắp nơi, em biết liền anh lại vướng vào rắc rối mà. Em PM Tây Môn Phong hỏi xem có chuyện gì và phát hiện ra đúng là anh đang gặp khó khăn thật.”

“Vậy nên em nói chuyện này cho tất cả mọi người, và chẳng nói chẳng rằng gì cả bọn chạy tới đây.” Tiểu Long Nữ chọc ngoáy sắc như dao đâm.

Trong khi Tiểu Long Nữ còn đang giảng giải, vầng sáng trắng trị thương của Lang đại ca đã bao lấy tôi. Du và Tà Linh từ lâu đã đứng cạnh đỡ tôi dậy, còn Nam Cung Túy và những người khác mau chóng tới đấu với Thiên Tiên.

Trong lòng, tôi cảm kích vô cùng, và hơi lúng túng chẳng biết làm sao. Tôi chỉ biết nói, “Mọi người, hãy cẩn thận đấy. Thiên Tiên rất mạnh.”

Nhưng có vẻ tôi lo hơi bị thừa. Mặc dù Thiên Tiên còn mạnh hơn đồn đại một chút, nhưng một đánh với đội quân chi viện hùng hậu của tôi, hắn chỉ có cửa thua thôi. Trên mặt đất xác các nàng Tiên Nữ Áo Tím bị giết cho vui rải đầy và với lượng công pháp khổng lồ từ phía chúng tôi, Thiên Tiên không còn thời gian để né đòn nữa. Hắn chủ yếu chỉ dùng những dải lụa trắng để ngăn chặn công kích, nhưng dần dần những vết thương đã hiện lên trên thân thể hắn.

Cuối cùng, Thiên Tiên cũng không thể chịu thêm nữa, hắn dần rơi xuống khỏi không trung. Nam Cung Túy ra lệnh cho tất cả mọi người dừng lại, và rồi tới trước mặt tôi, “Lãnh chúa, hãy giết Thiên Tiên đi. Một khi giết được hắn, ngài sẽ được lên cấp.”

“Ớ.” Tôi trông vô dụng thế sao? Nhưng sau khi đã quậy đủ trò thế này, sao tôi còn dám phản đối nữa. Tôi chỉ biết ngoan ngoãn bước tới trước Thiên Tiên, và nâng thanh Hắc Đao, chuẩn bị xả Thiên Tiên ra làm đôi.

Tuy nhiên, bỗng nghĩ tới Doll, tôi vội hỏi hắn, “Mi nhốt Doll ở đâu?”

“Giết ta đi. Ta tuyệt đối không cho mi cướp vợ của ta,” Thiên Tiên tuy nằm trong vũng máu, gương mặt vẫn vô cùng kiên định.

Trong lòng tôi, bỗng có một cảm giác kì lạ dâng lên. Khuôn mặt này trông rất quen? Gần giống như…lúc Kenshin quyết tâm đào bới mộ tìm Kaoru.

Lúc này Kẻ Khùng đứng cạnh tôi bắt đầu lẩm bẩm: “Con Boss này rõ kì. Mặc dù đã đánh với nhiều Boss, nhưng mình chưa từng gặp một NPC giống người như vậy. Chẳng lẽ boss càng cao cấp thì trí thông minh càng tăng cao?”

Tim tôi giật thót kinh ngạc. Đúng thật, phản ứng của Thiên Tiên quá “con người”, giống hệt như Kenshin và Dương Quang. Chẳng lẽ Thiên Tiên cũng có ý thức bản thân? Tôi ném sang Tiểu Long Nữ một cái nhìn bối rối, và cô nàng cũng nhìn lại tôi. Mặt cô nàng trông nghiêm trọng chết người.

“Giết hắn đi, Vương Tử.” Giọng Tiểu Long Nữ truyền qua kên PM.

Tôi ngẩn cả người. “Em, em không thấy rằng hắn ta có thể đã biết tự nhận thức sao?”

“Vậy nên mới phải mau mau giết hắn đi thôi. Nếu không, khi mọi người đều nghi ngờ Thiên Tiên, họ cũng có thể nghi ngờ luôn Kenshin và Dương Quang. Chắc anh không muốn họ gặp rắc rối đúng không?” Tiểu Long Nữ kích động nói.

Kenshin và Dương Quang nhất định không thể gặp chuyện được! Tôi đành nhẫn tâm mà xoay cán đao, chuẩn bị đâm Thiên Tiên, kẻ đang nằm vật dưới đất. Tôi thì thầm, “Xin lỗi.”

Hắc Đao xuyên qua người Thiên Tiên, cơ thể hắn nhòa đi trong nháy mắt, như thể tan biến. Tôi kinh ngạc mất một lúc. Tôi giết hắn rồi? Tôi nâng Hắc Đao lên hồ nghi soi xét một lúc, nhưng tôi chẳng nghĩ rằng Hắc Đao đã thực sự chạm phải thứ gì? Cái quái gì chứ?

“ Chuyện gì vừa xảy ra thế? Vương Tử, em giết Thiên Tiên rồi?” Lâu sau, Nam Cung Túy mới bước tới hỏi.

Tôi ngập ngừng đáp lại, “Em cũng không chắc…”

Trước khi kịp dứt lời, giọng Tiểu Long Nữ lại truyền qua kênh PM, “Nói là anh đã giết Thiên Tiên đi, em sẽ đi tìm người của tổng hành dinh. Một lúc nữa họ sẽ gửi chiến lợi phẩm và điểm kinh nghiệm cho anh. Còn bây giờ anh cứ nói đại là giết hắn rồi đi.”

Tôi đầy hoài nghi, nhưng khi quay lại, Tiểu Long Nữ đã đăng xuất mất tiêu. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Nhưng Tiểu Long Nữ đã khuyên vậy, thì tôi chỉ còn biết nói với Nam Cung Túy, “…Chắc là giết rồi, mà chết gì kì quái quá đi.”

“Sao lại không có chiến lợi phẩm rơi ra? Đúng là kì lạ.” Nam Cung Túy lầm bầm thắc mắc.

“Thôi đừng quan tâm cái đó nữa, mau đi tìm Doll thôi! Không biết con bé có sao không nữa?” Tôi lo lắng nói.

Tôi vừa dứt lời, ngay lập tức nghe thấy giọng nói quen thuộc, “Vương Tử ca ca, anh tới muộn thế!”

Thấy Doll bước đi thong thả như đi tản bộ, tay thậm chí còn ôm hai gói bánh quy, mắt tôi thiếu điều lòi ra khỏi óc.

“Doll, em ổn chứ?”

Doll bốc một cái bánh quy bỏ tọt vào miệng, lúng búng nói, “Em ổn mà, không phải Doll đã nói với Vương Tử ca ca là em rất ổn hay sao?”

Miệng tôi hơi giật giật đôi chút, tôi hỏi, “Vậy, nãy giờ em làm gì?”

“Ăn, với lại chơi bóng với các chị Tiên Nữ Áo Tím!” Doll vui vẻ đáp.

Rầm!

Doll vội chạy tới, “Vương Tử ca ca, anh bị sao vậy? Tự dưng lại ngã vật ra là sao? Đầu anh còn chảy máu nữa kìa! Lang ca ca, qua coi sao đi, Vương Tử ca ca chết rồi!”

Gãi gãi đầu, tôi thở dài đứng dậy, quay lại nhìn Đản Đản và Kẻ Khùng, “Kẻ Khùng, Đản Đản, thật xin lỗi. Tôi vô cùng có lỗi khi đã để hai người phải lo lắng cho tôi.”

“Ha ha, không có chi mà. Nhờ có cậu mà chúng tôi mới có thể gặp được Thiên Tiên, còn cả chuyện được tỉ thí với hắn cũng là nhờ công cậu hết. Nếu không, không biết còn bao lâu nữa chúng tôi mới tìm ra hắn.” Kẻ Khùng cười hết cỡ.

“Kẻ Khùng và Đản Đản?” Nam Cung Túy bỗng kinh ngạc hỏi, “Những người thắng Mạo Hiểm Đại Hội của Đại Lục Phía Tây? Cặp phu thê của Tiêu Diêu Thành đây sao?”

Tôi cũng choáng váng không kém nhìn Kẻ Khùng và Đản Đản. Họ là thành chủ của Tiêu Diêu Thành ở Lục Địa Phía Tây sao?

Kẻ Khùng ngượng ngùng gãi đầu, “Lộ rồi sao?”

“Vậy để chúng tôi tự giới thiệu! Tôi là Đản Đản,Triệu Hoán Sư xếp thứ 5 trên bảng cao thủ. Đây là ông xã Kẻ Khùng của tôi, Chiến Binh xếp thứ 9 trên bảng cao thủ. Chúng tôi thuộc đội đã thắng Mạo Hiểm Đại Hội của Đại Lục Phía Tây, Tiêu Diêu Đội. Sau đó chúng tôi xây dựng Tiêu Diêu Thành, hiện tại đang dồn hết sức lực luyện tập nâng cao đẳng cấp, chuẩn bị thống nhất toàn bộ Lục Địa Phía Tây. Hi vọng rằng chúng tôi cũng có thể trở thành bá chủ một phương giống như Vương Tử cậu.” Đản Đản mỉm cười với tôi.

“Tôi á? Bá chủ một phương?” Tôi sốc điếng người hỏi lại.

Đản Đản ánh mắt lấp lánh nhìn tôi, “Đúng vậy, Bá Chủ Đẫm Máu của Trung Tâm, Vương Tử, một trong những tên tuổi bá chủ uy chấn nhất năm châu.”

“Bá Chủ Đẫm Máu hở?” Tôi thở dài khe khẽ, chả biết nên vui hay nên buồn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play