"Xin hỏi, cô có muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý, hay nói cách khác là minh tinh không?" Cô gái kia lấy lại vẻ dày dạn kinh nghiệm, chĩa mic về phía Gia Áo.
"Minh tinh? Không hứng thú." Một Lâm Thanh đã đủ lắm rồi á! Cô là người ghét bị chú ý, thích điệu thấp hơn.
"Ừm ừm, Tô Gia Áo không ham danh lợi." Cô ấy nói với cô gái đang ghi, sau đó lại quay sang hỏi Gia Áo: "Xin hỏi cô, cô có gặp khó khăn gì trong cuộc sống không?"
Gia Áo xoa cằm, làm ra vẻ nghĩ ngợi:
"Khó khăn? Hình như có một chút...hai cục khó khăn to đùng đang đứng trước mặt tôi đây này. À, hình như các cô là phóng viên của Đông Nữ nhật báo, tức là người Đông Nữ tộc chứ gì? Đã là nữ nhân Đông Nữ tộc..." Gia Áo cười lạnh, đá mỗi người một phát, một người bay vào bụi hoa nhài dưới thấp, một người mắc kẹt trên cây cọ cao.
"...Thì tôi đây không cần khách khí."
Bạch Tiểu Diệp: "..." Bạn có thể nói trước khi động tay động chân để cho người ta biết đường mà chạy không hả? Sa mạc lời!
Gia Áo đi khá xa, người ta còn thấy người bị mắc kẹt trên cây cọ cao nói với xuống người trong bụi hoa nhài: "Ghi... Gia Áo phi thường... mạnh mẽ... không khách khí với nữ nhân chỉ nhường nhịn nam tử... không kiên nhẫn... không thích... bị quấy rầy... thần bí... Ouch!"
Sau đó chỉ còn tiếng còi xe cứu thương, vì người trên cây cọ cao vì quá cố gắng rướn cổ xuống để nói cho hết mà lại bị rơi xuống đất trước khi đội cứu hộ tới, ngã bất tỉnh nhân sự.
Tối đó, Thuần Khanh nói với Gia Áo: "Thê quân, mẫu thân đại nhân gọi cho anh, nói là thách đấu đã định, như vậy thì anh phải về nhà một chuyến, không thể tiếp tục ở lại nhà của một trong hai đối tượng thách đấu được."
Quy định này đặt ra là bởi chưa xác định được ai mới là người cướp được chú rể, nếu để chú rể ở bên nào cũng có tổn hại về danh tiết.
Nhưng mà Thuần Khanh đã ở Tô gia từ trước nên không quan trọng, trừ khi Lăng gia nhúng tay vào đề nghị, đây rõ ràng là bà cô Quý giở trò.
Gia Áo cũng không muốn anh khó xử, chỉ hơi nhíu mày một chút: "Lại là tộc quy gì đó hả? Phiền phức thật. Nhưng mà anh về đi, dù sao sau này anh gả vào nhà họ Tô rồi cũng sẽ không được gần gũi với mẹ anh hằng ngày nữa. Tranh thủ thời gian này làm bà vui một chút."
Cô là cô con dâu tâm lý nhất trên đời luôn rồi ấy! Sau này anh gả vào cửa Tô gia rồi, để xem ai dám tách anh khỏi cô?
"Anh biết rồi."
"Ngày mai anh đi shopping với em đi, mua ít quà tặng cho mẹ anh. Anh đã lâu không về, phải cho mẹ anh biết anh luôn nhớ đến bà để bà vui vẻ."
"Thê quân nghĩ thật chu đáo." Thuần Khanh nào biết suy nghĩ xấu xa của Gia Áo? Anh chỉ biết đơn thuần cười ngốc ngốc và để cho con sói gian manh kia ăn đậu hủ no nê thôi!
Hôm sau, Gia Áo dẫn Thuần Khanh đến một trung tâm thương mại hoành tráng, nơi đây không phải là lớn nhất thành phố, nhưng so về độ xa hoa thì không ở đâu bằng. Và vào được nơi này phải là người không giàu cũng sang.
Tập đoàn thương mại này Gia Áo có 5% cổ phần, cũng là một cổ đông nên có thẻ vip riêng, càng được các nhân viên ưu ái đón tiếp hơn.
Quý Vô Song cũng ít khi mặc quần áo cổ trang, có lẽ là từ sự kiện mười năm trước. Cho nên ở nơi này có bán âu phục, quần áo công sở, trang phục quý bà...đều rất thích hợp mua tặng. Gia Áo dạo một vòng, Thuần Khanh chọn kiểu dáng mà Quý Vô Song thích, kích cỡ anh cũng biết, quần âu, áo sơ mi, váy ngắn, áo khoác phương Tây kiểu dáng cổ điển kết hợp với hiện đại, giày bốt cao gót... Gia Áo mua kha khá, đến khi Thuần Khanh trừng mắt với cô mới thôi.
Giá tiền mỗi món ở đây đều là người khác không dám đụng không dám nhìn, nghĩ tới cũng thấy tiếc tiền chứ đừng nói là mua, may mà có thẻ vip được giảm 10%, nhưng hoá đơn vẫn là con số trên trời. Thuần Khanh thầm nghĩ, có khi nào sự xuất hiện của mình làm em ấy tiêu xài hoang phí hay không? Anh đã kiểm tra kĩ, trước đây em ấy không hề có món hàng hiệu nào, càng không chơi bời lêu lổng.
Thuần Khanh nghĩ vậy cũng không có oan. Gia Áo tính cách vốn tuỳ tiện không so đo, nếu không phải vì anh thì hiện tại chắc Gia Áo cũng giống nhân vật trong nguyên tác, an phận hưởng thụ tuổi thanh xuân và niềm vui học đường, đôi khi lêu lổng ham chơi một chút, chứ không liều mạng để có sự nghiệp như bây giờ.
Hôm sau, Gia Áo tiễn Thuần Khanh ra sân bay, mua cho anh vé hạng sang, hoàn tất mọi thủ tục, lại đưa anh đi ăn cơm, nhìn anh lên máy bay, lại nhìn máy bay cất cánh mới hài lòng ra về.
Ừm, quên mất, Gia Áo nguyên tác không có chuyên cơ nên bị đám phóng viên xỉa xói, cô phải mua ngay chuyên cơ mới được!
"Vũ Thần, em muốn mua chuyên cơ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT