Đã từng có một đề tài thảo luận thế này: Khi một viện bảo tàng bị hỏa hoạn, có một nhân viên, bên trái anh ta là một bình hoa cổ vô giá, bên phải là một con mèo con bị thương, tình huống chỉ cho phép người này chọn một thứ để mang ra ngoài, thử hỏi anh ta sẽ nên mang bình hoa cổ, hay là đưa con mèo con ra?
Có người nói phải chọn bình hoa cổ, vì nó mang đầy tính lịch sử hào hùng, cũng là vật báu của nghệ thuật, có giá trị không thể tính được. Cũng có người nói nên chọn con mèo con, bởi vì sinh mạng mới là vô giá thật sự, bình hoa dù có cổ bao nhiêu, đẹp thế nào, nó cũng chỉ là bình hoa.
Đây là một câu hỏi không có kết quả, vì theo logic mà nói, viện bảo tàng sẽ không có con mèo con.
Đây càng là một đề tài thảo luận mãi mãi không có đáp án, vì dù có lựa chọn thì cũng chỉ là chủ quan của mỗi người mà thôi.
Sinh mạng, nghệ thuật, danh dự, cao thấp, nặng nhẹ, con người ở trong cái vòng luẩn quẩn này, mãi mãi không thể lý giải được mối tương quan giữa chúng.
Sinh mạng là đánh quý, nhưng có người lại nguyện ý hi sinh vì nghệ thuật, vì vinh dự mà hiến dâng tất cả. Nhưng mà nếu sinh mạng không còn, thì nghệ thuật, vinh dự còn có ý nghĩa gì nữa? Không kéo dài sinh mạng, văn minh nhân loại sẽ là gì đây?
Sinh mạng không thể phục hồi, nghệ thuật cũng không thể làm lại, chung quy là mỗi người một suy nghĩ. Mà con người có đối nhân xử thế, chính là vì không thể điều hòa mâu thuẫn này, lại theo đuổi nhiều loại dục vọng, tín ngưỡng, lý tưởng, niềm vui, tội ác….. nếu như con người thật sự vô dục vô cầu (không có ham muốn không có nhu cầu), thì xã hội văn mình này, đã bị hủy diệt từ lâu.
Rất hiển nhiên, cái tốt của con người bị tiêu diệt, nhưng kỹ năng sáng tạo lại càng hoàn thiện hơn.
Bởi vì con người, là chủng tộc nhiều dục vọng nhất.
Tần Mạt không biết nơi sâu nhất trong lòng mình ẩn chứa loại dục vọng gì, nhưng nàng biết rõ, mình vốn không phải là người thiện lương đến mức bỏ cả tính mạng để cứu một con cún con. Thậm chí lại nói đến, dù là bất kỳ ai có đầu óc bình thường, sẽ không thấy sinh mạng của mộton có thể quan trọng bao nhiêu.
Nhưng một khắc đó, nàng đã bị Nyny kích thích. Tần Mạt vốn không có bao nhiêu thiện lương, nhưng nàng cũng không phải người ác. Có lẽ hoàn cảnh xa hoa lãng phí năm đó hình như đã làm hỏng một con người vốn hồn nhiên, nhưng Tần Mạt cũng chẳng phải động vật máu lạnh. Từ góc độ lý trí mà nói, một con chó đi lạc, cái gì cũng không tốt, nhiều người thậm chí cho là đưa chó đi lạc lên bàn ăn cũng không thèm.
Nhưng nào ai cũng có thể dùng lý trí để cân nhắc, khi nhiệt huyết nổi lên, có thể nói là thuần khiết, cũng có thể nói là ngây thơ, nhưng dù thế nào, tóm lại vẫn là Tần Mạt thấy xúc động.
Mưa to lại tiếp tục, nhưng tiếng sấm ầm ầm đã dần biến mất.
Một người đàn ông trẻ tuổi lấy di động ra gọi 120 (số gọi xe cứu thương), vừa thăm dò hai người trên mặt đất.
Tiếng động cơ vù vù vang lên, chiếc xe Audi màu đen gây chuyện lại muốn trốn trách nhiệm, vòng qua mấy người, chạy như bay trong cơn mưa. Chiếc xe kia chuyển động làm bọt nước bắn lên cả ba người, người đàn ông gọi 120 xong ngây ngẩn một lúc, sau đó chửi ầm lên: "Con bà mày là gấu, vô sỉ cũng có mức thôi chớ! Chạy được nhanh như thế, có phải muốn nổ xe không? Mẹ kiếp! Quả nhiên là cái xe điên, đồ mặt dày, sớm muộn gì cũng bị sét đánh!"
Trong tiếng mắng độc địa của vị đại huynh này, Tần Mạt từ từ tỉnh lại. Vừa rồi không tính là nàng hôn mê hoàn toàn, chỉ là thứ gì đó như đánh mãnh liệt vào nàng khiến cho suy nghĩ thành một mảnh trống, đó là thân thể không tiếp nhận được, đầu óc đã tự bảo vệ. Giờ thoát khỏi tình trạng căng thẳng, nàng cũng dần tỉnh táo lại.
Nước mưa lạnh buốt không vì vui buồn của nhân gian mà thay đổi, vẫn chẳng kiêng nề gì rơi như trước. Tần Mạt ngây người trong nháy mắt, nàng không nhớ nổi mình là ai, cũng không hiểu hiện tại là tình huống gì.
"Ẳng." Con cún trong ngực kêu nhỏ một tiếng, thân thể suy nhược của nó lạnh run, nhưng móng vuốt lại vẫn chưa bỏ cuộc cào cào trong ngực Tần Mạt. Cũng không biết là nó muốn thoát ra, hay là muốn nhắc nhở gì đó.
Tần Mạt giật mình hiểu tình cảnh lúc này, cả người nàng đang bị một thân thể nặng nề khác ôm, sau đó Tần Mạt có thể cảm nhận được, hơi thở của người ôm nàng rất yếu!
Không thể để hắn chết!
Trái tim Tần Mạt bỗng nhảy lên, bắt đầu nhẹ nhàng giãy giụa. Nàng muốn đứng dậy trước, nhưng lại sợ động tác quá mạnh, chạm đến vết thương của người này.
"A! Đừng động vào, anh bạn này đang rất nguy hiểm, chờ anh xem qua đã!" Một giọng nói có điểm cà lơ phất phơ vang lên phía trên Tần Mạt, chàng trai trẻ ngồi xổm xuống cất di động đi. Hắn cẩn thận ôm Tần Mạt ra khỏi cánh tay người nọ, vừa nói liến thoắng không ngừng, "Anh nói cho hai em biết, giờ không còn là thời đại chủ nghĩa anh hùng nữa rồi, màn mạo hiểm mang thích kích thích này ít chơi đi thì tốt hơn. Em cứu một con cún như vậy, nó cũng không cám ơn em đâu... Nhưng anh bạn này đúng là can đảm..."
Trên người Tần Mạt chỉ có vài chỗ trầy da, nàng nhẫn nhịn, cẩn thận che chở cho con cún trong ngực bò dậy. Khi quay đầu, cuối cùng Tần Mạt cũng nhìn rõ khuôn mặt thật của ân nhân cứu mạng mình trong thời khắc nguy cấp.
Đây là một vấn đề nàng nghĩ thế nào cũng không ra đáp án, chớ nói Tần Mạt là thần cơ diệu toán, hay là cho dù nàng có bản lãnh bấm đốt tay cũng đoán ra thiên cơ, kinh ngạc lúc này cũng sẽ chẳng vơi đi tẹo nào.
Trên thực tế, người cứu mình nếu chỉ là một người đi đường tốt bụng, Tần Mạt sẽ không kinh ngạc như vậy.
"Phương Triệt?"
"Bọn em quen nhau?" Chàng trai trẻ bên cạnh giật mình, ngay sau đó lại thì thầm to nhỏ, "Đừng chơi trò lãng mạn như thế chứ? Anh hùng cứu mỹ nhân? Nhưng cô bé này còn chưa đủ trình mỹ nhân a..."
Tần Mạt dở khóc dở cười, trong lòng coi như không nghe thấy.
"Anh gọi 120 chưa? Bọn họ bao giờ mới đến?"
