Khi đang tìm tảng đá để kê cái nồi nhỏ, liền thấy Tần Mạt ôm một bó cỏ tranh héo to thích thú đi lại gần.

Phương Triệt ngẩng đầu trợn to mắt, vẻ mặt coi thường nói: “Ngốc à, nói em đừng ôm một đống cỏ tranh về đây, kết quả là em vẫn làm chuyện ngu xuẩn.”

Hắn đứng dậy nắm lấy đồ trên tay Tần Mạt, ném thẳng vào gốc cây táo bên cạnh, sau đó sải bước đi đến chỗ nhiều cây. Tần Mạt tự động lọc bỏ lời nói ác độc của Phương Triệt, vội chạy theo hắn, nhìn hắn cúi đầu lượm cành khô, thế là Tần Mạt cũng đi theo lượm, nhìn hắn bỏ đi cành mây với bụi gai, Tần Mạt cũng bỏ đi theo.

Cành lá héo úa quệt vào quần áo Tần Mạt, còn chạm vào mặt nàng, không lâu sao khiến nàng một thân bẩn thỉu, rất giống với da con khỉ.

Phương Triệt vừa quay người, liền thấy Tần Mạt ôm một bó củi lớn, tay kia bận rộn bỏ cành gai, dáng vẻ ngốc nghếch đến buồn cười.

"Ngu ngốc!" Hắn cười nhạo, nói xong lại bỏ những thứ trên tay mình xuống đất, sau đó nhận lấy đồ trên tay Tần Mạt, đặt hai cái lại cạnh nhau, rồi cùng ôm về.

Tần Mạt mỉm cười với hắn, thình lình nói ra một câu: "Phương Triệt, tính anh không phải người bình thường có thể chịu được đâu."

Bóng lưng Phương Triệt cứng lên trong nháy mắt.

Tần Mạt lại nói: "May mà là tôi, đổi lại là người khác thì không chung sống hòa bình nổi rồi."

Phương Triệt không qu không lên tiếng, chỉ buông bó củi đến cạnh cây táo, sau đó ngồi xổm xuống, cầm quẹt đốt bó cỏ khô, lại nhét cành khô vào.

"Phương Triệt, anh còn chưa vo gạo à, sóm thế đã đốt lửa rồi, không phải lãng phí bó củi sao?" Tần Mạt cũng ngồi xuống cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn động tác của hắn.

"Trời lạnh." Phương Triệt hơ hơ, vẫn quay đầu lại, nhẹ nhàng kéo hai tay Tần Mạt lại gần, "Em sưởi ấm trước đi."

Hai tay Tần Mạt sớm đã bị lạnh cóng vừa đỏ lại vừa sưng, có nhiều chỗ còn tím đen lại, khiến người ta nhìn mà sợ. Khác hẳn với gương mặt trắng mịn của nàng, nếu so ra, người thường không thể hiểu tại sao hai làn da này lại cùng có ở một người. Đây đại khái là vấn đề thể chất, Tần Mạt cũng đã trị nẻ da, nhưng dùng nhiều cách mà không có hiệu quả, nàng dần dần cũng chỉ biết chấp nhận.

"Tôi sưởi ấm, còn anh làm gì?" Nàng ngồi trên một táng đá, nghe tiếng củi lửa, trong lòng chỉ cảm thấy sắc trời tươi đẹp, gió bắc nắng ráo.

"Anh cho em xem một món đồ!" Phương Triệt thần thần bí bí, không ngờ lại lấy ra một cái cuốc ở dưới tán cây. Hắn cầm cái cuốc gỗ nhỏ, ngồi xuống đào đất trước mặt.

“Anh chôn bảo bối ở dưới này à?” Tần Mạt hơi nghiêng người, tay đang sưởi ấm, mắt nhìn động tác của Phương Triệt.

Tiếng cuốc nhỏ bới đất vang lên, Phương Triệt thở nhẹ một hơi, đắc ý nói: "Đương nhiên là bảo bối, bảo bối độc nhất thiên hạ!" Hắn càng đào,àng cẩn thận, càng về sau càng chậm chạp từng cuốc một, ngừng hai giây, giống như đang điêu khắc.

"Tôi đoán được là anh chôn cái gì rồi." Tần Mạt cười đùa một tiếng, "Chôn ở đây, chắc chắn là rượu. Chỉ không biết là anh chôn rượu gì, lại chôn xuống lúc nào?"

"Em không đoán thì không được à?" Phương Triệt bất mãn nhỏ giọng oán hận, nói xong hắn lại phủi đất, lấy trong hố ra một vò rượu cao khoảng bảy tấc. Vò rượu này được phủ vải đỏ, men sứ sắc gốm, trên thân không có nhãn, bùn đất dính bốn phía, mùi tươi mới khiến không khí cũng vui tươi lên.

"Rượu gì đây?" Tần Mạt đoạt lấy vò rượu từ trong tay Phương Triệt, liền muốn đưa tay lên mở nắp.

Phương Triệt lại nhanh tay cướp lại vò rượu trong tay nàng, sau đó nhíu mày hừ nhẹ: "Không phải em nói dễ đoán à? Em đoán nữa đi, đoán không được thì không cho em mở!"

"Hừ! Không vui!" Tần Mạt quay đầu đi, trong đầu đoán rằng thằng nhóc này chẳng mấy chốc sẽ nói ra đáp án.

"Vậy em cứ từ từ mà không vui!" Phương Triệt cười ha ha, sau đó lại lấy từ trong túi ra một vò rượu, thả lại vào trong hố. Hắn không lấp đất vào, quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: “Mạt Mạt, chúng ta làm giao ước được không?”

Tần Mạt dời đống lửa, ngồi xổm xuống bên cạnh Phương Triệt, nhíu mày hỏi hắn: "Giao ước gì?"

"Chờ đến khi anh tốt nghiệp đại học..." Hai mắt Phương Triệt chăm chú nhìn Tần Mạt, trong mắt đen sáng như chỉ có hình bóng nàng, “Ngày này hàng năm, năm này qua năm khác. Một vò rượu đây, chờ khi anh tốt nghiệp đại học xong, đúng ngày này, chúng ta lại cùng lấy ra, cùng uống!”

Ngày này hàng năm, năm này qua năm khác?

Tần Mạt nghĩ xa xăm khẽ hốt hoảng, một lát sau, chỉa cảm thấy đáy lòng có một dây đàn chợt đứt, không hiểu là chua xót hay rầu rĩ.

Lời hứa hẹn như thế sao có thể cho là nhẹ?

Ngày này năm sau, chuyện cảnh còn người mất, nàng đã sớm thấy nhiều, cũng trải qua quá nhiều. Cái gọi là ngày này hàng năm, từ xưa cũng chỉ là một vẻ đẹp, có thể làm được, có đến bao nhiêu?

"Vì sao..." Giọng nàng hơn khô khốc, "Lại phải là năm anh tốt nghiệp đại học?"

Giọng Phương Triệt hơi thấp, như làn gió nhẹ thổi vào thủy tinh từ từ bay bổng: “Em nói anh còn quá trẻ, không hiểu gì là gánh vác, anh đành phải chọn một thời điểm có thể hiểu.”

"Tốt nghiệp đại học thì có thể hiểu à?" Tần Mạt nháy mắt mấy cái, ý vị không rõ.

"Nếu như lúc đó mà còn không hiểu, về sau muốn bắt lấy, có lẽ cơ hội càng xa vời.” Phương Triệt giơ tay lên, làm động tác nắm chặt: "Tiên hạ thủ vi cường, em nói có đúng không?"

Tần Mạt không hỏi lại "Anh muốn xuống tay làm gì" linh tinh gì đó, nàng còn không ngốc đến mức ấy. Nàng mơ hồ cảm thấy, có một tầng băng mỏng trong suốt giữa nàng và Phương Triệt, chỉ cầnàng nhẹ duỗi tay ra, miếng băng mỏng kia sẽ tan rã, nhưng mà Tần Mạt không dám đưa tay.

Không chịu đưa tay...

Không muốn đưa tay...

Phương Triệt Phương Triệt, vì sao lúc này, tư thái như thế, xuất hiện như vậy?

"Tôi cũng đặt giao ước với anh, thế nào?" Tần Mạt hơi trầm ngâm, bỗng nâng tay ra dấu, "Nếu như đến một năm kia, tôi không thể trở về, thì hãy để vò rượu này phụng bồi cây hồng, cùng với bầu trời cao."

Phương Triệt đã nắm lấy tay Tần Mạt, yên lặng kéo nàng đến một bên, sau đó cầm cuốc, từ từ đắp đất.

"Vì sao em lại không trở về?" Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói, như là lên án.

"Nếu như tôi không thể trở về, bây giờ lại đồng ý với anh, há không phải sẽ khiến người ta thất vọng?" Tần Mạt cười nhạt, ngồi yên xuống một bên.

Phương Triệt quay đầu, dùng một ánh mắt có thể coi là hung tợn nhìn chằm chằm Tần Mạt, căm giận nói: "Đây không phải là em chín chắn, không phải là cẩn thận, mà căn bản là em yếu đuối!"

Hai mắt Tần Mạt cụp xuống, trầm mặc không nói.

Phương Triệt lạnh lùng cười, một chuỗi câu hỏi lao ra như núi lửa phun: “Người vì sợ hãi mà không thể thực hiện, cho nên em mới từ bỏ tất cả hi vọng? Em suy nghĩ thế nào vậy? Em biết không, hứa hẹn cũng là một loại động lực? Vì sao em không thể nghĩ như thế này, vì hứa hẹn, cho nên nhất định phải làm được? V&i sao em nhất định nói sẽ không hứa hẹn, sau đó vì sao em lại kiếm cớ? Em không có dũng khí, thì muốn cướp đoạt dũng khí của người khác sao?”

Tần Mạt lắc đầu, cười tự giễu, vẫn không nói gì.

Phương Triệt buồn bực ném cái cuốc nhỏ trong tay, bỗng đứng lên, đi qua đi lại, ánh mắt như một con sư tử con muốn vươn móng vuốt: "Em không hứa, thì mãi mãi sẽ không có hi vọng! Tần Mạt, vì sao em không dám nói? Không, tại sao lại không chịu nói? Em còn muốn anh làm thế nào? Anh dám cam đoan anh nhất định nói được thì làm được, vì sao em lại không dám tin?"

Hắn hỏi bao nhiêu cái vì sao, thì Tần Mạt có bấy nhiêu cái trầm mặc.

Nàng có thể hoa ngôn xảo ngữ, nàng cũng có thể không để mặc kệ Phương Triệt tức giận mà bỏ đi, nhưng nàng chỉ im lặng. Giờ khắc này, nàng không muốn nói gì cả. Không muốn kiếm cớ nữa, cũng không muốn bỏ mặc.

Phương Triệt xoay người, vươn tay định nâng mặt Tần Mạt lên.

Đôi tay kia đến gần, Tần Mạt nhắm hai mắt lại, không mở ra nữa.

"Rượu!"

Hắn quát nhẹ, lạnh đến giễu cợt, sau đó hai tay rời hướng, nâng một vò rượu lâu năm đến cạnh Tần Mạt.

Hắn mở nắp ra, mùi rượu đậm đặc lan tỏa bốn phía, như là nước trời, bị người ta mở một lỗ lấy ra.

Phương Triệt ngẩng đầu lên, tiếng rượu ào ạt rót vào miệng hắnDưới ánh lửa mờ mờ cạnh bếp lửa, thỉnh thoảng có tiếng đùng vang lên, như nốt nhạc đệm cho bài ca bi tráng.

"Có thể có bao nhiêu chuyện đây?” Tần Mạt rất muốn nói như thế, cũng rất muốn hỏi vậy nhiều lần trong quá khứ: “Chỉ là một đứa trẻ, anh giả vờ buồn khổ lúc xuân thì làm cái gì? Chơi trò thâm trầm vui lắm sao? Anh cảm thấy anh bi thương ở chỗ nào? Tuy anh là một đứa trẻ không tệ, nhưng đứa trẻ chỉ là đứa trẻ thôi…”

Tần Mạt giữ dáng vẻ đó, không nói một lời, chỉ có đôi tay, bất tri bất giác đã nắm chặt.

Nàng cảm thấy cổ họng khô chát, trong đầu cũng chua xót, so với lần đầu tiên nàng ngửi thấy mùi vị của rượu thơm, còn chua xót gấp ngàn lần.

Chua xót đến vô hạn, nàng chưa từng cảm thấy vậy.

Mấy chữ “đứa trẻ xấu xa” này, lại như nàng tự trào phúng với mình.

Nàng đã lâu rồi không suy nghĩ chín chắn như thế, cũng lâu rồi nàng không bình tĩnh đến vậy.

Phương Triệt uống từng hớp rượu, mùi rượu tràn ra, từ không khí thấm vào lòng Tần Mạt.

“Từ khi anh học cấp II, đã lén ba trộm một vò rượu này,” Phương Triệt bỗng ngừng uống, nói chuyện như say như tỉnh: “Đây là lần đầu tiên anh trộm đồ, cũng là lần duy nhất trộm đồ. Bọn họ cãi nhau, xem nhau không thuận mắt, cả đời không qua lại với nhau, anh cho rằng, chỉ cần anh trộm đi món đồ họ thích, bọn họ sẽ để mắt đến anh. Nhưng anh đã sai, vò rượu này tính là gì? Thứ gì đáng để họ yêu mến?”

Hắn cúi đầu cười, vung tay muốn ném vò rượu đi.

Ánh mắt Tần Mạt ngưng lại, bỗng đứng dậy lao đến, đoạt lấy vò rượu ôm vào ngực.

Rượu từ vò bắn vào người nàng, nàng lao ra quá nhiều sức, nhất thời mất đà, cả người ngã lên Phương Triệt.

“Đứa” Phương Triệt chớp mắt thoáng bước chân một cái, ngã xuống mặt đất, tiếp theo hai tay ôm chặt lấy Tần Mạt, sau đó mới nói ra một chữ vế sau: “Ngốc!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play