“Mạt Mạt, em lại mơ gì đó?” Tần Vân Đình không khóc, nàng hơi ngẩng đầu, chỉ lộ ra khuôn mặt xinh xắn tái nhợt, cùng với hai tròng mắt thâm quầng.
“Em không nằm mơ.” Tần Mạt bình tĩnh lắc đầu, trong ánh mắt ẩn hiện sự thương tiếc.
Tần Vân Đình dường như không nghe thấy, chỉ thì thào: “Nếu như em nằm mơ, vậy đừng tin tất cả mọi chuyện trong mộng.” Tần Mạt thầm than trong lòng, nhìn bộ dạng này của Tần Vân Đình là biết, tám phần là đau vì tình.
Lại không biết loại nam tử nào, có thể khiến một nữ tử như Tần Vân Đình yêu thích, rồi không trân quý, ngược lại còn làm tổn thương nàng như vậy? “Nha đầu ngốc, chị mười mấy tuổi, mới đến trung học, sao đã vội học người ta nói chuyện tình yêu chứ?” Tần Mạt đầu mắng, “Đây không phải cổ đại, chị lại không vội lấy chồng, vẫn còn nhiều thời gian phía trước, chị gấp cái gì nào?” Tần Vân Đình ngẩn người, theo bản năng ngước đầu lên, hai mắt ngơ ngác nhìn Tần Mạt.
Nàng vốn lâm vào hoàn cảnh cực bi thương, giống như muốn được nghe một tiếng nói an ủi, muốn thổ lộ tình cảm thiếu nữ đang chôn giấu, lại không ngờ Tần Mạt hoàn toàn không quan tâm đến, căn bản là không giống tiếng nói thương cảm trước đây đã nói với nàng, cũng không an ủi, Tần Mạt, Tần Mạt lại giống như một huynh trưởng đang khiến trách nàng....
Điều này không thể tưởng tượng được.
Tần Mạt? Tương đương với huynh trưởng? Tần Vân Đình không hiểu có phải do mình thương tâm quá độ, sinh ra ảo giác hay không, nhưng sau khi sửng sốt, nàng phát hiện vết thương của mình, trong im lặng đã tan ra một chút.
Trống vắng trong lòng nàng, cố gắng muốn trở lại tâm trạng bi thương nặng nề kia, lại không hiểu, dù cho thế nào cũng không thể quay lại cảm giác tiêu điều u sầu vừa rồi.
“Mạt Mạt...” Tần Vân Đình dường như gặp phải một hành động ma quỷ, lại không cam lòng, “Sao em hiểu được chứ? Bọn chị...
Chị là, đây là tình yêu đầu tiên của chị, giống như hoa lê trắng mới nở, lúc này không nói đến chuyện tình yêu, về sau còn có thể đi đâu tìm một tình cảm thuần khiết đến vậy nữa?” Lý do Tần Vân Đình yêu đương thì ra anh dũng như vậy, nhất thời Tần Mạt không biết nói gì.
Bất quá, hiện tại Tần Mạt lại rơi vào trầm mặc, nàng nhẹ nhàng thở dài, nắm chặt tay Tần Vân Đình, coi mọi chuyện không hề gì: “Được rồi, chị là hoa lê trắng cũng quá trắng rồi, chuyện tình yêu cũng bày tỏ rồi, không phải nên quý trọng thời gian, đừng để tâm đến những gì không xứng sao?” “Chị...” Tần Vân Đình mở to mắt không nói nên lời, trong lòng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vô cùng bực tức.
“Hóa ra giờ đang nói chuyện tình yêu, không phải là chuyện hôn nhân về sau?” Tần Mạt chân thành hỏi.
Tần Vân Đình gật đầu, bộ dáng còn ngơ ngác hơn cả trước, nhưng lại mang theo điểm dễ thương.
Đôi mắt Tần Mạt sáng rực như lưu ly, nàng buông tay mỉm cười gian trá, đưa ra kết luận: “Vậy chúc mừng chị nha, cô cả của Tần gia, chị đã hoàn thành xong giai đoạn tình yêu trung học một cách xuất sắc.
Chị tìm được người trong mộng, nói chuyện tình yêu mơ mộng hão huyền, cuối cùng kết cục thực tế là thế này, thật tốt à nha.
Mục đích cuối cùng của tình yêu, nếu không kết hôn, thì không phải là chia tay sao?” Tần Vân Đình hơi nghiêng đầu, chớp mắt một cái, cuối cùng không nhịn được nữa bật cười.
“Nụ cười như hoa lê trắng, không thanh nhã phồn hoa, lại không trong trẻo lạnh lùng.” Một màn này in thật sâu vào trong mắt Tần Mạt, cho dù nhiều năm về sau, cũng chưa từng phai nhạt.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng ngôn ngữ hài hước chủ động an ủi một thiếu nữ, cũng là lần đầu tiên, khi nàng đối mặt với một mỹ nhân như hoa, không có hứng thú làm thơ, càng không mảy may nảy sinh một ý đồ đen tối nào.
Thiểu nữ Tần Vân Đình ôm ấp tình cảm không cần người khác dùng mỹ từ hoa lệ.
Nàng là Tần Vân Đình, nàng sẽ vì tình yêu mà yêu, dù thương tâm cũng không khóc, lúc được an ủi thì cười thành tiếng.
Thực sự, Tần Mạt vẫn nhận thấy sự lưu luyến trong mắt Tần Vân Đình, chưa thể tiêu tan hết.
Nhưng mà nếu nàng muốn cười, Tần Mạt sẽ không chạm đến vết thương của nàng lần nữa.
Tần Mạt duỗi tay ra, muốn ôm Tần Vân Đình một cái, nhưng khi chạm đến bờ vai nàng, chuyển ôm thành vỗ.
“Đúng thật là tâm tình chị xấu, giờ mới tốt a.” Tần Mạt vỗ nhẹ vai Tần Vân Đình, vẻ mặt nghiêm túc, chững chạc đàng hoàng, “Được rồi, chị à, cười lên cái đi.” Tần Vân Đình hết biết làm gì luôn.....
Những ngày tiếp theo, không ai nhắc đến chuyện ngày đó nữa.
Tần Vân Đình cũng không nói ”người đó” cuối cùng là ai, Tần Mạt cũng chẳng hỏi.
Thời gian chậm chạp như nước chả bình thản nhẹ nhàng.
Tần Mạt nhập học bù lại quãng thời gian điên dở lúc trước, chỉ có Tần Vân Đình là người nhàn nhã thật sự, không phải hẹn mấy bạn học đi chơi, thì là ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
Đương nhiên, thời gian nàng giúp hai đứa em học cũng không ít, nhưng nàng lúc nào cũng trong trạng thái bị áp lực, Tần Mạt và Tần Vân chí có đôi khi cũng nhận ra ánh ảm đạm toát ra từ mắt nàng.
Hơn mười ngày trước, khi Tần Mạt gặm sách giáo khoa, cảm thấy rất có lòng tin với mình, thấy chương trình học thời đại này mặc dù khác xa năm đó, vốn dĩ tư chất của nàng khá có nền móng, chỉ cần cố gắng, về lý sẽ không thể không thành tài được.
Nhưng khi Tần Vân Đình ôm ra một đống bài thi cho Tần Mạt bắt đầu luyện tập, tự tin tăng vọt trong lòng Tần Mạt liền chịu đả kích, hoàn toàn bị phá vỡ.
Chương trình học của học sinh cấp hai không khó, đề cũng không biến hóa phức tạp như cấp 3, nhưng đây chỉ là nói tương đối thôi.
Theo góc độ của Tần Mạt mà nói, khi đọc sách giáo khoa tiếp thu được rất nhiều kiến thức mới, cái này gọi là cực khổ mà thú vị, nhưng đến khi làm đề thi, lại không hẳn như vậy.
Chẳng hạn như ngữ văn, phần đọc hiểu kia làm Tần Mạt khắc sâu cảm giác cái gì gọi là không có tính biểu cảm.
Một số bài văn viết hiện đại, Tần Mạt tự nhận có thể hiểu rõ dụng ý ẩn chứa sâu xa của tác giả, nhưng khi xem đến đáp án, lại là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Còn có một ít bài văn nước ngoài, cũng làm Tần Mạt hoài nghi, mình có phải một tên không có kết cấu não hay không Lại nói đến tiếng anh, đây đúng là ác mộng của Tần Mạt.
Nàng không có năng lực phát âm những thứ loằng ngoằng kia, mỗi khi Tần Vân Đình há miệng là tiếng anh lại lưu loát nhảy ra, Tần Mạt tự nhắc nhở trong lòng: “Đây là tiếng chim, đây là tiếng chim...” Về chuyện thân là con dân của Trung Hoa, vì sao nhất định phải học điểu ngữ phương tây, vấn đề này Tần Mạt không dám nói cũng không dám hỏi, đây là kiến thức thông thường, Tần Mạt không có dũng khí để khiêu chiến với kiến thức thông thường đâu.
Bất quá điều đả kích lớn nhất với Tần Mạt chính là đề thi toán học.
Khi nàng học công thức cũng không thấy đại số hiện đại khó hiểu lắm, nhưng khi đụng đến đề thi, những thứ dễ hiểu kia biến sạch.
Hàm số đơn giản cũng tàm tạm, nhưng biết bao nhiêu là đề thế kia thì Tần Mạt động kinh mất.
Từ nhỏ nàng đã không có suy nghĩ trừu tượng, mỗi lần nàng nhìn thấy bài thi hình học, thường thì ý nghĩ đầu tiên là: đây là một bức vẽ, nhưng bức vẽ này không có tính nghệ thuật...
Phốc! Tần Mạt nện một quyền lên bàn viết, tỏa ra sự bức bối khó chịu.
Tần Vân Đình ngồi trên giường đang xem tạp chí làm đẹp, uể oải nói: ”Mạt Mạt, bài nào không làm được có thể hỏi chị, đừng trút giận lên cái bàn.” “Chị, vì sao cấu trúc hình tam giác lại bền vững nhất thế giới?” Tần Vân Đình: “...” Quyển một của toán học sơ cấp sao lại có vấn đề này chứ? Vấn đề này phải nghĩ thế nào đây? Vì sao ngươi không đi nghĩ tại sao vũ trụ lại hình thành? Tần Mạt: “Chị, em thấy hình tam giác này vẽ không đúng tiêu chuẩn, đề mục này làm cho người ta cảm thấy có vấn đề á.” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT