Sau kỳ tập quân sự kết thúc, Tần Mạt có hai ngày nghỉ.
Trước tiên nàng đến quán trà Triệu Ký thương lượng với Triệu Thành Bích về thời giam làm cuối tuần, sau đó sải bước về nhà.
Tần Vân Chí vừa thấy Tần Mạt, vội kêu to: “Chị hai! Trời ơi! Hai tuần không gặp, chị từ hoa trắng biến thành Hắc Toàn Phong[33] rồi!” Khuôn mặt Tần Mạt vốn rạng rỡ tươi tắn, đang muốn tâm tình cùng đứa em trai vừa xa cách, ai ngờ tên tiểu tử này miệng lại thối như thế, trong nháy mắt liền biến thành một nụ cười tà ác, nàng vỗ vai Tần Vân Chí: “Tiểu Chí, chị sẽ không ép em luyện chữ nữa, nhưng thật không rõ em có hứng thú học vẽ tranh không? Thật ra gần đây chị hai đang nghiên cứu về Quốc họa, theo lối vẽ tỉ mỉ này, rất thích hợp để luyện kiên nhẫn cho con người.” Tần Vân Chí bị dọa nhảy liên tiếp về phía sau, kêu to kháng nghị: "Chị hai, đừng như thế! Không phải chị đang tập quân sự à? Sao lại có thời gian đi học vẽ tranh? Còn Quốc hoạ nữa, sẽ chết người đấy! Chị hai, em cực kỳ nghi ngờ chị không biết mình đang nói gì cả, cái đồ vật đó mà cũng có thể học được sao? Chị đừng có lừa em!" Hai tay Tần Mạt giao lại với nhau, đốt ngón tay kêu tanh tách, đang muốn tiến lên, bỗng có tiếng chó sủa vui mừng, một con chó lông xù trắng chạy ra từ phòng ngủ của nàng, hướng chỗ nàng chạy thẳng đến.
Nhìn đôi mắt tròn xoe màu hổ phách của nó, đôi tai ngắn ngủn, cả thân lông mềm mại bóng loáng, đây không phải là lốm đốm sao? “Ê, lốm đốm, là mày à!” Tần Mạt cúi người ôm nó lên, tên nhóc này đẹp hơn lúc nàng mới nhặt được nó rất nhiều rồi, lúc trước dáng vẻ thật thê thảm, bây giờ lại không thể tìm được một nét nào của trước kia trên thân thể nó nữa.
Con chó trắng chân ngắn kêu ư ư, cái đuôi lắc lắc, dài gần ba chục phân, cũng không ngắn lắm.
“A… không phải là chó đuôi ngắn chứ.” Tần Mạt vừa nói vừa vươn ngón tay ra đùa cái mũi đen nhỏ của lốm đốm, nhìn mắt nó đảo qua đảo lại, thật là thú vị.
"Chị hai, em thấy lốm đốm có cái đuôi như chó sói.” Tần Vân Chí thấy nguy cơ Quốc họa được lốm đốm giải trừ, lúc này liền cười cười: “Chị thấy hai tuần này em nuôi lốm đốm không tệ chứ?” Tần Mạt khẽ mở to mắt, giọng nói nghiêm túc: “Em cũng sắp khai giảng rồi? Bài tập hôm nay làm xong chưa?” "Khụ khụ! Hôm nay em được nghỉ, bài tập thì..." Mắt Tần Vân Chí đảo đông đảo tây.
"Còn không mau đi làm!" Tần Mạt nghiêm mặt, một khí thế uy nghiêm liền toát ra, Tần Vân Chí hoảng sợ nhanh chân chạy "Này! Tần Vân Chí, em ngồi thế nào đây? Vai và lưng phải thẳng, nghe thấy không đấy?" "Tần Vân Chí, làm tốt lắm, một giờ sau chị đến kiểm tra, em mà không viết xong, hừ hừ..." Trưa nay, Tần Vân Chí lại bị cơm chiên trứng của Tần Mạt giày vò lần nữa, vì thế, bạn nhỏ Tiểu Chí lén lút tả lại trong nhật ký thế này: “Mình thề, về sau mình nhất định tìm anh rể là thiên tài nấu nướng cho chị hai! Dù là ai, cũng phải thay chị hai nấu trong bếp, nếu không, anh ta không thể làm chồng chị hai! Vì mục tiêu vĩ đại này, mình phải cảnh giác cao độ, kiểm soát thật tốt, thậm chí chủ động ra quân.
Vì những món ăn ngon, Tần Vân Chí cố lên!” Buổi tối, Tần mẹ về nhà, làm một bữa ăn thịnh soạn, coi như an ủi vị giác đáng thương của Tần Vân Chí.