Phương Triệt bị thương chủ yếu ở vai và lưng, lúc này chàng trai trẻ kia đang đỡ hắn ngồi dậy.
Hai người không có kiến thức cấp cứu, nhưng vai trái bị đụng phải rách một mảng lớn, máu chảy ra ngoài qua lớp áo nhìn đến ghê người. Ngoài ra không biết bên trong có bị gãy xương hay nội thương không, nhưng cầm máu là việc quan trọng
"Bệnh viện nói mưa to, đi đến đây nhanh nhất cũng phải 15 phút." Chàng trai trẻ cũng nóng nảy, hắn bỗng cầm cổ áo phông của mình dùng lực xé mạnh một cái, áo rách làm đôi, hắn cũng chẳng thèm nhìn lại một cái, vội ném lại cho Tần Mạt, “Mau băng lại cho cậu ấy.”
Tần Mạt còn chưa bao giờ làm qua việc này, nhưng lúc này nàng không thể do dự, một tay nàng đặt con cún xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống cạnh Phương Triệt, cắn răng một cái, liền lấy mảnh vải đó quấn vào vết thương của Phương Triệt. Giờ cũng chẳng thể lo đến cái gì mà kỹ thuật, vệ sinh linh tinh, dù sao cầm máu là quan trọng nhất, cũng không thể để Phương Triệt trước khi lên xe cứu thương đã mất máu mà chết.
Có lẽ là động tác của Tần Mạt quá thô lỗ, Phương Triệt dù đang hôn mê lông mày cũng cau chặt, ngay sau đó, lại mở mắt ra!
Cặp mắt của hắn trong mưa to như vậy cũng chỉ có thể khép hờ, Tần Mạt nhìn không rõ ánh mắt của Phương Triệt là vì vết thương nên yếu đi, hay là vẫn lạnh thấu xương như trước, nhưng nàng biết rõ, không thể để Phương Triệt lại hôn mê lại. Trước kia có một người bạn từng nói qua cho nàng, rất nhiều tướng sĩ chính vì hôn mê trong lúc chữa thương, mới dần mất đi sinh mệnh của mình.
Người tỉnh táo, mới có ý chí muốn sống, nếu như ngủ mê, sẽ ngủ đến không tỉnh nữa!
"Ê, Phương Triệt." Giọng điệu Tần Mạt so với động tác của nàng còn thô lỗ hơn, "Không phải cậu thường xuyên đánh nhau à? Không phải đã quen bị thương rồi ư! Đừng nói với tôi là cậu đau nh đau thì cũng phải mở to con mắt mà chịu đựng cho tôi! Cậu biết anh hùng và cẩu hùng khác nhau ở điểm nào không? Cậu nghe cho kỹ nhé, còn sống thì là anh hùng, đã chết thì tất cả thành cẩu hùng! Hừ... Tôi thấy thằng đần như cậu thì làm gì có can đảm làm anh hùng, đúng là thần kinh!"
Phương Triệt ho khẽ một tiếng: "Cô dài dòng quá!" Giọng nói tuy yếu ớt, nhưng ngữ khí thật mạnh mẽ.
Cháng trai trẻ đỡ hắn nhếch miệng cười, tán dương: "Anh bạn, cậu thật có cá tính!" Sau đó mắt hắn lại lườm Tần Mạt, vẻ mặt như đang nói, cô bé, em kiêu ngạo quá….
Tần Mạt lúc không rảnh nhìn vẻ mặt người huynh đệ này, nàng băng vết thương thật chặt, hừ lạnh nói: "Giờ tôi còn mạnh hơn cậu, cho dù cậu thấy dài dòng, tôi nói, cậu vẫn phải nghe!"
Không biết thế nào, khóe miệng Phương Triệt khẽ nhếch, lại cười. Hắn thấp giọng nói: "Tôi trả cô một món nợ ân tình."
Tần Mạt lại bị câu này làm nghẹn họng, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.
Người anh trai tốt bụng kia lại bắt đầu cảm thán: "Tình người là đáng quý cỡ nào, lại muốn dùng mạng sống để trả lại!"
Tần Mạt không nói gì, ánh mắt Phương Triệt không chuyển, như núi băng không tan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT