Trước miếu Nguyệt Lão cây táo nghiêng trụi lá, phía trên lại treo vô số sợi tơ màu đỏ, bị gió thổi qua, không biết nên nói là tịch mịch hay phồn hoa nữa.

Tần Mạt đứng cạnh quán nhỏ, nghe người đến người đi phía sau, một cô gái tuổi còn trẻ nói: "Chúng ta thắt tơ hồng lên, buộc lên cành táo kia, về sau ai cũng không cần phải đi một mình." Cùng đứng đó với nàng, chàng trai có chútiểu phong tình "À" một tiếng, ngập ngừng ấp úng nói: "Thứ này quá...

quá giả tạo đi, em nhìn hôm nay thời tiết rất tốt, người dạo phố cũng nhiều, chúng ta cứ đóng cửa tiệm như thế, thật không đáng." "Giả? Anh..." Cô gái kích động.

"Nếu anh có tâm, anh sẽ cảm thấy giả? Anh có ý gì? Anh căn bản không yêu em đúng không? Trong lòng anh ngoài muốn kiếm tiền ra, anh không cần những thứ khác?" Bọn họ dần dần đi xa, Tần Mạt đứng bên cạnh quán nhỏ không nói gì thật lâu, trong lòng nghĩ là, giữa lãng mạn và hiện thực có do dự, tình yêu của bọn họ rất chân thành, bởi vì đối phương ở bên cạnh, có thể với tay đến, như vậy dẫu cho hôm nay có là củi gạo dầu muối, vẫn phong hoa tuyết nguyệt, cũng không cần lo lắng do dự chút nào mà kể ra.

Một cây trâm ngọc trên tay nàng có hình dạng rất giống một chiếc Tần Mạch đã từng tặng Vịnh Sương ngàn năm trước, tuy một chiếc là trâm bạch ngọc, mà một chiếc này chỉ là chế phẩm thủy tinh, Tần Mạt mua chiếc trâm này, coi như giả trâm ngọc, tế lễ cho ký ức của nàng.

Phương Triệt và Tần Vân Chí một trước một sau đi ra ngoài cửa miếu, Tần Mạt vẫy tay với bọn họ, "Tiểu Chí, đợi lát nữa chúng ta cùng về Thiệu Thành đi, hôm nay em còn phải lên lớp, đúng không?" Tần Vân Chí trừng mắt, "Chị hai, hôm nay là thứ bảy!" "Thứ bảy cũng phải lên lớp, em đừng tưởng chị không nhớ Thị Tam một tháng nghỉ một lần?" Tần Mạt kéo nó đến bên mình, lại gõ lên đầu nó, "Chị biết em chịu oan ức, cho nên không bắt em về trường từ sáng, em muốn mua gì thì nói mauôm nay chị hai mở túi tiền cho em phá, mua đồ rồi nhanh về trường học cho chị!" Tần Vân Chí không cam không nguyện nói: "Trường học đuổi em, một tuần lễ sau mới được về, em bây giờ về làm gì?" Phương Triệt nghe bên cạnh, nghe vậy liền nói một câu: "Anh đưa em về." Hắn nói giản lược, nhưng ý lời này là, có hắn cùng đi, phía trường học tự nhiên sẽ không làm Tần Vân Chí khó xử quá nhiều.

Tần Mạt phát hiện ra tâm ý của Phương Triệt, cũng không khách khí với hắn nữa, nàng để Tần Vân Chí lên xe Phương Triệt, lại cò kè mặc cả với nó, mới đi chợ điện tử mua PSP (PlayStation Portable) cho nó, ba người ăn cơm trưa rồi lên thẳng đường cao tốc về Thiệu thành, Tần Vân Chí vui vẻ rạo rực ngồi trong xe chơi máy chơi game, oán khí trong lòng cuối cùng cũng tan sạch sẽ.

Hơn ba giờ chiều, Phương Triệt lái xe đến trước cửa hàng Tần gia, ba người cùng xuống xe, Tần Mạt níu lấy Tần Vân Chí vẫn mang vài phần khó chịu đi vào trong, Bùi Hà vừa ngẩng đầu nhìn thấy, sắc mặt có chút lạnh: "Con còn biết về à?" Hôm qua bà nhận điện thoại của Tần Mạt, tuy không nghe Tần Mạt nói vị trí cụ thể của Tần Vân Chí, nhưng nghe giọng nàng, cũng biết bọn họ ở chung, hôm nay Bùi Hà gặp con gái đưa con trai trở lại, trong lòng cao hứng thì vẫn cao hứng, nhưng sắc mặt nhất định phải nghiêm lên, nếu không con bé và thằng bé này, sao có thể để lời bà vào mắt, về sau bà còn dạy con thế nào? Nhưng Tần Vân Chí căn bản không muốn lòng vòng, tuy oán khí của nó đã tan, nhưng trong lòng vẫn còn ấm ức, mặt nam giới có thể coi là rồng không vảy, dù gì cũng không được đánh vào mặt, lại coi như bị mẹ đánh, theo tính cách của Tần Vân Chí, cũng không phải dễ dàng là bỏ qua được.

"Không về thì không về, con cũng không thèm!" Nói một câu như thế, nó xoay người muốn đi ra bên ngoài cửa.

Trong cửa hàng vốn có vài bé gái đang chọn đồ, vừa thấy bà chủ bán hàng cùng một tên nhóc đang diễn kịch gia đình, lúc này liền có tâm tư muốn xem náo nhiệt, các nàng thầm bàn luận, thỉnh thoảng vui cười, Tần Vân Chí đi chưa được mấy bước liền mặt đỏ tai hồng, xoay mạnh đầu lại, trợn mắt nhìn các nàng.

Phương Triệt đi đến bên cạnh nó, một tay vỗ lên vai hắn.

Tần Vân Chí nhất thời cảm thấy vai trái của mình như bị kìm sắt kẹp, đau đến tận xương, lông mi nó run run, tức giận trong lòng càng lớn, một tay vung quyền liền muốn đánh đến ngực Phương Triệt, lại không ngờ Phương Triệt phản ứng rất nhanh.

Như là quả đấm của Tần Vân Chí vừa mới duỗi ra, một tay kia của Phương Triệt liền cầm cổ tay nó, quay ngược lại, Tần Vân Chí lúc này liền đau đến ứa mồ hôi lạnh.

Bình thường nó ầm ầm ĩ ĩ, lúc này lại thật sự nhịn được không kêu đau một tiếng, chỉ oán hận nói: "Phương Triệt, anh ỷ vào ăn cơm sớm hơn em vài năm, muốn dùng sức áp đảo em, đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có, đại trượng phu không thể khuất phục trước uy vũ, anh đừng chờ em trường thành, vài năm nữa em đánh cho anh răng rơi đầy đất!" Bùi Hà lại ngây người rồi mới phản ứng, lúc này lòng vô cùng đau, bà vội vàng tiến lên, chân tay luống cuống nói: "Cậu… cậu buông Tiểu Chí ra." Dừng một chút, bà lại gọi Tần Mạt: "Mạt Mạt, đây...

bạn con..." Bà có chút muốn quở trách Phương Triệt, nhưng với nhẫn nhịn từng ấy năm đã thành thói quen, lúc này mắt thấy người trẻ tuổi lạnh lùng thanh lịch, trong lòng trước là xem trọng hắn vài phần, nhất thời mắng không ra lời, huống hồ Tần Vân Chí cũng không đến mức thương tổn, chỉ kêu đau vài cái thôi.

Phương Triệt lui ra phía sau từng bước buông Tần Vân Chí ra, nhìn vẻ mặt đau lòng của Bùi Hà, gương mặt hắn lóe lên thần sắc không tự nhiên, hắn có chút chán nản, cảm thấy mình để lại ấn tượng xấu trước mặt Bùi Hà, nhưng mắt thấy Tần Vân Chí đang bị Bùi Hà kéo ra nói dông dài, không nói một lời lại muốn bỏ đi, trong lòng Phương Triệt cũng không cảm thấy thật hối hận.

Tần Mạt lặng lẽ nắm chặt tay hắn, nháy mắt mấy cái dịu dàng mỉm cười với hắn, đáy lòng Phương Triệt lại xẹt qua kinh hỉ, hắn liền nắm lại tay Tần Mạt, Tần Mạt tuy không từ chối, nhưng chưa từng chủ động nắm tay hắn, bây giờ nàng làm ra động tác như vậy, khiến Phương Triệt sinh ra một loại cảm giác hai người đã là người yêu, ảo giác từ rất lâu rất lâu rồi.

Ngay sau đó, suy nghĩ của Phương Triệt liền bẻ ngoặt, dù vốn không phải, cũng rất mau sẽ thành như thế! Sau một hồi, Bùi Hà mới nói dông dài với Tần Vân Chí xong, trong lúc này Tần Mạt còn đi bán hai bộ quần áo, Phương Triệt liền ở cạnh nàng, có nhiều hứng thú nhìn nàng buôn bán.

Tần Mạt bá phục quần áo khá thành thạo, "Em gái có vóc dáng cao gầy, mặc áo dài thì có thể hiện ra khí chất, em nhìn chiếc áo này, em có thể vẽ thêm sừng lên trên hoặc ở dưới, có phải rất thời trang không? Em kéo xuống, lại có vẻ đoan trang, đến đây, thêm dây xích này nữa...

Như loại áo này phía trước hơi đơn giản cũng không sao, có thể thêm khăn quàng cổ, còn có thể thêm đồ trang sức khác..." Chờ khi mấy cô bé đi ra ngoài xong, Phương Triệt mới cười nhẹ một tiếng nói: "Xem không ra, bình thường em cũng coi là giống tú tài, lại còn có thể bán đồ nữa...

Ngàn hoa rơi loạn, tính toán chi li." Gương mặt Tần Mạt hơi nóng, hừ nhẹ nói: "Tú tài tính là cái gì, cho tới bây giờ em chưa từng coi trọng, lại nói, thương gia bán đồ thì phải khoe khoang một chút chứ? Mở cửa hàng không bán thì nhà em còn mở làm gì?" "Vô thương bất gian!" Trong miệng Phương Triệt nhảy ra một câu nói như vậy, giữa hàng lông mày cũng hàm chứa ý cười.

Bùi Hà Bên kia nghe Tần Vân Chí giải thích xong, cũng có chút lúng ta lúng túng : "Vậy con bé đó là như thế, hi sinh cũng lớn, đang êm đẹp tự lột quần áo của mình cho nhiều người thấy như thế, con...

con nhường cô bé một chút đi, nó là con gái..." Tần Vân Chí cao giọng lên, nó phẫn nộ nói: "Con gái? Con gái thì có thể đổ oan cho người khác? Nó đổ oan cho con, tự xé quần áo của mình, vì sao con phải hi sinh cho nó, ngoan ngoãn chịu oan, xong rồi con còn phải thương nó? Nó không đáng thương mà là con nhỏ mọn? Mẹ, đây là cách nghĩ gì? Mẹ!" Nó dừng nói lại, biết bao khó khăn mới nuốt câu "Cuối cùng mẹ là mẹ con hay mẹ nó" vào bụng.

Lông mày Tần Mạt chau lại, đi đến bên cạnh bọn họ, giọng lạnh lùng: "Mẹ, mẹ đừng tốt bụng quá như thế, loại người này không để ý đến liêm sỉ, mẹ còn giúp nó giấu giếm làm gì?” Tần Mạt luôn luôn không thích mắng chửi người, nhưng đụng đến thật sự đáng hận, nàng cũng không phải là yếu đuối.

Nói xong câu đó, Tần Mạt nhìn lên người Tần Vân Chí, lại nói: "Chúng ta về trường học đi, Tiểu Chí, đi làm rõ với con bé kia, em có đi hay không?" Tần Vân Chí hừ một tiếng: "Đi chứ sao không đi?" Nó quay người lại đi ra bên ngoài, Bùi Hà do dự một chút, vẫn không kéo nó lại, chỉ nói với Tần Mạt: "Mạt Mạt, con phải trông em thật tốt." "Con biết rồi mẹ." Tần Mạt gật gật đầu.

Phương Triệt mới có cơ hội nói chuyện cùng Bùi Hà, hắn thu thân lạnh lại, áy náy nói: "Bác gái, lúc trước cháu có chút xúc động, Tiểu Chí cậu ấy..." "Không trách cậu." Bùi Hà thoáng cười cười, bộ dáng có tâm sự nặng nề, trên thực tế, bà thấy Phương Triệt tướng mạo phi phàm, trong lòng cũng có khác vài phần suy nghĩ, nhưng Phương Triệt vừa rồi lại bạo lực, Bùi Hà thật không vui, lại có chút lo lắng.

Nhưng Tần Vân Chí đã đi xa, Bùi Hà cũng không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng giục Tần Mạt, "Mạt Mạt, con mau đi lo cho nó, còn...

người này..." "Cháu là Phương Triệt, là bạn của Tần MạtPhương Triệt nói xong câu đó, trong lòng cũng có chút hổ thẹn, cảm thấy mình hôm nay hình như có thể tính là lui bước đánh mất cơ hội.

Nhưng Bùi Hà lại giật mình: "Thì ra là cậu." Bà đã sớm nghe Tần Bái Tường nói về Phương Triệt, trong lòng lại đổi cách nhìn, gương mặt lại hiện lên nụ cười, "Vậy các con mau đi đi." Trong lòng bà thật ra cũng biết rõ, động tác kéo Tần Vân Chí của Phương Triệt lúc trước tuy hơi thô lỗ, nhưng dưới tình huống này, phải có người giúp con bà tỉnh táo lại một chút.

Huống hồ đây là con trai, cũng không thể như con gái dùng lời nhỏ nhẹ để mắng, trên thực tế, nếu không phải vì Tần Vân Chí là con mình, Bùi Hà có chút thiên vị, bà thậm chí còn cho rằng Phương Triệt nên đem thằng nhóc đó đi đánh một trận mới tốt.

Khi Tần Vân Chí tạm biệt Phương Triệt sắc mặt vẫn có chút không tốt, thậm chí nó còn từ chối đi xe của Phương Triệt, chỉ bực bội đi lên đầu đường, căm giận nói: "Chị hai, em không làm bạn với phần tử bạo lực." Tần Mạt buồn cười lườm Phương Triệt một cái, nổi giận bĩu môi với hắn, "Phương Triệt, anh làm đi." Phương Triệt gật gật đầu, đi đến cạnh Tần Vân Chí ôm lấy vai nó, Tần Vân Chí không nhanh như hắn, không tránh được, lại giậm chân giận dữ.

"Cách thân cận của đàn ông." Phương Triệt lạnh lùng nói, vừa không lo Tần Vân Chí giãy giụa, mạnh mẽ đè nặng vai nó rồi kéo nó đi.

"Không được, đây là anh đánh lén!" Tần Vân Chí thở phì phì kêu to, toàn thân động lên, quyền đấm cước đá.

Nhưng từ nhỏ Phương Triệt đã đánh nhau thành thói quen, mấy năm này cũng không quên rèn luyện, Tần Vân Chí hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, huống hồ dù sao đây cũng là trên đường cái, nếu vung tay thật thì cũng chỉ là biểu diễn xiếc cho người khác xem miễn phí.

Từ nhỏ đến lớn Tần Mạt chưa từng đánh nhau với ai, chính là ở năm đó, Tần Mạch dẫu có quen vô số đàn ông, chiến cũng chỉ biết văn chiến mà không biết võ chiến, Tống Triều là một thời đại vô cùng yếu ớt, một làn gió xa hoa, địa vị của văn nhân sĩ tử rất cao, mà tướng quân võ sĩ ở giữa, dù có là anh hùng cũng ở lại biên ải, Biện Lương vẫn hủ bại phồn hoa.

Trong lòng Tần Mạt lại có chút hâm mộ, nàng cũng muốn thống thống khoái khoái tìm người ta đánh một hồi mới tốt, dùng ngôn ngữ tứ chi nguyên thủy nhất này, tuyên cáo vui sướng.

Dùng chân đo chiều dài con đường, khi bọn họ đến Thị Tam đã là tiết tám.

Ba người đến tìm thầy chủ nhiệm La Nguyên trước, ông và Phương Triệt rất quen thuộc, hai người thậm chí còn coi nhau là bạn cũ hàn huyên vài câu, mới nói đến vấn đề của Tần Vân Chí, Tần Vân Chí có thói quen của học sinh sợ thầy giáo, vừa thấy La Nguyên là e sợ vô cùng, khó mà thấy hình dạng miệng ngang ngược lúc trước, còn rất biết điều giải thích tất cả.

Sau khi La Nguyên nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát, sắc mặt nghiêm nghị lại, vẻ mặt cứng rắn răn dạy và quở mắng: "Dù em bị Tiết Bội Bội đổ oan, nhưng em chơở hàng net suốt đêm cũng không đúng, em có nghĩ em đã học lớp 11 không, em có nghĩ cha mẹ kiếm tiền cho em đi học cũng không dễ dàng, nếu em còn muốn có tương lai, em phải thừa nhận sai lầm, về viết bản kiểm điểm, ngày mai trước khi tan học nộp cho tôi!" Tần Mạt lặng lẽ nhe răng bên cạnh, giả làm mặt quỷ với Phương Triệt, trong lòng nàng thật ra chỉ cảm thấy ý cười lan tràn, "Lời kịch của La chủ nhiệm cũng không mới mẻ gì, cách nói này, khiến mình liên tưởng đến học sinh dán hồ vào lỗ tai, Tiểu Chí đáng thương..." Tần Vân Chí cúi đầu, tuy trên miệng không nói thừa nhận sai lầm gì đó, nhưng nó liên tục gật đầu, dù sao La Nguyên nói gì thì nó đáp cái nấy, ngoan vô cùng.

Ra khỏi cửa phòng thầy giáo về sau, nó lại phun một tràng, đắc ý nói: "Chị hai, kháng tính của em rất cường đại nhé, hắc hắc, người bình thường còn không chịu được thế công sét đánh vô địch theo khuôn sáo cũ của La Nguyên, em có tuyệt chiêu, dù sao coi lời của lão là ong mật đang hát, em cúi đầu, là em nghĩ, em chống được công kích của ong mật, là có thể được ăn mật, thật là ngon!” Tần Mạt không nói gì, Phương Triệt nói nhàn nhạt: "Bị đốt đầy đầu, nên ăn mật bồi thường một chút." Tần Vân Chí cười ha ha: "Da mặt em dày, không phải người có chỉ số thông minh là có thể lý giải!" Nó không đánh lại Phương Triệt, liền dùng miệng chiếm tiện nghi, dù sao bây giờ nó cũng rõ, Phương Triệt tuyệt đối đã nằm trong tay chị hai nhà nó, nó có chiếm tiện nghi trên miệng cũng yên tâm chiế thậm chí còn ảo tưởng, nếu ngày nào đó Phương Triệt bị vợ quản nghiêm, mà chị hai lại biến thành nhà lãnh đạo, thì nó có hi vọng trở mình rồi.

Đến trước tòa nhà số năm của lớp 11, Tần Mạt dừng chân một chút, nàng đi phía trước, lúc này lại quay lại hỏi Tần Vân Chí: “Tiết Bội Bội học ở phòng nào?" "Lớp 15, ở tầng bốn, cạnh lớp học của em." Vừa nhắc đến Tiết Bội Bội, Tần Vân Chí cũng có chút mệt mỏi, "Chị hai, bây giờ vào học rồi." "Không sai, chính là muốn tìm con bé lúc này, hỏi bạn cùng lớp, xem cuối cùng nó có bao nhiêu sức lực, dám đổ oan cho em trai chị!" Tần Mạt dẫm lên cầu thang, bước chân cực ổn.

Vóc dáng nàng nhỏ xinh, lại luôn tao nhã tiêu sái, rất ít khi nói chuyện bá đạo như vậy.

Phương Triệt nghe xong có chút kinh dị, Tần Vân Chí càng nghĩ đến thủ đoạn của Tần Mạt khi còn gia sư cho nó tại nhà, lúc này liền nhếch môi cười, trong lòng nó đắc ý, Chị hai nhà nó cũng không phải ngồi không, có chị hai thế này so với không có chị còn hạnh phúc hơn.

Lớp 15 đang có giờ tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh đứng trên bục nói: “Bây giờ có rất nhiều người thích đi xe đạp dạo chơi, các em hãy lấy đây làm luận điểm, viết bài ngắn cho tôi, đề tự nghĩ.” Tần Mạt vừa đi đến cửa, dùng tiếng anh còn tính là trôi chảy trả lời: "Du khách, khi đi thăm các cảnh đẹp không chỉ cần kinh nghiệm, càng cần tự do đi lại, mà xe đạp có thể tự đi, càng có thể luyện tâm tính, khiến người ta càng thêm gần tự nhiên.” Tiếng Anh của nàng thật ra cũng không quá tốt, nhưng sau khi đi Anh một thời gian, sau cùng cũng có tiến bộ, mà lúc này nàng lại lớn tiếng dọa người, nói vô cùng trôi chảy.

Trong mắt học sinh lớp 11.15.

hành động kia của Tần Mạt quả thật khiến người ta kinh diễm.

Mỗi khi học sinh Trung Quốc học tiếng Anh là như đánh trận, học tốt tất nhiên không phải không có, nhưng học không tốt thậm chí ghét học lại rất nhiều, nhất là học sinh trung học, ngoài những tiết chính, thỉnh thoảng còn bị thầy giáo phê một chút, cha mẹ chú ý, so đấu bạn bè, còn bị áp lực thi vào đại học, rất nhiều học sinh khổ không thể tả, mọi người đểu cố chịu đựng qua ngày.

Dưới hoàn cảnh này, phàm có thể có một điểm gió thổi lay cỏ là có thể dẫn lửa đốt lên máu nóng của thiếu niên, lúc này Tần Mạt tiêu sái đi vào cửa lớp học, nói câu tiếng Anh tự nhiên như thế, quả thật còn tốt hơn kịch bản, có vài học sinh nghe xong, lúc này làm ồn lên.

Phía sau có người huýt gió, huýt sáo, còn có người thét chói tai, tóm lại mượn cớ phá hỏng tiết tiếng Anh của giáo viên, trong lòng mấy cậu bé chính là vô cùng vui vẻ.

Tiết Bội Bội ngồi hàng thứ hai đếm ngược lại, nàng giật mình nhìn người huýt sáo cùng bàn, "Cậu kích động cái gì?" "Đi đi! Tớ kích động mắc mớ gì đến cậu?" Tiết Bội Bội có chút không thú vị, lại nhìn ra cửa phòng học, nàng nhìn kỹ, trong lòng cảm thấy phía sau cô gái có một nam sinh rất quen mắt,cô gái cao giọng hô: "Tiết Bội Bội, cô đứng lên!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play