Vì an toàn của Phi Nhi, Diêm Vô Xá không thể không chiều theo phân phó của Đinh Oánh Oánh, dùng xong bữa tối, im lặng trở lại phòng, hoạch định kế sách đối phó với cuộc hẹn vào buổi tối. Đỗ Yến đi suốt một ngày cũng chưa thấy bóng người, Diêm Vô Xá sợ hắn tìm kiếm Phi Nhi gặp khó khăn, hoặc là bị người của Vạn Độc môn làm khó dễ.
Đỗ Yến võ công mặc dù rất cao, nhưng người của Vạn Độc môn hay sử dụng ám khí, độc dược, khó lòng phòng bị, thật sự làm cho hắn lo lắng.
Đang trong thời điểm Diêm Vô Xá trói chặt mày, bên ngoài đột nhiên thoảng qua một thân ảnh thon dài, Diêm Vô Xá mạnh đứng lên, lao ra cửa phòng, tả hữu nhìn xung quanh, phát hiện thân ảnh màu trắng nhanh chóng biến mất ở chỗ viên môn.
Diêm Vô Xá không hề nghĩ ngợi, thi triển khinh công đuổi theo.
Dựa theo khí tức, Diêm Vô Xá đi vào một đình viện hoang phế đã lâu, thân ảnh vừa rồi lại đột nhiên không thấy. Hắn không biết người nọ biến mất ở đâu, nhìn ra người này võ công rất cao.
Diêm Vô Xá đứng ở trong viện, nhìn chung quanh một lần, phát hiện cánh cửa cũ nát kia chỉ khép một nửa, bên trong truyền đến tiếng hít thở mỏng manh, cảm giác được người kia là một nam nhân.
Hắn vừa định cất bước đi tới, phía sau đột nhiên “Hưu” một tiếng, rớt xuống một thân ảnh màu đen. Diêm Vô Xá không hề nghĩ ngợi, hai tay nắm lại liền đá qua.
“Ba!”
Quyền đầu dừng lại, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt:
“Diêm thúc thúc, là ta.”
“…… Yến nhi, ngươi đi đâu?”
“Ách…… Tìm một ngày cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Phi Nhi.”
Diêm Vô Xá thu hồi tay, ảo não nhăn lại mi:
“Tiểu tử kia rốt cuộc đi nơi nào?”
Đỗ Yến nhìn chung quanh, tò mò hỏi Diêm Vô Xá:
“Diêm thúc thúc, vì sao lại ở trong này?”
“Có một thân ảnh quỷ dị bay qua phòng của ta, ta theo tới nơi này đã không thấy tăm hơi.”
“Nha?”
Đỗ Yến nhíu mày, hai tay khoanh ở trước ngực,
“Người kia cũng dẫn ta lại đây.”
“……”
Này, ý đồ cũng thực rõ ràng, là muốn làm cho hai người bọn họ cùng nhau xuất hiện.
tầm mắt Đỗ Yến cuối cùng dừng ở trên gian phòng kia:
“Diêm thúc thúc, vào xem.”
“Ân.”
Diêm Vô Xá gật gật đầu, tựa hồ mục đích của người kia muốn bọn hắn đi vào gian phòng này, vậy thì cứ theo ý hắn.
Hai người đẩy cửa phòng, vượt qua cửa, thừa dịp bóng tối ẩn hiện, đánh giá cả gian phòng. Bên trong mạng nhện che kín xem như bài trí, tro bụi thật dày bám đầy mặt đất, vật dụng…có vẻ đặc biệt tái nhợt, trừ bỏ có vài dấu chân ở ngoài, mọi đồ vật khác đều không bị người ta sờ vuốt qua một thời gian khá dài. Có thể thấy được, nơi đây ít có người ra vào, chả trách bên ngoài nhìn hoang phế như vậy.
Đỗ Yến sờ sờ dấu chân, vọng tiến vào nội thất:
“Nếu ta đoán không nhầm, bên trong hẳn là có người bị giam lại.”
“Ân, cẩn thận có trá.”
“Vào xem.”
Hai người vòng qua bình phong, nhấc lên bố liêm, đi vào nội phòng.
Nội thất bị bịt kín, không hề có ánh sáng, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có. Đỗ Yến tìm được nến, xuất ra mồi lửa châm nến. Ánh nến dần dần tỏa sáng, Diêm Vô Xá quay đầu lại, chỉ thấy một người nam nhân mở ra song chưởng, bị người ta dùng xiềng xích khóa ở góc tường. Trên quần áo màu trắng tràn đầy vết máu, cúi đầu, tóc đen thật dài nhỏ máu, chắc chắn đã bị đánh rất dã man.
Diêm Vô Xá đến gần nam nhân, ngón tay thô ráp nâng cằm của hắn lên, tập trung nhìn vào:
“Lãnh Nghĩa môn chủ?”
Đỗ Yến vội vàng buông nến trong tay, rút ra chuỷ thủ sắc bén, nội lực mãnh tụ, “Đang đang” Hai nhát đã chém đứt xiềng xích, Diêm Vô Xá tiếp được thân thể vô lực của Lãnh Nghĩa, để cho hắn nằm thẳng trên mặt đất.
Đỗ Yến nâng tay hắn, đè cổ tay bắt mạch.
Diêm Vô Xá hất mấy sợi tóc bệt máu dán sát trên gương mặt chằng chịt vết thương của Lãnh Nghĩa ra, nhẹ vỗ vỗ vào mặt hắn:
“Lãnh môn chủ? Lãnh môn chủ?”
Lãnh Nghĩa hơi hơi mở mắt ra, đồng tử dần dần thích ứng, tầm mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng, đối diện với con ngươi đen như mực của Diêm Vô Xá. Khóe miệng bứt lên độ cong, nhẹ giọng nói:
“Ta biết ngươi, ngươi…… Ngươi hẳn là…… Hẳn là Minh Vương, Diêm Vô Xá.”
“Đúng! Ta cùng ngươi nhiều năm không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp lại dưới tình huống như vậy.”
Lãnh Nghĩa cầm tay hắn, con ngươi đen tràn đầy kích động, nhưng thân thể thật sự rất suy yếu, không hề có chút khí lực.
“Lãnh môn chủ, vì sao ngươi bị giam ở nơi này? Ngươi không phải cùng Đinh Oánh Oánh thành thân sao?”
Diêm Vô Xá cũng sửng sốt, khó có thể tin nhìn hắn, chả trách hắn lại đi thú Đinh Oánh Oánh, thì ra là trúng phải vô hồn chi độc của Đinh Oánh Oánh.
Xem ra, vết máu trên người hắn không phải vết thương, mà là do vô hồn độc phát tác, thất khứu phun máu mà ra.
Đỗ Yến đột nhiên nhớ tới người Lãnh Nghĩa âu yếm nhất, ngoại trừ môn chủ phu nhân đã chết, còn lại, hẳn là Lãnh Tĩnh. Ông ấy bị độc phát, chứng minh ông ta đã từng nhìn thấy Lãnh Tĩnh?
Lãnh Nghĩa gật gật đầu, vì đã lâu lắm chưa ăn qua cái gì, thật sự ngay cả khí lực mở miệng cũng không có.
Diêm Vô Xá nhìn chăm chú vào hai má tái nhợt, dùng một chút lực ôm lấy hắn:
“Trở về nói sau.”
“Ân.”
Ba người nhanh chóng rời khỏi căn phòng rách nát.
Trong phòng, Diêm Vô Xá đem thân thể Lãnh Nghĩa rửa sạch một phen, Đỗ Yến từ phòng bếp mang tới một chén mì, để cho hắn ăn một chút.
Ai biết Lãnh Nghĩa vừa nhìn thấy bát cơm chuyên dụng của Vạn Độc môn, lập tức lắc đầu xua tay:
“Không ăn! Bọn họ sẽ hạ độc.”
Diêm Vô Xá ngẩng đầu nhìn Đỗ Yến, phỏng chừng chính là bởi vì sợ hạ độc, hắn mới tuyệt thực, có thể sống đến bây giờ cũng đã là một kỳ tích.“
Đỗ Yến cười an ủi nói:
“Bát mì này do chúa đích thân nhìn đầu bếp nấu xong mới lấy đến, mà khi hắn nấu, cháu cũng chưa từng rời khỏi, không có vấn đề.”
Diêm Vô Xá gật gật đầu, phụ họa nói:
“Lãnh môn chủ, ngươi không ăn chút gì, sao có khí lực tìm Tĩnh Nhi a?”
Lãnh Nghĩa nhìn bọn họ liếc mắt một cái, tầm mắt trở lại trên bát mì, là Tĩnh Nhi cho hắn dũng khí sống sót, nếu không cóTĩnh nhi, thì từ lúc phu nhân qua đời, hắn đã đi theo nàng rồi.
Nay thân mình suy yếu không chịu nổi, đừng nói là Đinh Oánh Oánh, cho dù tùy tiện tìm một môn đồ trong Vạn Độc môn cũng có thể đem hắn thu thập.
Diêm Vô Xá thấy hắn đã thay đổi thái độ, tiếp tục thuyết phục:
“Hiện tại ngươi cùng Đinh Oánh Oánh đã thành thân, Lãnh Húc còn chưa biết chuyện của ngươi, vẫn nghe theo điều phối của Đinh Oánh Oánh, Nghĩa Môn rất nhanh liền nắm trong tay Đinh Oánh Oánh. Ngươi phải sớm ngày khang phục, tìm được Tĩnh Nhi, trọng chấn lại “Thiên hạ đệ nhất môn” uy danh ngày nào a.”
Vừa nghe tới Lãnh Húc, trong lòng Lãnh Nghĩa liền chấn động, đúng! Ngoại trừ Tĩnh Nhi, còn có một người huynh đệ đang đợi hắn, hắn tuyệt đối không thể đem Nghĩa Môn giao vào tay độc phụ kia!
Nghĩ đến đây, Lãnh Nghĩa tiếp nhận bát cùng chiếc đũa, thong thả bắt đầu ăn cơm.
Nhìn hắn ăn, Diêm Vô Xá cùng Đỗ Yến đều nhìn nhau, lộ ra một chút an tâm mỉm cười.
Một lát sau, Diêm Vô Xá nhìn sắc trời, thời gian trôi qua thật mau, vội vàng đứng lên, vỗ vỗ Đỗ Yến, nói:
“Đinh Oánh Oánh lấy an toàn của Phi Nhi uy hiếp ta, yêu cầu ta canh hai phải đến gặp nàng, Yến nhi, ngươi ở tại chỗ này bảo vệ tốt cho Lãnh môn chủ, mọi sự cẩn thận.”
“Đợi một chút! Diêm thúc thúc!”
Đỗ Yến kéo lấy Diêm Vô Xá, nhăn lại mi,
“Phi Nhi sẽ không thích người đi gặp nàng.”
“Yên tâm đi, nàng tạm thời không thương tổn được ta.”
“Sợ là sợ nàng chỉ xem trọng thân thể của người.”
Diêm Vô Xá nhăn mi, bị Đỗ Yến nói trúng tâm sự:
“Nếu như có thể trao đổi với Phi Nhi, cho dù hy sinh một lần thì có làm sao. Dù sao nam nhân cũng không lỗ lã gì.”
“Ở trong lòng Phi Nhi không nghĩ như vậy.”
“……”
“Huống chi, ta từng nhìn qua phòng ngủ của nàng, cũng không có bóng dáng Phi Nhi cùng Tĩnh Nhi, phỏng chừng Phi Nhi cùng Lãnh Tĩnh đã bị nàng giam ở nơi khác.”
Lãnh Nghĩa dừng một chút, dừng lại động tác ăn mì, ngẩng đầu hỏi:
“Minh Vương, Phi Nhi là ai?”
Diêm Vô Xá quay đầu lại, mỉm cười giải thích:
“Phi Nhi là nữ nhi ta thu dưỡng, so với Tĩnh Nhi ít hơn một tuổi, bọn họ cùng Lãnh Húc cùng nhau đến Vạn Độc môn.”
Lãnh Nghĩa không bỏ lỡ sự cưng chiều ánh lên trong mắt hắn, chứng minh Minh Vương rất coi trọng nữ nhi này. Trong đầu xẹt qua một chỗ, vội vàng nói:
“Yến nhi, ngươi có đi qua phòng ngủ Đinh Oánh Oánh, có phải bên cạnh có một sài phòng phải không?” (sài phòng: phòng chứa củi)
“Đã tìm qua rồi, nhưng không có phát hiện gì cả.”
“Bên cạnh sài phòng có một ám thất, ngươi phải đem cái nồi treo trong sài phòng lấy xuống thì cửa ám thất mới mở ra.”
“Nồi?”
Đỗ Yến kinh ngạc nhăn lại mi, Đinh Oánh Oánh thật đúng là ngoan độc, ai lại nghĩ đến sài phòng sẽ có ám thất, cơ quan khởi động lại là một cái…… Nồi?
“Ân. Khi đó ta đã dần dần khôi phục ý chí, nhưng Đinh Oánh Oánh chưa phát hiện, nàng luôn để cho ta đem người quan trọng nhốt ở ám thất đó, người ngoài không hề biết. Ả dùng những người đó để thỏa mãn thú tính, tra tấn rồi tra tấn, thử độc rồi lại thử độc. Trong đó còn có nam nhân mà nàng xem trọng, những gã mạnh mẽ chuyện phòng the, sẽ bị ả cùng mười mấy cái nữ nhân cùng nhau cường bạo, thỏa mãn thú vui nhục dục biến thái của ả…dù sao, từ nơi đó đi ra, vốn không một ai còn toàn vẹn.”
“Lãnh thúc thúc, đêm nay đừng đi ra ngoài, đừng cho ai phát hiện phòng này còn có người, đêm nay ta sẽ mau chóng trở về.”
“Yến nhi, nhớ nhìn xem có Tĩnh Nhi hay không. Hắn vẫn là một si nhi, cái gì cũng đều không hiểu, ta lo lắng hắn sẽ……”
“Ha ha, Lãnh thúc thúc chớ sốt ruột, hắn rất thông minh.”
“…… Lời này giải thích thế nào?”
“Tĩnh Nhi tự nhiên sẽ nói cho người hết thảy.”
Đỗ Yến lưu lại một câu làm cho Lãnh Nghĩa hoang mang cùng nghi vấn, cùng Diêm Vô Xá rời khỏi phòng.
……
Diêm Vô Xá đúng canh hai đi đến trước cửa tẩm phòng của Đinh Oánh Oánh, đang muốn gõ cửa, cửa gỗ đỏ thẫm đã bật mở, một thân ảnh mảnh khảnh đứng ở trước mặt hắn, khuôn mặt tinh xảo lộ ra một nụ cười quyến rũ.
trên người Đinh Oánh Oánh chỉ khoác một tấm lụa mỏng màu đỏ, bên trong mặc một cái yếm bé xíu, bao không đủ hai vú đẫy đà kia, đường cong dụ hoặc như ẩn như hiện, hạ thân chỉ có một cái tiết khố màu đỏ trong suốt, lộ ra đôi chân dài nuột nà mê người, dáng dấp mơ màng khôn cùng. Bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dạng này của nàng, đều sẽ liên tưởng đến việc nam nữ mất hồn, Diêm Vô Xá là nam nhân thành thục, sao có thể nhìn không ra ý đồ của nàng?
Chẳng qua hắn muốn tận lực kéo dài thời gian, để cho Đỗ Yến lẻn vào mật thất, cứu Phi Nhi cùng Tĩnh Nhi.
Đinh Oánh Oánh thấy hai tròng mắt Diêm Vô Xá vẫn như cũ, lạnh như băng như tuyết, không đem nàng để vào mắt dù là một chút, khóe môi khêu gợi mím chặt, không có nửa điểm mở ra.
Nàng đã ảo tưởng vô số lần, nghĩ đến: bạc môi kia khẽ hôn thân thể của nàng, vô số lần hy vọng hai tròng mắt lạnh như băng kia vì nàng mà châm dục hỏa, thân thể cường tráng ở trên người nàng rong ruổi…. Nàng cực yêu thích nam nhân cao ngạo này, vừa thấy hắn liền có dục vọng muốn chinh phục.
Nàng muốn cho hắn quỳ rạp dưới chân nàng, mê mẩn công phu trên giường của chính mình, vĩnh viễn rời không được nàng!