Phía sau bỗng có bước chân vang lên, sau đó là tiếng ồn ào đắc ý của Tần Mạt: “Chị hai, nhìn chuyện tốt em đã làm này? Chị chắc chắn sẽ cảm ơn em!” Tần Mạt buông bút xuống, vừa ngẩng đầu, đã thấy nó bưng cái chậu rửa mặt lớn đặt lên đất trống ở phòng ngủ.
Trong chậu không phải nước trong mà là nước sữa lỏng bị pha loãng rất nhạt.
Mùi sữa và hơi nhiệt bay ra, Tần Mạt nhìn chậu rửa mặt này, nhất thời phản ứng không kịp.
Giọng nói Tần Vân Chí trong càng lộ vẻ đắc ý: "Vui không, chị hai! Nước bên trong nay pha với sữa tối nay em muốn uống, nhưng em nhìn thấy mặt chị rất đen, có thể ảnh hưởng đến tâm tình, cho nên nhịn đau khổ bỏ thứ yêu quý này đi, để chị dùng làm trắng da! Hắc hắc, c đáng yêu này đi, thật ra em cũng không cần chị đáp lại đâu, chỉ cần chị đừng lãng phí sữa của em là được rồi.” Nét mặt Tần Mạt đông cứng lại, tên nhóc này lại bỏ sữa ra để nàng làm đẹp? Tần nhị cô nương hoàn toàn bị sét đánh, một tay nàng nắm thành quyền, ngoài cười nhưng trong không cười: "Tiểu Chí à, em thấy đen thì không gặp người khác được à?" "Gần thế..." Tần Vân Chí cắn đầu lưỡi, oái một tiếng, nuốt vế sau lại, sau đó vung chân chạy xa, "Ha Ha, chị hai à, em nói đùa đây, chị cứ tự nhiên nhé..." Ngừng lại, vẻ mặt Tần Mạt dịu ra một chút.
Nàng cau mày ngồi xổm xuống, chạm tay vào chậu rửa mặt pha sữa loãng, có chút chán ghét nói thầm: “Tên nhóc này thì hiểu gì, có thế này mà trắng đẹp sao? Đâu ra kiểu trắng đẹp như vậy? Thật lãng phí!” Ngón tay Tần Mạt khẽ đưa qua đưa lại trong chậu vài vòng, cuối cùng vẫn vươn hai tay vào trong chậu, sau đó lấy nước lên, nhẹ nhàng xoa vào mặt.
Chất lỏng mang theo vị sữa ngọt ngào lăn qua hai má Tần Mạt, lăn đến đáy lòng vừa sinh ra cảm giác ấm áp của nàng.
Hôm sau là thứ hai, sáng sớm Tần Vân Chí đã lên lớp, Tần ba Tần mẹ cũng đi làm, trong nhà chỉ còn lại mỗi Tần Mạt.
Tần Mạt dậy sớm bô bô đọc tiếng chim, bỗng nhớ đến Tần Vân Đình.
Thật ra kỳ tập quân sự của Tần Vân Đình hình như còn chưa kết thúc, nàng lại không có di động, khi muốn gọi về cũng không tiện, nên liên hệ với gia đình tạm thời ít đi.
Tần Mạt đọc xong lời cuối sách, ở rộng giấy bút ra, sau khi do dự thật lâu, cuối cùng cắn răng một cái, viết ra hơn mười vị thuốc.
Con hầu, thổ qua căn, bạch mật..." Viết xong mỗi phương thuốc, Tần Mạt lại ghi phân lượng cụ thể vào phía sau, chừa lại phần cách dùng, đây là nàng để mình dùng, đương nhiên không cần thiết phải ghi vào.
Bí phương này có tên là “Ngọc cốt lan chi”, sau khi làm xong vừa thơm vừa ngọt, có thể dùng để tắm gội và đắp mặt, có tác dụng trắng da rất công hiệu.
Tần Mạt năm đó có thể coi là người duy nhất nhớ được bí phương này, mà giá dược liệu của phương thuốc này tương đối rẻ.
“Ngọc cốt lan chi”, ý là thơm như hương lan trắng, lạnh như đá ngọc, thuyết pháp này tuy có khoa trương, nhưng hiệu quả rất tốt.
Tần Mạt viết xong lại do dự, cuối cùng không chịu nổi sự khô nóng trên gương mặt và khó chịu trong lòng, cắn răng chạy thẳng ra cửa hàng thuốc ngoài phố.
Đen đến mức bị tên nhóc xấu xa Tần Vân Chí coi thường, cũng thật khiến Tần Mạt bị đả kích.
Nàng thật ra không quan tâm mình xấu hay đẹp, nhưng “đen đến không thể gặp người”, cấp số khủng bố này không nằm trong phạm vi Tần Mạt có thể thừa nhận.
Trải qua chuyện lần này, cuối cùng nàng cũng phát hiện, thì ra mình còn chưa tu luyện đến cảnh giới không màng đến nhan sắc.
Tần nhị cô nương bi ai…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT