Cảm giác này, như cơ thể không còn là của chính mình vậy. Tay chân vô lực,
đầu óc rã rời, không phải sau khi chết đi thì sẽ không phải chịu hành hạ của thể xác sao?
Đúng rồi, chết đi. Tôi - Trần Thuỷ Ly, một nhân viên văn phòng bình thường, đã chết.
”Gia Áo, Gia Áo tỉnh rồi, thê quân ngài xem.”
Gia Áo? Đây không phải nhân vật trong bộ truyện tranh mà cô thích nhất sao? Lại còn thê quân nữa chứ, không lẽ cô không chết mà xuyên không rồi?
Lấy tâm trạng phấn khởi của một fan cuồng xuyên không, Trần Thuỷ Ly gắng
sức mở mắt ra - không sợ đây chỉ là một giấc mơ đẹp cuối đời, chỉ mong
có thể một lần nhìn thấy những điều mình mong muốn.
Trước mặt cô
là khuôn mặt đẫm nước mắt của một người đàn ông trẻ chưa tới ba mươi,
sau lưng là một quý cô tomboy với mái tóc hạt dẻ bảnh bao vô cùng.
Không lẽ đây là...cha và mẹ Tô Gia Áo?
Không phải mẹ Tô Gia Áo có một đầu tóc mì cuốn điển hình của các bà cô sao?
Cô nhìn lại thân thể mình...cái méo gì đây? Cơ thể tí hin này chắc mới học năm đầu cấp hai thôi là cùng!
Rốt cuộc lại chuyện gì nữa đây? Đầu óc choáng váng quá...
”Gia Áo, Gia Áo, sao con lại ngất rồi? Bác sĩ, bác sĩ đâu.” Ông Tô lo lắng
kêu lên, bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy cửa chạy vào, Tô Lân ôm lấy
chồng đứng sang một bên.
”Cháu nhà không sao cả, chỉ là thiếu dưỡng khí quá lâu, đầu óc choáng váng nên rất dễ ngất, qua vài ngày là hết thôi.”
”Vậy có di chứng gì không bác sĩ?” Tô Lân bình tĩnh hỏi.
”Không biết được, phải chờ cô bé tỉnh lại.”
Thực ra Trần Thuỷ Ly không bị ngất, chỉ là đầu óc choáng váng hai mắt tối
sầm nên nhắm mắt lại thôi, sức lực không đủ để rên rỉ nữa là.
Những hình ảnh quen thuộc hiện ra trong đầu cô, người mẹ bá đạo luôn bắt cô
phải hoàn thành những bài huấn luyện ma quỷ, người cha hiền lành mỉm
cười ôn nhu đeo tạp dề trong nhà bếp. Năm nay cô học lớp bảy, vì mẹ bắt
đi tập bơi ở dòng nước chảy xiết, sau không may bị chuột rút mà không
ngoi lên được, khi được cứu và tỉnh lại ở bệnh viện, hồn xác đã đổi dời.
”Thưa ba mẹ con mới về!”
”Gia Áo, con thấy khoẻ hơn chưa?” Xuất viện đã một tuần mà ông Tô vẫn rất lo lắng cho con. Cô mỉm cười, cảm giác ấm áp khi được cha mẹ quan tâm này
đã lâu rồi mới gặp lại. Thuỷ Ly mất cha mẹ trong một vụ tai nạn kinh
hoàng, khi cô vừa tròn mười bảy tuổi. Từ đó cô sống một người cô độc,
luôn tự lập gánh vác mọi chuyện, có baba quan tâm thật là tốt.
”Con khoẻ rồi mà ba...”
”Đúng đó, chỉ bị sặc có tí nước, có phải não úng thuỷ đâu mà ông lo.” Giọng nói mỉa mai từ phòng khách vang lên.
Lại vậy nữa rồi, người mẹ này, dù rất quan tâm cô nhưng lúc nào cũng đối xử với cô như kẻ thù ấy. Nhưng mà tới bữa ăn được mẹ gắp thức ăn cho cũng
thật là tốt.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi cô xuyên đến đây.
Thiên giáng hiền thục nam là bộ truyện có cả truyện chữ lẫn truyện
tranh, may mà cô xuyên vào là truyện tranh, ít ra thì tạo hình nhân vật
đáng yêu hơn nhiều so vớ cái kiểu hình tượng quậy phá trong truyện chữ,
với cả nam nữ chính gặp nhau cũng sớm hơn. Trong truyện tranh là năm đầu trung học phổ thông, trong truyện chữ là đại học lớp Kinh tế, nữ chính
đeo vòng phượng từ nhỏ.
Cô mới lớp bảy thôi, lại không có đeo
vòng phượng, nếu không có gì sơ xuất thì ba năm nữa là được gặp nam
chính nổi tiếng xinh đẹp dịu dàng rồi. Thật là mong chờ quá đi.
Nhưng mà ba năm trôi qua lâu lắm đó, biết phải làm gì giờ? Hay là tạo lập một thế lực cho riêng mình đi, không thể để Thuần Khanh chịu uỷ khuất được, với lại cũng không thể thua kém Lăng Băng với Tiêu Yêu Diệp xa quá được
Mọi người có thể không biết, cô là một nữ cường, thích đọc nhất là tiểu
thuyết nữ tôn, vẫn rất ngưỡng mộ Tô Gia Áo, lại trách cô ta có phúc
không biết hưởng, giờ đây cô đã là chủ nhân của thân phận này, âu cũng
là duyên số. Vì vậy từ nay, Trần Thuỷ Ly đã không còn trên đời nữa, chỉ
có một Tô Gia Áo hoàn toàn khác mà thôi, Gia Áo, tôi sẽ thay cô yêu
thương cha mẹ, không để Thuần Khanh chịu uỷ khuất, cô yên tâm siêu thoát đi.
Đúng vậy, từ nay, Trần Thuỷ Ly đã không còn, chỉ có Tô Gia Áo...
Ông Tô nói nhỏ với Tô Lân: “Thê quân, Gia Áo sau khi tỉnh lại thì thay đổi
rất lớn đấy!” Con bé ngoan ngoãn hơn nhiều so với trước kia, cũng không
quậy phá bất cần mà rất lễ phép, luôn cho ông nhận thấy tình yêu thương
con bé dành cho mình.
Tô Lân cũng thấy con gái thay đổi. “Có lẽ
là di chứng sau khi não bị thiếu khí đấy. Không cần lo lắng đâu. Vài
ngày nữa lại mang con bé đi luyện võ là bình thường lại ấy mà.”
”Thực ra như thế này rất tốt rồi!” Ông mỉm cười ôn nhu, Tô Lân ôm ông, thầm
than trong lòng, người chồng này của bà cứ dịu dàng như một dòng nước
chảy làm bà yêu không nỡ rời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT