Oa...chưa thấy tên nào tự kỉ lợi hại hơn tên này luôn. Mẹ ơi, đúng là mở mang tầm mắt rồi! “Cũng quá tự đại rồi!” Nói xong, đấm thẳng về phía
hắn, nhưng chưa kịp chạm vào, Bạch Tiểu Diệp đã giữ cô lại. Không dùng
lực sợ làm cô bạn bị thương, Gia Áo chỉ trơ mắt nhìn cú đấm đầy uy vũ
của mình bị người ta xem như mèo cào mà chộp lại.
Đã vậy, hắn ta còn nói “Tôi không đánh con gái, nhưng cũng không nhịn đâu.”
Đúng là không biết trời cao đất dày.
”Ờ đúng rồi, con gái mà bạo lực quá, cẩn thận suốt đời này không kiếm được chồng đâu à!”
Vẫn chưa hết? Còn nói nữa sao? Sao mà cha lắm lời vậy? Đi thì đi cho dứt
khoát dùm, cứ thích vừa đi vừa nói vậy không sợ ruồi nhặng bay vào miệng hả?
Đám đàn em thấy hắn leo lên xe, liền than vãn “Lão đại, chỉ vậy thôi hả? Chúng em đã đổ máu (mũi) rồi.”
”Tụi bay còn mặt mũi để nói? Về sau ai dám ăn cắp hình của tao, thì đặt
phòng sẵn ở bệnh viện trước, có nghe rõ không?” Lạnh lùng.ing
Chỉ tội Gia Áo nãy giờ giờ mới có không gian để nói, cũng là lúc tên kia đã rồ ga, cô liền hét to: “Tiêu Yêu Cảnh, bớt tự đại đi, nói cho cậu biết, lão nương đã đính hôn rồi! Chồng chưa cưới của bà đẹp trai hơn cậu ngàn lần!” Đẹp hơn ngàn lần thì hơi quá, nhưng trong lòng cô, nam thần là
đẹp nhất á nha.
”Chúc bạn hạnh phúc nha.” Giọng nói giễu cợt từ xa vọng lại làm Gia Áo ngứa gan hết sức.
”Gia Áo, lúc nãy cậu nói chuyện đính hôn, không phải là thật chứ?” Bạch Tiểu Diệp tò mò hỏi.
”À, chỉ mới hôm qua tớ mới biết, mẹ tớ hứa hôn cho tớ từ nhỏ...” Nhắc tào
tháo tào tháo tới kìa, cái người mặc đồ cổ trang tới gần gọi cô là thê
quân kia không phải là phu lang chưa vào cửa của cô - Quý Thuần Khanh
sao.
”Anh tới đây làm gì?”
”Tôi làm xong việc nhà rồi,
rảnh không có việc gì nên lại đón người tan học. Tôi ở ngoài đợi lâu
rồi, sau đó bác bảo vệ cho vào kiếm người.” Các bạn học đã về hết nhưng
thê quân vẫn chưa ra, anh đành xin vào trong tìm thôi.
”Cái gì mà qua bảo vệ được? Nói dễ vậy sao?” Đúng là làm người khác đau lòng, anh chờ bao lâu rồi chứ?
Gia Áo quay sang Bạch Tiểu Diệp: “Tiểu Diệp, tớ về trước nha. Bye bye cậu,
có gì mai nói.” Nói xong, Tô Gia Áo nắm tay Quý Thuần Khanh về nhà, để
lại Bạch Tiểu Diệp một mình lẩm bẩm: “Đúng là đẹp trai thiệt...nhưng ăn
mặc hơi cổ quái...”
Hai người đi trên đường, bầu không khí gượng
gạo hết sức. Bỗng nhớ ra chẳng phải khi về cô sẽ gặp bác Trương, sau đó
làm cho ông già tám mươi phun máu mũi phải nằm viện. Quá vô nhân đạo
rồi.
Nghĩ vậy, Gia Áo nắm lấy tay Thuần Khanh, kéo chạy. “Về nhà nhanh lên, em đói bụng rồi.”
Đón Gia Áo vào nhà không là vũ lực như trước, mà là một thứ đáng sợ hơn: khuôn mặt toả sáng đầy gian manh của mẹ.
”Trên đường đi mọi người nhìn thấy Thuần Khanh nói gì vậy? Có phải khen không dứt lời không?”
Gia Áo buồn cười: “Mẹ cho cái bình hoa sáng chói này theo con, muốn dìm hàng con của mẹ hở?”
Tô Lân nghiêm mặt: “Con nhãi này, có phải để Thuần Khanh ở bên ngoài chịu oan ức không đấy?”
”Không có đâu nhạc mẫu, Gia Áo đối với con rất tốt. Đến cặp cũng không cho con xách.” Thấy hai mẹ con có hướng xung đột, Thuần Khanh hoà giải.
Quả nhiên nghe lời Thuần Khanh, bà Tô lúc này mới hoà hoãn sắc mặt. “Thương hoa tiếc ngọc, vậy là đúng rồi.”
Dù biết Thuần Khanh là kẻ mặc quần áo thì cao gầy bạc nhược, cởi quần áo
có cơ bắp quấn thân. Nhưng giờ anh đứng trước mặt cô là bộ dạng mảnh mai lại thêm khuôn mặt yêu nghiệt e thẹn, làm sao cô nỡ để anh chịu mệt. Dù cho việc xách cặp nhỏ như con kiến cũng vậy.
Trong bữa ăn, Thuần Khanh rụt rè mãi, cuối cùng cũng gắp một miếng thịt bỏ vào bát Gia Áo.“Thê quân nói đói bụng, nên ăn nhiều một chút. Những món này là Thuần
Khanh nấu, nghe nói thê quân thích ăn.”
Oa, nam thần đáng yêu
quá, thật muốn hôn một cái nha. Mà khoan đã, anh có cần nhắc lại cái
chuyện không có khả năng đấy không? Đói bụng nên kéo người khác chạy
nhanh về nhà, khác nào đồ ham ăn chứ?
Ba của Gia Áo rất đúng lúc thêm vào một câu: “Từ khi Thuần Khanh đến đây, sức ăn của Gia Áo tăng lên nhiều đó.”
Thật muốn phụt cơm gác đũa quá. Ba bảo con là con heo luôn cho nhanh! Nhưng
mà, Gia Áo nuốt lệ vào trong, thức ăn quá ngon, ăn thôi ăn thôi. Sĩ diện là gì, mặt mũi là gì? Cái lưỡi và mùi vị mới là quan trọng!
”Xem ra, đem Gia Áo trao cho Thuần Khanh, ta rất an tâm về mọi mặt.” Tô Lân
cũng nói. “Nhưng mà...Gia Áo, đến phòng luyện công cùng ta.”
Không phải lúc này chứ? Món ngon nam thần nấu cô còn chưa ăn xong đâu....huhu...món ngon...
Bị mẹ dùng Hổ cái chưởng dạy dỗ, Gia Áo thương tích đầy mình, thảm hề hề
nằm sấp lên tấm chăn mới trải ra đất để cho mỹ nhân đắp thuốc, rồi đắp
chăn lên người. “Dễ chịu hơn rồi. Cảm ơn anh nhé!”
”Đây là những gì tôi phải làm mà.” Thuần Khanh vắt khăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT