Đối với một đầu bếp thực sự thì con dao, đồ dụng cụ làm bếp cả một sinh mạng của họ. Ví như Gia Linh, cô đi đâu, làm gì, dù chạy nạn hoặc nguy hiểm đến mạng sống, thứ cô giữ khư khư bên người luôn là một cái vali.

Trong cái vali đó là một bộ dao kéo, dụng cụ mài. Chỉ nhiêu đó thôi, nó quan trọng hơn cả mạng sống của cô.

“Bố bố! Lấy bếp mini ra … con muốn nấu ăn!”

“Cái gì?”

Lúc này Gia Linh ôm miếng thịt chạy vội vã đến một cái lều gần đó. Chưa chạy đến cô đã hô lên với người bố của mình rằng cô muốn nấu ăn. Nhưng kiếm đâu ra đồ ăn vậy. Mấy ngày nay họ đã cạn kiệt lương thực, một ngày chỉ được phát mấy cục lương khô từ quân đội. Nó chẳng ngon lành gì, nhưng ăn vào quả thực no rất lâu cũng như có rất nhiều năng lượng.

Bây giờ chỉ ăn để sống thôi, chứ làm gì còn tâm trí sống để mà ăn nữa.

Bởi thế khi Gia Linh muốn nấu ăn khiến cho ông già của cô run lên lẩy bẩy, nhìn vào miếng thịt bóng loáng trên tay Gia Linh lão thầm mỉm cười. Không hỏi nhiều con bé lấy miếng thịt từ đâu ra. Lão vội lao vào trong túp lều.

“Leng keng …”

Tiếng nồi niêu xoong chảo vang lên không ngừng. Lão già đi ra ôm theo một cái vali lớn.

“Xoẹt …”

Vừa mở cái vali ra, bên trong đó vô số nồi niêu xoong chảo dụng cụ nấu ăn đổ tràn đầy ra đất, rồi lão lại mở cái ngăn kéo khác lấy bên trong một số gia vị ra ngoài.

Gia Linh cầm tảng thịt trên tay, cô cúi xuống moi tấm thớt ra từ trong vali. Nó còn sạch sẽ và không dính bụi bặm. Dù thế cô vẫn lấy một cái thau đặt miếng thịt vào trong đó và nói:

“Bố lấy nước đi bố!”

“Rồi rồi …”

Mấy chai nước uống được quân đội phân phát, và trước đó lão ta có để dành rất nhiều nước. Bê ra một thùng nước 20 lít. Lão già nghiêng thùng nước đổ một ít vào trong thau và nói:

“Để bố rửa thịt cho. Con nghĩ ra nên nấu món nào chưa?”

Đưa miếng thịt cho bố mình, Gia Linh đứng đó suy nghĩ một hồi. Cô muốn nấu những món ngon nhất, tinh tuýt nhất của mình cho người đàn ông ấy ăn, nên cô phải suy nghĩ thật kỹ.

Nhưng vài phút trôi qua, bố của Gia Linh cũng đã rửa miếng thịt sạch sẽ. Không còn một chút gì của mỡ và chất dơ bẩn bên ngoài. Ông đặt miếng thịt vào cái rổ rồi lắc lắc nó để cho ráo nước. Song ông vẫn im lặng chờ đợi con mình nghĩ ra món nào đó.

Trong đầu Gia Linh lúc này đang suy nghĩ. Miếng thịt này không biết có đảm bảo tiêu chuẩn hay không, sợ rằng ăn sống sẽ dẫn đến một vài biến chứng gì đó. Tuy nhiên nghĩ là thế, Gia Linh liền đổ một chai dấm lớn ra cái tô. Cô cầm miếng thịt lên, im lặng cắt cho ra thành nhiều khúc hoàn hảo và đều nhau.

Thao tác nhanh gọn không một động tác thừa. Gia Linh chia miếng thịt ra thành nhiều phần, cô lấy hai phần thịt ngâm vào tô dấm. Sau đó cô lại lấy một cái tô khác ra trộn một ít gia vị như mật ong và rượu vang.

Cứ thế trong đầu Gia Linh định hình lên những món ăn độc đáo và mới mẻ, cô sẽ thử nấu. Nấu cho hắn những món ăn mà chưa bao giờ ai được ăn. Cô cũng tự tin về khoản chế ra những món ăn mới lạ.

Cứ thế Gia Linh cắt mười phần thịt. Mỗi một món là hai phần thịt. Từ món xào, món nướng, món hầm, món sống cho đến món trộn với cơm.

Chỉ có hai cái bếp mini Gia Linh không thể nấu nhanh hơn được. Chưa kể không có điện, cô dùng những bình ga cuối cùng để nấu ra những món ăn đặc biệt nhất.

Cơm cũng đã chín, thức ăn cũng đã hoàn thành xong, nó bốc mùi lên thơm phức khiến cho những người dân xung quanh tò mò tiến lại.

Vì là đầu bếp, rất rành về thực phẩm cũng như thực vật. Khi di chuyển từ núi về trong thành phố mấy ngày trước, trên đường đi Gia Linh nhìn ra được những loại rau cỏ mọc lên xanh mướt. Đó là những thứ ăn được và chế biến thành thức ăn được.

Trùng hợp sáng sớm nay cô đi dạo quanh ở những nơi mà cô nhớ là có những loại rau đó, nên cô xách giỏ của mình đi ngắt chúng về một lượt. Định bụng tối nay sẽ nấu một món cơm với rau ăn cho đỡ ngán, chứ thực sự họ là đầu bếp, không thể ăn cái lương khô hủy hoại đi vị giác kia của mình được.

Khi trở về, cô bắt gặp Thu Phong đứng nơi đó đang rọc da của con cá sấu khổng lồ. Từ sớm cô đã thấy con cá sấu này nhưng cô chẳng quan tâm lắm. Có hắn xuất hiện, khiến cho cô phải ở lại để ngắm nhìn hắn lâu hơn một chút.

Lúc này năm dĩa thức ăn cơ bản đã được hoàn thành. Than củi vẫn còn ấm, bếp ga vừa tắt. Gia Linh điêu luyện một tay cầm ba dĩa thức ăn, một tay cầm hai dĩa thức ăn tiến về phía đám đông cách vài chục mét ở kia. Nơi đó, Thu Phong đang đợi cô đem thức ăn chính cô chế biến tới.

Ông bố của Gia Linh, sau khi phụ con gái hoàn thành xong các món ăn ông cũng bắt đầu tò mò xem con gái ông lấy miếng thịt đó từ đâu. Và đó là thịt gì mà có thể tỏa ra mùi thơm đến thế.

Con gái ông sẽ đem mấy dĩa thức ăn này cho ai?

Đúng lúc này, trong đám đông, Thu Phong đang rọc từng miếng thịt trên người con cá sấu xuống.

Lý ra hắn sẽ không làm như vậy đâu. Nhưng sau khi thấy thái độ tự tin và gương mặt đầy nhiệt huyết vừa rồi của cô gái khi nhận miếng thịt này khiến cho Thu Phong có một chút ảo tưởng rằng thịt này có thể ăn được. Thậm chí ăn rất ngon nữa cơ.

“Thơm thế?”

Đã lâu rồi Thu Phong không được ngửi mùi thơm từ thức ăn. Mùi hương thơm ngát từ thức ăn tỏa ra cả khu phố, theo cơn gió mà bay đi ngập trời.

Dường như Thu Phong nhận ra mùi đó đến từ đâu. Cơ thể nhớp nháp của hắn di chuyển ra khỏi đám đông. Đám đông thấy hắn đi liền tránh đường cho hắn.

“Nghi ngút ~~~”

Giờ khắc này, đập vào mắt Thu Phong là thân hình nhỏ bé của một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ thể thao đơn giản đang giữ trên tay năm dĩa thức ăn đặc sắc và thơm ngát kia. (ta đang đói, viết chương này đói hết cả bụng T.T)

Hình dáng này quả thật rất quen thuộc đối với Thu Phong, nhưng hắn không thể nào nhớ nổi ra được người phụ nữ này là ai.

Thật là … nếu như hắn có trí nhớ tốt như Quốc Thiên thì hay biết mấy.

“Thức ăn đã xong rồi …”

Gia Linh tiến đến trước mặt Thu Phong, cô ngẩng đầu lên nhìn vào hắn và nở một nụ cười tuyệt đẹp.

Nụ cười của cô khiến cho những gã đàn ông dù lớn tuổi khác cũng đều phải say nắng. Nhưng đối với Thu Phong nụ cười ấy mang cho hắn một vài cảm giác tự tin lẫn hạnh phúc đến từ chính cô ấy.

Tại sao nhỉ? Thu Phong nghĩ không ra. Tuy nhiên nếu đồ ăn đã tới, hắn sẽ thử xem thứ thịt của con cá sấu này ăn được không. Ăn tốt không?

“Huýt …”

Thu Phong huýt sáo lên một tiếng, một con chó biến dị chạy đến gần hắn.

“Nằm xuống, chìa hai chân ra!”

“Gâu!”

Thu Phong ra lệnh cho con chó, nó sủa lên một tiếng rồi nằm xuống như lời Thu Phong. Hai chân trước của nó thò ra bên ngoài.

Không biết Thu Phong làm vậy để làm gì.

“Cấm nhúc nhích … mày ăn cái thứ này không no được đâu, rõ chưa?”

Thu Phong chỉ vào mấy dĩa thức ăn nhìn con chó trước mặt mình mà nói.

Con chó đó, nó nuốt nước miếng một cái ực rồi gật đầu kêu ư ử vài tiếng bất mãn. Dù thế nó vẫn không dám vọng động.

“Được rồi, cô để mấy dĩa thức ăn lên chân nó đi, lựa chỗ nào phẳng phẳng ấy. Kẻo đổ … Đúng rồi đặt ở đó đi, xin lỗi tại người tôi đang dơ. Tôi cũng tôn trọng thức ăn của cô nấu, không thể để dưới đất được!”

Thu Phong khó xử khách sáo nói vài câu.

Nhưng hắn không biết rằng những lời nói ấy của hắn khiến trong lòng của Gia Linh trở nên ngọt lịm. Hắn dù trong tình thế này vẫn nghĩ ra được phải tôn trọng đồ ăn của cô nấu. Cô cứ nghĩ hắn sẽ giữ bộ dạng này, cứ thế lấy đồ ăn trên tay cô mà ăn. Không! Hắn là đàn ông, hắn tinh tế hơn thế nhiều.

“Bố ơi!”

Nhìn mấy dĩa thức ăn trên chân con chó, Thu Phong đang suy nghĩ nên bốc món nào ăn trước thì bỗng cô nàng kia hô lên một tiếng.

Ông bố của cô ta từ trong đoàn người lật đật chạy ra, trên tay xách theo một chai nước lít rưỡi, một miếng khăn và bộ nĩa dao.

“Anh rửa tay trước đi!”

“À ờ …”

Thu Phong đứng đó đưa tay ra cho cô nàng kia đổ nước lên. Hắn sạch sẽ rửa sạch vết nhớt trên tay mình. Sau đó hắn nhận lấy một miếng vải trên tay cô để lau sạch tay.

Cầm dao nĩa trên tay, Thu Phong ngồi đứng đó nhìn vào mấy dĩa thức ăn đang còn bốc khói nghi ngút. Hắn nhìn vào một cái dĩa không hề có khói bốc lên, thịt vẫn còn tươi sống, dường như đây là món sống. Hắn nhớ vừa rồi cô có nói là ăn sống hay ăn chín. Hắn bảo sao cũng được và giờ cô nấu cả đống món cho hắn chỉ với một miếng thịt.

Nhìn những cộng hành, cộng rau trên dĩa Thu Phong cảm thấy thắc mắc. Cô nàng này lấy rau cỏ ở đâu ra? Lũ ập đến, hắn tin rằng chẳng có ai rảnh tới mức đi ngắt từng cọng rau hoặc bê cả thùng rau đi mà chạy đâu. Dù có bê theo thì khi toàn nhân loại bất tỉnh mấy ngày trời nó cũng héo hết rồi. Nhưng nhìn những cộng rau vừa chế biến xong này đi, nó còn xanh ngát và tươi mọng thế kia.

Không nghĩ nhiều được nữa. Thu Phong thử sắn lấy một miếng thịt sống đưa lên và nhìn vào nó.

Quả thật miếng thịt cá sấu này, ban nãy hắn không để ý, nhưng giờ hắn mới để ý, từng miếng mỡ chảy xuống trông thật óng ánh và đẹp đẽ. Không biết ăn vô có sao không nữa. Thôi thì bụng hắn cũng chắc. Nghĩ thế Thu Phong liền đưa vào mồm và nhai, hắn không sợ đau bụng, nếu có đau là do thịt, không phải do người nấu.

Coi như nể mặt người đẹp vậy.

Miếng thịt được đưa vào trong miệng, Thu Phong cảm nhận được vị ngọt từ thịt. Miếng thịt này không dai như hắn tưởng, nó mềm mại đến nhẹ nhàng. Cắn đến đâu thịt dứt tới đấy, không hề dai, cũng không hề tanh tưởi như mấy miếng thịt hắn cắt xuống từ nãy đến giờ.

Thật sự đây là món nấu sống sao? Đây là miếng thịt mà hắn đưa cho cô nàng kia sao.

Ăn được một miếng, Thu Phong không biết diễn tả cái vị ngon của nó như thế nào. Hắn chỉ biết miếng thịt này vừa mềm mại vừa mát mẻ nữa. Nó mát đến mức khi Thu Phong nuốt vào rồi vẫn cảm nhận được sự mát mẻ của nó.

Đôi mắt Thu Phong trợn lớn lên quay sang nhìn cô nàng đầu bếp với đôi môi mỉm cười và nói:

“Làm sao cô nấu ngon được như vậy? Thật sự quá ngon … tôi là lính, tôi không biết diễn tả cái độ ngon của món này như thế nào. Tôi chỉ biết là ăn vào, tôi không cảm nhận được một chút vị tanh nào cả, nó ngọt, mà ngọt từ thịt, ngọt tự nhiên chứ không phải do gia vị … cô làm sao được như thế hay vậy?”

“Anh ăn thêm những món khác đi …”

Gia Linh không biết phải nói thế nào với Thu Phong, cô chỉ im lặng mỉm cười với hắn và bảo hắn tiếp tục ăn những món khác.

Gia Linh biết Thu Phong chính là kẻ phàm phu, hắn chẳng thể nào diễn tả hết được tinh tuýt mà cô nấu ra. Nhưng đến mức hắn khen cô nức nở như vậy, quả thật khiến lòng cô rất ấm. Ấm áp đến không ngờ.

Nghe vậy Thu Phong liền gật đầu, hắn bắt đầu chuyển qua những món khác. Lúc này thức ăn vẫn còn nóng, sau khi ăn đồ sống rồi, Thu Phong thử ăn một món súp. Đúng hơn là món hầm, nó được để lên trên một cái dĩa có độ trũng có thể chứa được một chén súp.

“Rụp rụp rụp …”

Thu Phong khẽ húp một miếng canh, nó ngon. Vị ngọt của thịt, cay của ớt, chua của gia vị phụ thêm, tạo thành một chén súp ngon đến ấm lòng.

Nước súp đi vào trong cơ thể Thu Phong khiến bụng hắn từ mát mẻ trở nên ấm áp. Hắn thử lấy một miếng thịt trên dĩa súp đó đưa vào mồm.

Hắn còn chưa kịp nhai, miếng thịt chắc chắn vừa đưa vào mồm như tan ngay trong khoang miệng của hắn. Nó nhẹ như cháo vậy, hắn chỉ cần nhai nhẹ vài lần liền có thể nuốt.

Thu Phong không khen nữa, quá ngon rồi, hắn đổi sang món nướng. Khác với hai món kia, món nướng này nó dai, nhưng dai vừa đủ, không mặn quá, cũng không ngọt quá. Hương vị khi ướp miếng thịt này không biết ra làm sao, mà khi Thu Phong ăn vào hắn vừa có cảm giác ngọt ngọt ở cổ họng và mát mẻ khi đi xuống bụng.

Hai món còn lại cũng ngon không kém.

Qua một hồi, Thu Phong ăn rất từ tốn khiến cho những người xung quanh nhìn thấy cũng không nhịn nổi mà thèm thuồng.

Khổ nhất chính là con chó, đang kê chân làm cái bàn cho Thu Phong. Nước miếng của nó chảy ròng ròng từ miệng xuống dưới cổ từ nãy đến giờ.

Phần cổ của nó chỉ toàn là nước dãi thôi. Nhưng vì mạng sống, nó không dám nhúc nhích, không dám vọng động, cũng không dám cúi mặt xuống để ngửi thử, hay nhìn thử. Quả thật thiên đường và địa ngục ở trước mặt nó.

Nó bất lực ngẩng đầu lên trời nuốt lấy nước miếng cho đỡ thèm mà thôi.

“Ngon quá … Phù …”

Thu Phong ăn sạch hết năm dĩa thức ăn không chừa một chút nào dù là một giọt nước hay một cộng rau. Hắn ngẩn đầu lên nhìn cô nàng ấy mỉm cười nói:

“Cô là đầu bếp phải không? Tôi nhìn cô quen lắm mà không nhớ rằng gặp ở đâu …”

“Thình thịch …”

“Anh muốn ăn nữa không?”

“Muốn chứ … nhưng mà để sau vậy, bây giờ tôi cần vận chuyển đống thịt này về. Nếu cô là đầu bếp, vậy cô có thể kiếm người giúp tôi nấu những thứ này cho mọi người không? Lương thực cũng sắp hết rồi. Thịt của con cá sấu này ăn được, ta sẽ sử dụng nó làm nguồn lương thực. Chiều nay tôi sẽ đi săn thêm vài con động vật khác xem coi có ăn được không …”

“Vâng …”

Gia Linh thủ thỉ nhẹ một tiếng.

Lòng cô lúc này đau nhói. Cô biết rằng hắn không nhớ cô, không hề nhớ cô một chút nào. Nhưng dù thế, khi lời phát ra từ miệng hắn ‘Tôi nhìn cô quen lắm’ Câu nói ấy thật đau lòng. Nó như vạn dao đâm vào tim cô vậy.

Dù thế cô vẫn phải giữ sắc mặt bình tĩnh. Thà như vậy, thà rằng hắn không nhớ cô còn hơn hắn nhận ra cô. Để rồi hắn chẳng có chút ấn tượng nào về cô ngoài một cô nàng mặc đồ Kimono làm phục vụ trong quán ăn.

Là một người bố, bố của Gia Linh hiểu rõ con gái mình hơn ai hết. Ông nhìn bóng lưng u buồn kia của nó ông cũng hiểu được một số chuyện.

Ông cũng nhớ ra được vị thiếu tướng này là ai rồi. Hắn chính là cái người đã giúp vực dậy cái quán ăn của ông và cô con gái ông. Làm sao ông có thể quên được hắn trong khi, mỗi ngày Gia Linh luôn nhắc về hắn cơ chứ?

Nhưng biết sao được, thân phận của người ta với con khác mình quá khác biệt. Mong rằng nó mau quên đi người đàn ông đó. Căn bản cả ông và con gái ông không cùng một thế giới với cậu thiếu tướng kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play