Buổi tối, Lãnh Húc mang theo một cái khay đi vào phòng Phi Nhi cùng Lãnh Tĩnh, bọn họ bữa tối cũng chưa ăn bao nhiêu, Lãnh Húc lo lắng hai hài tử đã đói bụng, cho nên phân phó phòng bếp làm thêm hai chén mì.

Phi Nhi ngồi ở cái bàn, cầm lấy chiếc đũa, cũng không như bình thường “lang thôn hổ yết”, mà ăn thật sự chậm, vẻ mặt u buồn. Lãnh Tĩnh bởi vì tiếp tục giả ngu, đè nén đau lòng, khờ dại hít lấy mì sợi.

Lãnh Húc thấy bọn họ ăn no, liền thu thập bát đũa, phân phó bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó rời khỏi phòng.

Hai người cứ như vậy ngồi yên ở cái bàn, mãi cho đến đêm khuya, Lãnh Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, đánh giá thời gian, sau đó chậm rãi đứng lên. Từ ống tay áo rút ra mảnh vải màu đen, bịt kín mặt.

Phi Nhi quay đầu lại, nhìn chăm chú vào hắn: “Ngươi đi đâu?”

“Đi tìm thuốc giải.”

Phi Nhi mạnh đứng lên, kiên định nói “Ta cũng đi!”

“Không! Ngươi ở tại chỗ này, đừng đi loạn.”

“Nhưng mà……”

“Không có nhưng mà! Nhiều người sẽ nguy hiểm, ta không xác định có hội ngộ cha ta hay không.”

“Lãnh Tĩnh!”

“Đừng nói nữa.”

“……”

Phi Nhi sửng sốt, dại ra nhìn hắn lao ra khỏi phòng, đem cửa đóng lại.

Nàng rũ mắt xuống, phát hiện mình thật sự là không đúng tý nào, cái gì cũng đều không giúp được, chỉ có thể trơ mắt chờ đợi kết quả. Đều là cha, đều là bị vô hồn khống chế, nhưng nàng cũng vẫn là bất đắc dĩ như thế.

Không có lòng nhiệt huyết tràn đầy, chỉ còn lại cô độc chờ mong, lại một lần nữa cảm giác được sự sinh tồn ở cổ đại, không có tuyệt hảo võ công, là không thể trở thành trợ thủ đắc lực của cha.

Bên này, Lãnh Tĩnh ra khỏi phòng, bay vọt lên trên nóc nhà, men theo một dãy nóc nhà, đi vào tẩm phòng Đinh Oánh Oánh. Tuy rằng chỉ ghé qua một lần, nhưng hắn trời sinh có bản lĩnh trí nhớ hơn người, tại một đình viện nho nhỏ tìm một gian phòng ở, đối Lãnh Tĩnh mà nói rất dễ dàng.

“Đát!”

Thân ảnh thon dài nhẹ nhàng rớt xuống, chính là vừa tiếp xúc mặt đất, Lãnh Tĩnh lập tức cảm giác được có người tới gần, vội vàng vọt đến trong giả sơn, xuyên thấu qua một cái khe nhỏ nhìn ra.

Chỉ thấy hai thân ảnh từ trong viên môn đi tới, một là Đinh Oánh Oánh đáng giận, một người khác là……

Con ngươi đen bỗng dưng nheo lại, bạc môi mấp máy, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh Đinh Oánh Oánh.

May mắn là, ngoại trừ Phi Nhi cùng Đỗ Yến, những người khác đều không phát hiện hắn giả ngây giả dại, bằng không xác định tìm không thấy « tiện nhân » bên người .

Hai người đứng ở trước cửa, Lãnh Húc lôi kéo tay Đinh Oánh Oánh, mỉm cười nói:

“Qua hai ngày nữa chính là hôn sự của nàng cùng Lãnh Nghĩa, sau khi thành thân, nàng tính thế nào?”

“Ha ha…… Tiểu thúc thúc chẳng lẽ gấp rút muốn trở thành em chồng của bổn tọa như vậy sao?”

“Nàng cùng đại ca cũng đã hai năm rồi, ta một câu oán hận đều không có. Hiện tại hắn đã hoàn toàn chịu sự khống chế của nàng, chẳng lẽ còn muốn ta tiếp tục chịu đựng thêm nữa”

Đinh Oánh Oánh bất đắc dĩ thở dài, trả lời:

“Ai, chàng có điều không biết a.”

“Như thế nào? Có gì ngoài ý muốn sao?”

“Gần đây vô hồn trên người Lãnh Nghĩa hình như là bắt đầu mất đi hiệu lực, hắn giống như nhận ra Lãnh Tĩnh. Ngươi cũng biết Lãnh Nghĩa bình thường cũng không hay nói chuyện, ta còn thật không hiểu hắn khi nào thì khôi phục đâu.”

Lãnh Húc lộ ra một chút tà ác tươi cười, ôm lấy bả vai của nàng, an ủi nói:

“Yên tâm đi, ngay cả nữ nhân hắn âu yếm nhất cũng đã chết, còn có ai có huyết tâm để cởi bỏ vô hồn đâu?”

“Còn có Lãnh Tĩnh cùng ngươi a.”

“Ta cũng không có can đảm này, nói sau, si nhi kia sẽ biết dùng máu ở trái tim mình tới cứu Lãnh Nghĩa sao? Vạn nhất phát sinh sai lầm, Lãnh Nghĩa sẽ không có người nối nghiệp, bản thân ta cũng muốn Lãnh Tĩnh vì Lãnh Nghĩa mà chết, ha ha ha!”

Đinh Oánh Oánh cười khẽ, điểm điểm chóp mũi hắn, quyến rũ cười nói:

“Ngươi thật là gian xảo.”

“Không gian dối há có thể nào cướp lấy chủ vị đại đương gia của thiên hạ đệ nhất môn đây?”

Lãnh Húc vừa nói, một bên hôn một cái lên khuôn mặt tinh xảo của Đinh Oánh Oánh, con ngươi mê đắm nổi lên nồng hậu dục vọng.

“…… Chán ghét!”

“Đêm nay ta muốn nàng, bảo bối nhi.”

Hai người đi vào phòng, đóng kĩ cửa phòng, chính là vừa mới tiến vào một hồi, liền truyền đến tiếng than nhẹ ái muội của Đinh Oánh Oánh, Lãnh Tĩnh bỗng dưng nhăn lại mi. Thật sự không ngờ, thúc thúc luôn luôn hòa ái dễ gần như thế lại là chủ mưu mưu đồ đoạt vị, vậy mà hắn còn thường xuyên vì lừa gạt Lãnh Húc mà cảm thấy áy náy.

Hiện tại xem ra, hoàn hảo là hắn có ý đồ giả điên, bằng không, hắn đã sớm bị Lãnh Húc đưa đi Diêm Vương điện.

Làm cho hắn ngoài ý muốn là, vô hồn căn bản là không có giải dược, hoặc là nói giải dược chính là một mạng đổi một mạng, nhất thời hiểu được năm đó nguyên nhân mẫu thân bị bức tử.

Phỏng chừng Lãnh Húc như thế nào cũng không nghĩ tới, si nhi mà hắn luôn coi thường này nhất định sẽ vì phụ thân hy sinh!

Nếu sự tình đã rõ ràng, hắn phải đi về cùng Phi Nhi thương lượng kế hoạch giải cứu phụ thân một chút.

Nghĩ đến đây, Lãnh Tĩnh thật cẩn thận rời khỏi đình viện, thi triển khinh công, chạy đi……

Lãnh Tĩnh vừa trở lại sân, thoáng nhìn thấy cửa phòng bị mở ra, tuấn mi lập tức túc khởi, vội vàng tiến lên. Vượt qua cửa, thấy Phi Nhi đang giúp đỡ một thân ảnh quen thuộc, nam nhân kia quỳ một gối xuống trên mặt đất, gục đầu xuống, lấy tay che ngực, bộ dáng dường như rất thống khổ.

Phi Nhi cảm giác được có người tiếp cận, vội vàng ngẩng đầu, thấy là Lãnh Tĩnh thì lập tức hai mắt sáng lên, hưng phấn mà nói:

“Tĩnh Nhi, nhanh chút lại đây, Lãnh thúc thúc nhớ tới ngươi.”

“Cha!” Lãnh Tĩnh rất nhanh chạy tới, dùng sức ôm lấy hắn, làm cho hắn nằm ở trên giường.

Lãnh Nghĩa nâng mi mắt, nhìn chăm chú vào thân ảnh mơ hồ trước mắt, đại chưởng chậm rãi giơ lên, xoa hai má Lãnh Tĩnh, ngũ quan nhăn lại dần dần buông ra, tiếng nói khàn khàn hoán câu:

“Tĩnh Nhi…… Phốc!”

“Cha! Bình tĩnh một chút, đừng nóng vội, đừng nóng vội……”

Lãnh Tĩnh một bên làm cho phụ thân bình tĩnh, một bên đè ngực cho hắn, trấn an cảm xúc của hắn, thật sự không muốn thấy bộ dáng thất khứu đổ máu của cha.

Phi Nhi đứng dậy, bay đến cái bàn, châm chén trà, nhanh chóng trở lại bên cạnh Lãnh Tĩnh: “Nước, nước đến đây!”

Lãnh Tĩnh tiếp nhận chén nước, nâng dậy bả vai Lãnh Nghĩa, hầu hạ hắn uống nước.

Lãnh Nghĩa biết mình không thể kích động, tận lực áp chế vui sướng gặp lại, dựa vào trong ngực con, nhắm mắt lại, dịu đi hô hấp.

Phi Nhi thấy Lãnh Nghĩa an tĩnh lại, nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở bên giường, vì Lãnh Nghĩa đắp chăn cẩn thận.

Lãnh Tĩnh ngẩng đầu, hỏi Phi Nhi: “Cha làm sao có thể tới nơi này?”

Phi Nhi lắc đầu: “Không biết, ta đang ngồi ở trong viện chờ ngươi, hắn đột nhiên xông tới, trực tiếp đi vào phòng nói muốn tìm ngươi.”

“……”

Lãnh Tĩnh cúi hạ tầm mắt, đau lòng nhìn phụ thân, mấy tháng không gặp, hắn tựa hồ đã không còn tinh tráng như ngày xưa, dường như người đã già đi rất nhiều.

“Ông ấy không phát hiện ngươi liền độc phát, ta,… ta không đủ khí lực nâng ông ấy dậy, cho nên liền……”

“Cám ơn, Phi Nhi.”

“Ách, ta không có làm gì……”

Phi Nhi đột nhiên nhớ tới mục đich đêm nay của Lãnh Tĩnh, vội vàng hỏi :

“ tìm được giải dược không?”

Lãnh Tĩnh nhăn mi, gật gật đầu.

“Ở nơi nào? Ta đi lấy.”

“Ta và nàng đều là giải dược.”

“…… A?”

Phi Nhi khó hiểu nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào hắn.

“Giải dược chính là một giọt máu của người trong lòng mà người bị trúng vô hồn quan tâm nhất.”

“…… Một giọt máu của người trong lòng? Có ý tứ gì?”

“Nơi này!” Lãnh Tĩnh ôm ngực trái, “là từ nơi đây trích ra một giọt máu.”

Phi Nhi lập tức nhíu mày, nhìn chăm chú vào đại chưởng của hắn, vị trí đó là trái tim, trái tim bị chảy máu, người còn có thể sống sao?

“Vì phụ thân, ta nguyện ý đánh cược một lần.”

Lãnh Tĩnh mạnh rút ra chủy thủ, đưa cho Phi Nhi,

“Đến đây đi! Giúp ta……”

“Không! Đợi chút!” Phi Nhi đè lại tay hắn, khẩn trương nhìn hắn,

“Đừng nóng vội, chờ phụ thân đến, có Thủy Tinh giáp ở đây, ngươi sẽ không có vấn đề. Chỉ là, ta……”

Lãnh Tĩnh nghi hoặc nhìn nàng, chờ đợi nàng nói nốt câu nói.

“Dược chữa thương trong Thuỷ Tinh Giáp, không thể cứu được tim của ta.”

“…… Có ý gì?”

“Dược chữa thương có thể chữa được bất kì vết thương nào, chính là không thể trị liệu trái tim bị thương của Thủy Tinh Linh.”

“Kia…… Đúng! trong nhà Minh Vương vẫn còn có thân nhân đi, có thể cho……”

“Bà nội?”

Phi Nhi hai mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống,

“Không được, bà nội tuổi tác đã cao, không chịu nổi loại dày vò đau đớn này. Nếu có cái gì ngoài ý muốn, sẽ làm phụ thân cả đời áy náy.”

“….. nhưng thật ra.”

Hai người nhìn nhau, lâm vào rối rắm……

……

Thời gian qua thật sự mau, Phi Nhi đi vào Vạn Độc môn đã là ngày thứ ba, Đỗ Yến cùng Diêm Vô Xá quả nhiên đuổi tới, làm cho bọn họ ngoài ý muốn là, Đinh Oánh Oánh cũng không có ngăn cản bọn họ, ngược lại sáng sớm đã ra cửa Vạn Độc môn nghênh đón bọn họ đến, còn thịnh tình chiêu đãi nhóm bọn hắn tham gia hôn lễ của nàng.

Diêm Vô Xá nheo lại đôi mắt, đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người Đinh Oánh Oánh, lại nhìn không ra sơ hở gì của nàng, hay là nữ nhân này đổi tính? Nàng sớm đã yêu Lãnh Nghĩa môn chủ?

Phong lưu thành tánh, Đinh Oánh Oánh lại đi thích một người so với nàng ước chừng hơn hai mươi tuổi, quả thật làm cho người ta hoài nghi.

Phỏng chừng không chỉ bọn họ, liền ngay cả người trong võ lâm tham gia việc trọng đại này cũng đều cảm thấy kỳ quái.

Bọn họ đến chậm một ngày, không có thấy nghi thức bái đường của Đinh Oánh Oánh cùng Lãnh Nghĩa, Lãnh Tĩnh cùng Phi Nhi bị Đinh Oánh Oánh an trí ở trong phòng Đinh Oánh Oánh, Lãnh Nghĩa lại ở lại một sương phòng khác, biến thành giam lỏng.

Vợ chồng tân hôn không ở cùng phòng, ngược lại cho con của tân lang làm bạn với tân nương, thể hiện rõ, Đinh Oánh Oánh đối Lãnh Tĩnh so với đối Lãnh Nghĩa cảm thấy hứng thú hơn nhiều lắm.

Diêm Vô Xá tiến vào Vạn Độc môn, không nhìn thấy thân ảnh Phi Nhi làm cho hắn lòng nóng như lửa đốt, Đỗ Yến tương đối mà nói thật ra có vẻ hưu nhàn. Hắn biết Lãnh Tĩnh giả làm si nhi, lấy thái độ Lãnh Tĩnh đối với Phi Nhi, hắn sẽ không để cho Phi Nhi có việc gì. Cho nên, không cần vội vã tìm Phi Nhi, Đinh Oánh Oánh rất nhanh sẽ để nàng đi ra.

giữa trưa, Đinh Oánh Oánh yêu cầu Diêm Vô Xá một mình gặp nhau, Đỗ Yến ngầm bắt đầu tìm tòi Vạn Độc môn.

Diêm Vô Xá đáp ứng lời mời đi vào sau hoa viên của Vạn Độc môn, Đinh Oánh Oánh sớm ngồi ở đình lý chờ hắn. Vừa thấy thân ảnh cao lớn của hắn, nhất thời nổi lên loại tình cảm ái mộ, ánh mắt không chuyển nhìn hắn.

Diêm Vô Xá đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống, lạnh lùng nhìn nàng:

“Không biết Đinh môn chủ tìm bổn vương là có chuyện gì?”

Đinh Oánh Oánh ngượng ngùng rút về tầm mắt, vì hắn châm chén rượu, mỉm cười, ôn nhu nói:

“Ta và chàng lâu ngày không gặp, Minh Vương còn ghi hận trong lòng sao?”

“Bổn vương không phải người nhỏ mọn.”

“Oánh Oánh thích sự khoan hồng độ lượng của người.”

Diêm Vô Xá vừa nghe ngữ khí của nàng, liền phi thường không kiên nhẫn, nhưng lại muốn kéo dài thời gian, đành phải cười làm lành nói:

“Đinh môn chủ hiện tại đã là người có gia thất, hậu ái của môn chủ, bổn vương không thể nhận.”

“Kia chỉ là thùng rỗng kêu to, Minh Vương không cần để ý.”

“Tốt xấu gì lang quân của môn chủ cũng là môn chủ “Thiên hạ đệ nhất môn”, Đinh môn chủ cho dù không thương hắn, cũng không thể không coi trọng hắn, đi câu dẫn nam nhân khác đi.”

“Chỉ cần Oánh Oánh nguyện ý, có gì không thể?”

“Vậy ngươi thành thân làm gì!”

Diêm Vô Xá không khỏi rống lên một câu, thật sự không quen nhìn tác phong của nữ nhân này, nơi nơi câu tam đáp tứ, ngay cả một cái ngón tay của Phi Nhi cũng không bằng.

Đinh Oánh Oánh cũng không để ý, vẫn như cũ bảo trì mỉm cười, nhìn Diêm Vô Xá:

“Chẳng lẽ Minh Vương không biết, ba ngày sau chính là đại hội võ lâm minh chủ sao?”

Diêm Vô Xá nhíu nhíu mày, nàng thật đúng là ỷ vào tên tuổi của Lãnh Nghĩa, mời chào giang hồ hào kiệt, một nữ nhân hảo âm hiểm.

“Oánh Oánh tin tưởng, Lãnh Nghĩa có thể lấy được chức vị Minh chủ. Bất quá, nếu Minh Vương xuất chiến, Oánh Oánh đành phải đem tiền đặt cược đặt ở trên người Minh Vương.”

“Bổn vương đối với mấy chuyện nhàm chán này không có hứng thú.”

“Vậy giải dược vô hồn…… Minh Vương có hứng thú sao?”

Diêm Vô Xá nhất thời nheo lại đôi mắt, chăm chú nhìn nàng, ả dám uy hiếp hắn!

Đinh Oánh Oánh nhìn ra sự tức giận của hắn, ngẩng đầu:

“Thiếp biết muội muội Đinh Ny đã hạ vô hồn chi độc trên người chàng, chàng cùng Đỗ Yến tiến vào Vạn Độc môn không phải là vì chuyện này sao? Nếu ngươi có thể giúp thiếp cướp lấy chi vị Minh chủ, thiếp lập tức đem giải dược giao cho chàng.”

“Ngươi không phải mới vừa nói Lãnh Nghĩa có thể đoạt vị sao? Hiện tại lại muốn bổn vương hỗ trợ, chẳng phải là làm điều thừa.”

“Ha ha…… Minh Vương phải làm võ lâm minh chủ, Oánh Oánh cho rằng, thiên hạ trong khắp võ lâm sẽ không có người dám phản đối, hơn nữa đều nguyện ý tùy tùng.”

“Bổn vương cũng không có lực ảnh hưởng như thế.”

Thân ảnh mảnh khảnh chậm rãi đứng lên, vòng qua Thạch Trác, đi đến bên cạnh hắn, quyến rũ ngồi ở trên đùi hắn, hai tay vòng trên cổ hắn. Môi đỏ mọng đô khởi, đôi mắt đẹp sóng sánh mị tình, nhẹ giọng nói:

“Giả như có thêm chi vị Môn chủ đệ nhất thiên hạ thì sao?”

Diêm Vô Xá bỗng dưng cứng ngắc, hơi phẫn nộ quát:

“Ngươi muốn đoạt Minh Môn chi vị!”

“Vì chàng, ta ngay cả muội muội cũng bán đứng, cố ý để nàng nhìn thấy Lãnh Tĩnh đối với ta thi bạo, rồi tương kế tựu kế “mượn nước gióng thuyền”, nói ra nỗi tương tư ma ta dành cho chàng. Nếu không có muội muội, ta làm sao có thể dẫn chàng trở lại Vạn Độc môn?”

“…… Ngươi!”

“Hơn nữa, còn làm cho nữ nhân ngươi âu yếm nhất cũng tới đấy.”

“Ngươi đã làm gì Phi Nhi!”

Bàn tay mềm điểm trụ môi của hắn, Đinh Oánh Oánh lộ ra một chút tà ác tươi cười: “Đừng khẩn trương…… Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe ta nói, bổn tọa sẽ không làm cho nàng có nửa điểm sơ xuất?”

Diêm Vô Xá mày tủng rất cao, trầm thấp nói: “…… Ngươi muốn ta làm như thế nào!”

Vì Phi Nhi, cho dù muốn mạng của hắn, hắn cũng sẽ hai tay dâng!

Môi đỏ mọng khinh trác một chút cánh môi hoàn mĩ kia, Đinh Oánh Oánh tiền khuynh thân mình, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nói: “Đêm nay canh hai, lại tẩm phòng của ta, ta sẽ nói cho ngươi chuyện tình phải làm.”

“……”

Diêm Vô Xá dâng lên một dự cảm xấu, trong đầu xẹt qua một màn nhảy xuống vực mấy tháng trước kia.

Trực giác cho hắn biết rằng : “Nữ nhân này đang muốn báo thù!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play