Tội nghiệp đồng chí Vũ Thần ra sức tỏ rõ ý chí khinh bỉ của mình, đồng chí Gia Áo mặt dày ngang tường thành đạt được mục đích đã lẩn đi từ lâu.

Trước ngày hẹn ước quyết đấu một tuần, Gia Áo cũng sửa soạn về Đông Nữ tộc.

Quà cáp đã được mẹ cô mua từ trước, toàn là hàng tốt có nhãn hiệu riêng mua trong siêu thị, nào là gửi dì Trương, dì Vương, dì Triệu,... túi to nhất gửi tộc trưởng, để chung tất cả vào một bao thì nó to bằng cả người cô, chắc là nặng hơn cô nữa nhỉ?

Quần áo đã không có Thuần Khanh giúp sắp xếp, Gia Áo đành phải ra vẻ đáng thương nhờ ba ba giúp, liền nhận lại sự khinh bỉ của mẹ.

Gia Áo thầm khóc, bảo cô đánh nhau giành địa bàn gì đó thì được, chứ thật sự không có cách nào với mấy công việc nhà này.

Kiếp trước đỡ hơn, biết nấu ăn chút chút, gấp quần áo cũng tạm được, nhưng mà lâu vậy rồi cũng quên sạch.

Cơ mà không có anh ở đây, cô nhận hơi bị nhiều ánh mắt khinh bỉ rồi đó nha.

Nhìn bao đồ vừa to vừa nặng, Gia Áo quyết định đi tàu hoả, dù sao đi tàu hoả chỉ cần 2 ngày là tới, cô còn dẫn theo 5 tên đàn em thân cận của mình, đi tàu hoả ngắm cảnh ven đường cũng là một chuyện thú vị.

Có điều đó chỉ là suy nghĩ giả tạo để hút fan của Gia Áo thôi:v. Suy nghĩ thực sự của cô đây: "Vũ Thần chết tiệt, vụ chuyên cơ đến giờ lo chưa xong. Đã vậy bà đây đi tàu hoả không đi máy bay cạch mặt anh, tuần sau mà chưa có chuyên cơ bà đây đánh anh thành quốc bảo Trung Quốc!"

Vũ Thần cũng biết thân biết phận, lo vé khoang hạng nhất cho Gia Áo, 5 người kia khoang hạng hai. Nếu mà mua vé thường, Gia Áo có mà cào nát nhà anh ra tìm tiền mua ngay chuyên cơ cùng phi công á!

Anh cũng khổ lắm chứ! Máy bay nói mua là mua được ngay à? Anh còn phải kiểm tra chất lượng, đàm phán giá cả, tất cả là vì ai? Vì ai hả?

Gia Áo nằm trên xe, luyện khí một chút, chán không biết làm gì cũng gọi người mua đại một tờ báo, anh bán báo nhiệt tình đưa cho cô, nhưng ánh mắt có chút quái quái.

Ặc, sao lại là Đông Nữ nhật báo vậy? Hình của cô còn ở ngay trang đầu nữa, lúc cô đang trừng bọn lưu manh ức hiếp nữ sinh, cái này họ chụp khi nào nhỉ? Nhưng mà công nhận...đẹp thiệt. Gen của mẹ cô với ba cô tuy không bằng Quý Vô Song với Nhan Lam Đình nhưng mà cũng vượt trội lắm á!

Đông Nữ nhật báo bản tin đặc biệt: Tô Gia Áo, vị hôn thê của con trai tộc trưởng, vì giành mỹ nhân mà quyết đấu với Lăng Băng.

Cô đọc qua một lượt, hơi nhướn mày. Ai vì giành mỹ nhân mà thách đấu hả? Mơ sao? Thuần Khanh trở thành vật rêu rao tranh giành từ khi nào vậy?

Gì đây? Sao tờ báo này lại tâng bốc cô quá vậy? Có lầm không? Nào là con gái một của Tô Lân – người mà nam nhân Đông Nữ thế hệ trước ai cũng muốn gả vào. Nào là võ công cái thế, hùng khí xung thiên, giúp đỡ kẻ yếu. Điểm trừ hình như chỉ có không nương tay với con gái Đông Nữ và con trai ngoại tộc, không thích bị quấy rầy. Tóm lại: thần bí uy vũ?!

Có lẽ chuyện Lăng Băng thua cô, lệnh bài tộc trưởng cũng bị cô cướp nên lũ này gió chiều nào ngả theo chiều ấy đây mà!

Quý Gia.

Quý Vô Song chống cằm nhìn con trai mình, trên miệng treo nụ cười ấm áp.

Không tệ, Thuần Khanh không gầy đi, tóc móng tay cũng được bảo dưỡng sáng bóng. Trên người còn toả ra mùi nước hoa thơm nhàn nhạt, vừa ngửi đã biết không phải loại hàng chợ rẻ tiền, quần áo cổ trang cũng là kiểu dáng mới, chất liệu cao cấp, đường may tinh tế. Xem ra con trai sống ở Tô Gia rất tốt.

Nhưng mà đó là bà còn chưa biết, khác với quần áo trước của anh là anh tự tay may, quần áo này toàn là đồ Gia Áo đặt. Anh may một bộ rất nhanh cũng mất cả ngày, cô sẽ đau lòng. Thà để thời gian đó dẫn anh đi chơi còn hơn.

"Mẫu thân đại nhân, con về rồi đây."

"Ừ, mẹ biết."

"Đây là chút đồ con tặng mẹ, mong mẹ vui vẻ."

Quý Vô Song cười híp cả mắt, đứa con trai hiếu thuận này quả là làm bà vui lòng. Nhưng nghĩ tới nó sắp phải gả cho con bé Tô Gia Áo kia, bà lại thấy không vui. Con trai từ nhỏ nuôi tới lớn, cuối cùng lại bị một cô gái xa lạ dẫn đi, bà có thể vui sao?

Nhìn Thuần Khanh để túi lớn túi nhỏ lên bàn, Quý Vô Song tò mò hỏi: "Con trai, đây đều là con mua sao?"

"Là con chọn, thê quân đại nhân mua để con mang về tặng mẹ."

Bà mở ra, bên trong toàn nhãn hiệu nổi tiếng, kiểu dáng rất đẹp. Bà thầm nghĩ, không phải con bé này mua hàng nhái chứ?

Như nhìn được suy nghĩ của mẹ, Thuần Khanh nói: "Đây là ở trung tâm thương mại xa hoa nhất mà ra, mong mẫu thân đại nhân không ghét bỏ. Nhưng mà mẫu thân đại nhân gọi con về là có chuyện gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play