Con cá sấu khổng lồ này, nếu một mình Thu Phong lóc da nó chắc mất cả ngày quá.
Hơn một tiếng trôi qua, hắn mới lóc được một phần nhỏ trên cơ thể to lớn của nó. Hai đứa trẻ kia ngồi trên lưng con Husky biến dị mà đi dạo vòng vòng xung quanh con cá sấu từ nãy đến giờ.
Ban đầu chúng còn thích thú, nhưng ngồi nhiều quá thành chán.
“Bảo Bối … cho tao với em gái tao xuống với!”
“Gâu …”
Con Husky biến dị sủa nhẹ lên một tiếng rồi nằm sạp xuống dưới đất theo lời nói của Tiểu Bảo.
Thằng cu này giờ chơi cả trò đặt tên cho chó, tự tiện lấy tên của hai anh em hợp lại đặt tên cho con Husky biến dị kia.
Nó dường như đã quên mất cái tên cũ của mình, sau khi được đặt tên mới, nó vui mừng khôn siết, nhưng không dám chạy nhảy mà chỉ đi bộ từ từ theo sự điều khiển của Tiểu Bảo mà thôi.
Đâu đó dòng máu ngáo vẫn còn trong người nó, nó vẫn thích chạy nhảy và phá phách. Nhưng trí khôn đã tăng cao, nó biết nó làm như vậy nó sẽ bị ăn đập, thậm chí nặng hơn sẽ bị đầu đàn cắn chết. Bởi thế nó không dám vọng động là vậy.
Sau khi hai đứa trẻ rời khỏi người nó, con Husky lần nữa đứng dậy. Trông dánh vẻ của nó kìa, không hiểu sao Tiểu Bảo nhìn nó giống như là đang kiêu ngạo vểnh mặt lên vậy. Bởi vì nó được đặt tên. Trong đàn chó chỉ duy nhất đầu đàn mang tên là Mực. Vậy mà giờ nó là con thứ hai có tên là Bảo Bối.
Mấy con chó biến dị này, vốn chúng đã được chủ nhân đặt tên cho mình. Nhưng sau khi biến dị, chúng hận chủ nhân của mình vì đã bỏ rơi chúng. Nên chúng không cần cái tên đó nữa. Bởi vậy tất cả những con chó trong đàn chó biến dị đều không có tên. Tên đối với tụi nó bây giờ giống như là niềm vinh dự vậy.
Bởi thế cái gương mặt của con Husky được đặt tên là Bảo Bối bỗng vểnh lên là vậy. Những con chó xung quanh chắc hẳn cũng biết điều đó, chúng nhìn con Husky bằng ánh mắt ghen tị. Có vài con nhìn còn chán ghét nó nữa cơ.
Đám chó suy nghĩ, tranh đấu như người, Thu Phong cũng không biết. Hắn bây giờ đang vất cả lóc từng miếng da thô dầy trên người con cá sấu ra. Hắn bỗng cảm thấy cây đao này quá nhỏ, không đủ để lóc.
Chưa kể đến việc, Thu Phong lóc da quả thật quá tệ, những phần da được lóc ra dính rất nhiều thịt trong đó. Nó nhễ nhại chảy xuống mặt đường, mang theo cả mấy lớp mỡ nhớp nháp.
Vốn cá sấu có thể nhịn đói lâu đến vậy là đến từ nguồn dinh dưỡng mà chúng tích tụ khắp cơ thể, có thể giúp chúng nhịn đói được mấy tháng trời.
Lúc này Tiểu Bảo và Tiểu Bối tiến đến gần hơn với Thu Phong. Tiểu Bối cô bé này có ánh mắt quan sát cực kì nhạy bén. Từ nãy đến giờ dù ở trên lưng con Husky nhưng nó vẫn quan sát lấy hành động của Thu Phong lúc này.
Trong đầu nó thấy hình ảnh mệt mỏi của Thu Phong đang cố gắng lóc từng miếng da thô dày kia. Con bé thì không thể nào giúp Thu Phong được trong chuyện này, nên nó đang nghĩ cách.
Muôn vàn hình ảnh giả tưởng hiện ra trong bộ não của Tiểu Bối. Con bé đang tìm cách lọc da nhanh nhất, nó tính toán từng hành động của Thu Phong, từng lực đạo mà Thu Phong thoát ra, cách thực hiện và hành vi. Từ đấy con bé có thể cải thiện cách làm khiến mọi chuyện trở nên nhanh hơn và thuận tay hơn.
Tất nhiên hình ảnh cô bé giả tưởng và sau khi có kết quả nó chỉ thích hợp cùng thuận tiện cho mỗi mình Thu Phong mà thôi.
Cứ thế nửa tiếng trôi qua. Khi phải liên tục lóc từng miếng da, khiến cho đôi mắt của Thu Phong hơi mỏi. Hắn tuy không mệt, nhưng tâm trí hắn mệt. Hắn thấy khá là khó chịu khi không thể lóc da con cá sấu này nhanh hơn được. Chưa kể người hắn nhớp nháp rất khó chịu.
Người dân xung quanh, có người quan sát đã chán liền rời đi, có người mới thức giấc liền đến tò mò quan sát. Như cũ, chẳng ai dám tiến đến quá 10 mét cả. Tất cả bọn họ đều bị những con chó biến dị chặn lại bên ngoài. Khó khăn lắm mới sống được sau thảm họa diệt vong, đâu có ngu vì một chút tò mò mà bỏ mạng.
“Anh Phong!”
Bỗng lúc này Thu Phong vừa định thu đao khí lại thì giọng nói của Tiểu Bảo vang lên.
“Hả?”
Thu Phong đẩy miếng da cá sấu nặng nề qua một bên nhìn Tiểu Bảo phía dưới.
“Tiểu Bối muốn chỉ anh cách lọc da!”
“Thật sao? Con bé biết cách lọc nhanh hơn hả?”
“Vâng!”
Đôi mắt Thu Phong sáng lên, chẳng hiểu sao khi nghe Tiểu Bảo nói như vậy Thu Phong lại cảm thấy vui mừng, bởi vì hắn mệt nhọc trong cách lọc da một con cá sấu khổng lồ như thế này.
“Ưm ưm!”
“Tiểu Bối bảo anh xuống đây đi, nó sẽ hướng dẫn một vài lần cho anh!”
Tiểu Bối một bên hoa tay múa chân với Tiểu Bảo, chỉ có Tiểu Bảo mới hiểu Tiểu Bối nói cái gì. Thằng bé lên tiếng gọi Thu Phong xuống dưới này.
“Bịch …”
Tức thời Thu Phong nhảy xuống, cơ thể nhớp nháp của hắn chảy ra những lớp mỡ của con cá sấu ấy.
Lúc bấy giờ Thu Phong vừa bước xuống, Tiểu Bối bắt đầu vừa hành động, vừa diễn tả. Con bé vuốt vuốt lên tay mình, giả tưởng hành động lọc da cho Tiểu Bảo hiểu.
Chừng vài giây sau Tiểu Bảo làm y chang như vậy cho Tiểu Bối cho. Qua vài lần Tiểu Bảo làm đi làm lại mới khiến cho Tiểu Bối hài lòng gật đầu thì Tiểu Bảo quay sang nói với Thu Phong:
“Anh! Khi lọc da của con cá khổng lồ kia, thì hắn lọc theo hướng này … ví dụ như đây là con cá sấu, cái cây tăm bé tẹo này là con dao của anh … Anh lọc từ hướng này đến hướng này, lọc một đường dứt khoát luôn sẽ rất nhanh, anh lọc da chậm quá nên mới lâu. Đó, anh tưởng tượng ra được không?”
Vừa nghe Tiểu Bảo nói, vừa nghe nó hướng dẫn, Thu Phong lúc hiểu lúc không gật gật cái đầu. Sau đó Tiểu Bối kêu Tiểu Bảo giảng thêm vài lần nữa cho Thu Phong hiểu:
“Đâm vô … rọc một phát thật mạnh. Tiểu Bối nói là da con cá sấu cứng lắm, chỉ cần hắn rọc mạnh theo đường lên của da là nó đi theo hướng cơ thể của con cá sấu à. Không cần phải cố gắng cong theo đường cơ thể nó đâu …”
“À rồi … anh hiểu rồi … Để anh thử!”
Đến tận lần thứ 3 Thu Phong mới hiểu được toàn bộ cách lọc da mà Tiểu Bối hướng dẫn cho mình.
Leo lên người con cá sấu, Thu Phong tiếp tục công cuộc lọc da của mình. Quả thật làm theo như hướng dẫn mà Tiểu Bảo chỉ qua hành động của Tiểu Bối thật nhanh.
Chỉ vài phút, Thu Phong lọc theo cách đó, nhanh gọn và dứt khoát. Vài phút này bằng cả tiếng đồng hồ công sức hắn lọc từ nãy đến giờ.
Thế là Thu Phong lao vào lọc da điên dại mà quên khoắng đi thời gian.
Có một điều Thu Phong không biết. Con bé Tiểu Bối chưa hề chạm vào da của con cá sấu, thế mà nó chỉ với việc quan sát đã biết chắc được da của con cá sấu ấy cực kì dày và cứng cáp.
Đó là biệt tài của cô bé này, chính vì quá tài giỏi nên mới bị câm. Và người anh sinh ra để hiểu được cô bé, cô bé nói gì, làm hành động gì chỉ có người anh là hiểu rõ nhất. Do đó hai anh em bọn họ không thể sống mà thiếu nhau được.
Chừng một tiếng nữa trôi qua. Bây giờ đã gần 9 giờ sáng.
“Rầm … toẹt toẹt toẹt …”
Thu Phong đứng ở phần đuôi con cá sấu, sau khi lọc phần da cuối cùng của nó. Hắn giật phăng bộ da ra khỏi người con cá sấu.
Nó rơi xuống mặt đất tạo ra tiếng động cực kì lớn, nhưng mà mỡ còn dính trên bộ da va chạm với nhau gây ra tiếng toẹt toẹt toẹt rất buồn cười.
“Xong!!!!!”
Thu Phong hô lên một tiếng, hắn thở phào một hơi. Lần đầu tiên hắn lọc da cá sấu mà lại căng thẳng đến thế. Cũng may là nhờ Tiểu Bảo và Tiểu Bối, nếu không chẳng biết đến ngày tháng năm nào mới lọc được da của con cá sấu này nữa.
Lọc da xong, Thu Phong cảm khái bước lại gần tấm da mà gõ gõ lên nó. Trong đầu đang suy nghĩ không biết nên dùng làm gì đây. Làm khiên và làm giáp coi bộ cũng ổn áp, nhưng mà vấn đề để cắt được nó rất khó khăn, không phải chuyện dễ dàng chút nào. Chưa kể đến thi công, thiết kế, ra hình mẫu nữa.
“Ước gì có ai đó rành rọt mấy thứ này nhỉ?”
Thu Phong thở dài than vãn một tiếng.
Đúng lúc này hai đứa Tiểu Bối và Tiểu Bảo tiến lại. Tiểu Bảo lên tiếng nói:
“Anh Phong! Tiểu Bối hỏi anh định dùng da này làm vũ khí, áo giáp hay là khiên?”
“Hả?”
“Tiểu Bối hỏi là anh định dùng da này làm vũ khí, áo giáp hay là khiên?”
“Cái gì?”
“Anh có bị điếc không vậy?”
Tiểu Bảo tức mình quát vào mặt Thu Phong một câu.
Không! Hắn không hề bị điếc. Trên cơ bản làm sao Tiểu Bối biết hắn đang nghĩ gì mà kêu Tiểu Bảo nói với hắn?
Cái quái gì vậy Tiểu Bối?
Lần này Thu Phong thực sự ngạc nhiên, hắn trố hai con mắt mình ra mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Bối.
Ánh mắt ấy của Thu Phong khiến cho Tiểu Bối ngại ngùng mà cúi gầm đầu xuống. Chẳng lẽ nó nói gì sai sao?
Tất nhiên Thu Phong không tin việc Tiểu Bối đọc được suy nghĩ của hắn rồi. Khí tức trên người của Tiểu Bối rất bình thường, cả Tiểu Bảo cũng vậy. Chúng đều là những đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác.
Để lý giải chuyện này Thu Phong nhớ đến lời kể của Tiểu Bảo về Tiểu Bối. Bé Tiểu Bối có mắt quan sát rất kinh người, tư chất thông minh, nhìn nhận và hiểu biết sự việc với suy nghĩ của một người lớn.
“Tiểu Bối nói anh nghe, bộ da cá sấu này cực kì chắc. Một quyền hết sức của anh cũng chưa chắc đấm vỡ được nó trong một lần. Vậy em thấy nên lấy da nó làm gì thì thích hợp?”
Lúc này Thu Phong không còn suy nghĩ về việc tại sao Tiểu Bối lại biết suy nghĩ của hắn nữa. Hắn chỉ biết đứa bé này quả thực rất giỏi, nó chỉ cho hắn cách lọc da của con cá sấu, bây giờ còn đề ra ý tưởng trong đầu hắn nữa.
Nghe Thu Phong nói thế Tiểu Bối liền hoa tay múa chân với Tiểu Bảo một hồi. Sau đó Tiểu Bảo nói:
“Con bé nói là da cá sấu này thích hợp làm giáp trụ và khiên. Tuy nhiên nếu muốn làm giáp thì phải dùng phần da ở dưới chân nó, tại ở đó nhẹ hơn, cũng có nhiều khớp nối. Về phần da lưng có thể dùng làm khiên đỡ đòn. Phần đuôi có thể mài đi để làm thương và giáo. Tuy nhiên không thể làm đao kiếm được.”
Tiểu Bảo vừa nói đến đây Tiểu Bối lại kéo kéo cái áo của Tiểu Bảo. Con bé chỉ vào hàm răng sắc bén của con cá sấu bị lột da, nó múa tay múa chân vài giây rồi gật gật cái đầu.
“Tiểu Bảo nói. Nếu muốn làm đao kiếm thì sử dụng răng của con cá sấu …”
“Nhưng làm sao để biến răng con cá sấu thành vũ khí được? Vật dụng để mài không có, chỉ có những miếng mài dao bé tẹo, làm sao mà mài được?”
Ý tưởng của Tiểu Bối khá hay, nhưng nó phải thực tế. Không phải Thu Phong đang cố bắt chẹt gì Tiểu Bối đâu. Chẳng qua nếu Tiểu Bối đã nói như vậy, hắn cũng muốn xem xem Tiểu Bối sẽ thể hiện như thế nào.
Nghe Thu Phong nói như thế, Tiểu Bối lại tiếp tục múa tay một hồi với Tiểu Bảo. Lát sau hai đứa trẻ hội ý để chắc chắn Tiểu Bảo truyền đạt lại đúng ý của Tiểu Bối. Tiểu Bảo liền quay sang nói:
“Con bé nói nó có thể chế tạo được máy mài bằng hơi nước, chỉ cần có đủ một số thiết bị. Để mài được răng của con cá sấu này ta dùng chính những viên đá mài sót lại trong thành phố để mài. Tiểu Bối còn nói lát nữa trở về nó sẽ vẽ một bản thảo đưa cho anh xem thử, nếu được thì tụi em sẽ bắt tay vào làm!”
“Được sao?”
Thu Phong khá bất ngờ. Con bé biết đến cả máy hơi nước nữa ư?
“Vậy được. Giỏi lắm hai đứa, hãy làm cho anh tự hào nào …”
Thu Phong nở một nụ cười, định bụng vươn tay ra xoa đầu hai đứa trẻ, nhưng hắn chợt nhớ ra toàn thân mình nhơ nháp toàn mỡ của con cá sấu. Thấy thế hắn liền rụt tay về cười hề hề.
Thực chất Tiểu Bối không hề biết về động cơ hơi nước đâu. Chẳng qua lần trước mấy người từ nhà tù IUI có đến đây. Con tàu hơi nước ấy lại hoạt động được khiến cho hai anh em nhà này thắc mắc. Nên chúng lẻn mấy người Thu Phong chui vào trong động cơ của tàu để tìm hiểu nguyên lý và cách hoạt động của nó.
Tiểu Bảo thì không hiểu gì mấy, nhưng Tiểu Bối lại hiểu ra rất nhanh liền giải thích cho Tiểu Bảo nghe.
Và giờ, chính nhờ sự tò mò đó là vật đã giúp Thu Phong sẽ có những bộ chiến giáp và vũ khí cực kì chắc chắn sau này cho đội quân không sử dụng súng của mình.
Một đội quân toàn Võ Năng Giả.
Nghĩ thế Thu Phong liền đứng dậy, hắn lôi bộ da cá sấu đến một góc gần đó rồi ném chúng ở đó. Hắn cứ để tạm bợ tại nơi này. Bởi ngoài hắn ra, làm gì có người nào có thể vác cái mớ da này đi cơ chứt.
Còn xác của con cá sấu tính thế nào đây? Không thể để nó thối rửa ở đây được, như vậy rất dễ dẫn đến dịch bệnh không cần thiết.
“Xoẹt xoẹt …”
Thu Phong lóc một miếng thịt cỡ bằng cái mặt hắn xuống từ trên người con cá sấu.
Vài người dân xung quanh thấy cảnh tượng này liền nhìn Thu Phong bằng ánh mắt hỏi chấm
“Ở đây ai biết nấu nướng và có dụng cụ nấu nướng không? Hãy nấu miếng thịt này giúp tôi … luộc hay chiên xào gì cũng được!”
Thu Phong cầm miếng thịt trên tay thẩy lên thẩy xuống nói.
“Tôi!!!”
Đúng lúc này trong đám người có một cánh tay bé nhỏ vươn ra. Đi ra từ trong đám đông, một thân hình bé nhỏ xuất hiện … gương mặt ấy đối với Thu Phong có vẻ quen quen, tức thời hắn không nhớ ra được đây là ai.
“Cô nấu được chứ?”
“Dạ được! Anh muốn ăn sống hay ăn chín? Hay mỗi loại một ít?”
“Sao cũng được! Cô cứ thử chế biến đi. Xong thì lại đây tìm tôi.”
“Vâng!”
Cô gái kia gật đầu rồi biến mất trong đám người đông đúc.
Có thể Thu Phong không nhớ cô gái ấy là ai, nhưng cô gái ấy nhớ rất rõ Thu Phong là ai.
Cô ta tên là Gia Linh. Một cô gái bé bỏng với một nhà hàng sushi suýt chút nữa phá sản bởi đám xã hội đen Hắc Long Bang. Chính Thu Phong, thủ lĩnh của Hắc Long Bang, vô tình tới quán ăn vánh tanh đó. Ăn uống tại đó, xóa nợ cho họ. Thậm chí sau này thành viên của Hắc Long Bang trở thành khách mối ở đó.
Quán ăn càng ngày càng phất trở thành một trong những tiệm ăn nổi tiếng nhất quận Bình Phúc khi đó. Và hiển nhiên Gia Linh không bao giờ quên ơn của Thu Phong. Có lẽ đối với Thu Phong, cô chỉ là một nhân viên phục vụ vô tình gặp qua một lần mà thôi.
Nhưng đối với cô, hắn là ân nhân cứu cả cái nhà hàng và ông già của cô. Giúp một cô gái bỏ học giữa chừng thoát khỏi cảnh phá sản và nợ nần. Từ đó Gia Linh cũng thể hiện ra tài nấu nướng vượt bậc của mình. Có rất nhiều nhà hàng 6 7 sao trên khắp thế giới biết đến tài năng của cô. Họ liên tục gửi lời mời chào nhưng cô nhất quyết không đi, mà vẫn mở một quán ăn bé tẹo trong cái khu phố đèn đỏ phức tạp.
Dù cho hiện tại, thiên tai xảy ra, nhà của cô tan nát, nhưng ít nhất cô và ba cô vẫn còn sống. Vẫn có thể gầy dựng lại sự nghiệp. Họ sống bằng nghề nấu ăn, ở bất cứ thời đại nào cũng có thể sống được. Chỉ cần có lửa, có nồi niêu, có thực phẩm, là họ có thể trở lại thành đầu bếp đỉnh danh.
Cô gái ấy, mang ơn Thu Phong rất nhiều. Cô muốn đền đáp một chút gì cho hắn. Hắn nói hắn sẽ quay lại quán cô ăn thêm lần nữa, cô rất muốn thấy gương mặt của hắn. Nhưng đó là lần đầu cũng như lần cuối cô gặp hắn.
Sau này cô biết hắn chính là lão đại của Hắc Long Bang, chính là người quyền lực nhất cái quận này. Một cô gái đầu bếp như cô sao dám mơ tưởng được cơ chứ. Cô cứ nghĩ đó là thân phận của hắn cho đến khi hắn thực sự là thiên tài quân sự mang tên Quốc Phong.
Cái mác hắc đạo, cũng là do hắn điều khiển. Và hắn chưa gây ra bất cứ một tội ác nào. Càng ngày Gia Linh càng mang lòng tương tư Thu Phong. Nhưng cô biết cái tình cảm này chẳng bao giờ được đền đáp. Thậm chí đến tên và gương mặt của cô người ta còn không nhớ.
Nhưng Gia Linh từng ước một điều ước trong những ngày tháng nhớ nhung hắn chính là được nấu ăn cho hắn thêm một lần nữa. Không ngờ điều ước đó lại được thực hiện, thực hiện vào thời điểm này, ngay thời điểm diệt vong của nhân loại. Thời điểm những sinh vật không rõ nguồn gốc nổi lên.
Dù thế, cô vẫn hạnh phúc lắm. Hạnh phúc đến không tưởng.
(Nếu quên Gia Linh là ai hãy tìm lại 3 chương 217 – 220)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT