Tại trên quảng trường huyên náo tiếng động, Tần Mạt kéo tay Tần Vân Chí đi ra ngoài quảng trường, giống như bị bao phủ trong lớp bụi đất, không chút thu hút.
Tần Mạt quở trách em trai: "Em tiến bộ rồi đúng không? Không nói tiếng nào liền chạy từ nhà đến thành C, còn chơi trò mất tích? Em cho rằng mỗi người đều là nhà trinh thám, cùng em chơi trò bịt mắt bắt dê à?” Tần Vân Chí nghiêng đầu, hừ hừ nói: "Không phải chị đã đoán đúng em là ai đấy thôi?" "A!" Tần Mạt nhếch mày, "Em chẳng những nghĩ để người khác chơi bịt mắt bắt dê với em, còn muốn có người chơi đoán chữ với em? Ý em là gì? Kiểm tra số học của chị đến đâu à? Hay thử xem kỹ năng linh cảm của chị luyện đến tầng mấy rồi?" Tần Vân Chí bị Tần Mạt nói đến tức cười, nó giễu cợt một tiếng lại chớp chớp mặt, thật sự nén giận mà nói: "Đây là chị lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, em đã thành thật rồi, nếu muốn giấu thì em còn gọi điện thoại cho chị làm gì? Chị hai, chị quá coi thường sức chịu đựng của em!" Ngoài miệng thì nó nói thế, nhưng tâm tư thật sự giấu giếm trong lòng đã sớm bị Tần Mạt nói ra.
Bùi Hà cho nó một cái tát, đánh nó đến thiếu chút nữa nó nghĩ mình không phải con ruột của mẹ.
Xoắn xuýt hồi lâu, Tần Vân Chí vẫn có cảm giác bị người ta chán ghét.
Khi nó gọi điện cho Tần Mạt, trong lòng liền nghĩ: “Hừ, trước khi em lên tiếng mà chị không đoán ra em là ai, em sẽ đi xa xa mãi, không để các người nhìn thấy nữa! Dù sao cũng không có người quan tâm đến em, không có ai hiểu em…” Tần Mạt nâng tay, vốn muốn cốc đầu nó, nhưng lo đến Tần Vân Chí đang thời kỳ nổi loạn nhạy cảm nhất, cánh tay lại dừng trên trán nó, đổi động tác, thành vuốt tóc nó.
Tần Vân Chí la hét: "Chị hai, em không phải đứa bé ba tuổi." Tần Mạt lại lườm nó, lườm đến trong lòng nó chột dạ, đầu rụt về phía sau.
Phương Triệt đứng cách năm sáu thước, nhìn thấy động tác thân mật của bọn họ.
Trên quảng trường tiếng huyên náo càng ồn, hắn không nghe được họ nói gì, chỉ rét run trong lòng.
Kìm sự khó chịu xuống, cao giọng gọi một tiếng: "Mạt Mạt!" Tần Mạt Mạt như cảm giác có người đang gọi mình, nàng quay quay đầu, lại nghe tiếng nói ngày càng gần: "Mạt Mạt!" "Phương Triệt?" Tần Mạt quay đầu, có chút kinh hỉ: "Sao anh lại ở đây?" Nàng vốn chỉ thuận miệng hỏi, nghe vào tai Phương Triệt lại có ẩn ý khác.
"Anh không thể ở đây?" Nét mặt hắn bình tĩnh, quanh thân lại không giấu được ý lạnh.
Tần Mạt nhăn mày, Phương Triệt trước mắt vừa quen vừa xa lạ, đã có một đoạn thời gian rất dài, nàng không nhìn thấy dáng vẻ tuyết phong lạnh lùng này.
"Em thuận miệng hỏi một chút thôi." Lắc đầu cười cười, Tần Vân Chí xoay người, muốn giới thiệu: "Đây là em..." Phương Triệt đã bước đến trước mặt bọn họ, chủ động đưa tay đến chỗ Tần Vân Chí, cũng cắt ngang lời Tần Mạt: "Tôi là Phương Triệt, xin hỏi quý tính?" Tần Vân Chí có chút sững sờ, nó nhất thời không hiểu sao Phương Triệt lại không nhận ra nó, lại thêm nó lớn như thế nhưng còn chưa từng bắt tay người ta, vừa thấy Phương Triệt duỗi tay ra, phản ứng của nó liền chậm nửa nhịp.
Đuôi lông mày Phương Triệt hơi nhíu, lửa giận trong mắt trầm xuống, bên môi lại bật ra một tia cười lạnh.
"A..." Tần Vân Chí lúc này mới hốt ha hốt hoảng duỗi tay ra, "Em, em phải...
Ai da!" Hai tay giao nhau, Phương Triệt dùng nhiều lực.
Tần Vân Chí đau đến kinh hô, rất mất hình tượng kêu khóc: “Đau quá! Anh Phương, Phương Triệt.
em chỉ đi đến Thành C thôi, anh cũng đừng trừng phạt em chứ? Mau, mau thả ra! Ê! Anh ăn thuốc tăng lực à? Buông tay em ra?” Tần Mạt phản ứng lại kịp, tức giận nói: "Phương Triệt, anh cải lão hoàn đồng à? Tự nhiên ăn hiếp Tiểu Chí nhà em làm gì? Gương mặt Phương Triệt chợt lóe lên ánh đỏ, hắn ho một tiếng, buông Tần Vân Chí ra, lại cho hai tay vào túi áo, bày ra vẻ mặt rất tàn bạo, nói: "Đã lâu không gặp." Hắn đương nhiên sẽ không quên Tần Vân Chí, chẳng qua lần trước khi nhìn thấy đứa bé này cũng hơn ba năm rưỡi rồi, lúc đó Tần Vân Chí còn chưa đầy mười ba tuổi, chưa cao đến mét sáu, bây giờ chỉ thấp hơn Phương Triệt mấy phân, áng vẻ thay đổi quá nhiều.
Hơn nữa trong lòng Phương Triệt ghen tuông làm chủ, chỉ một lòng muốn giáo huấn người, đâu còn để ý đến tình địch trước mắt hóa ra lại là cậu em vợ tương lai? Tần Mạt hoài nghi trong lòng, tầm mắt quét từ đầu đến chân Phương Triệt, lại theo từ dưới lên trên.
"Tiểu Chí, đừng trách anh nói em, sức em quá tệ, phải luyện tập nhiều vào." Phương Triệt giương khí thế, vẻ mặt lại đông lại lạnh lùng.
Tần Mạt chỉ cảm thấy quái dị, biểu hiện của Phương Triệt thật sự là quá kì quái, cho dù có quay lại thời gian lần đầu gặp hắn, Tần Mạt cũng không nghĩ sẽ coi Phương Triệt là đứa trẻ, nhưng hắn lúc này lại khiến Tần Mạt không thể nào nhận ra mối liên hệ giữa hắn bây giờ với người làm nàng rung động kia.
Tần Vân Chí căm giận kháng nghị: "Anh Phương Triệt, em gọi anh một tiếng anh, cũng không phải là so về sức mạnh.
Sức em không nhỏ, trừ phi anh đánh lén mới chiếm được thế thượng phong!" "Vậy chúng ta so lần nữa, anh để em chuẩn bị." Phương Triệt đem ánh mắt dừng trên gương mặt Tần Vân Chí, ánh mắt này tuy bình thản, lại vô hình tràn ngập cảm giác ép bức.
Tần Vân Chí cười ha ha từ chối: "Cái gì cái gì? Chúng ta đang êm đẹp mà? Này, chị hai à.
Không phải chị nói đưa em đi tìm chỗ ở sao? Chúng ta mau đi thôi! Nói trước, trên người em không có tiền, chị phải phụ trách nuôi em trai của chị nhé." Phương Triệt nhìn Tần Vân Chí không nói, ánh mắt kia phảng phất như trách cứ: "Thế mà còn phả chị nuôi?" Tần Vân Chí lui từng bước, hừ hừ nói: "Em còn chưa trưởng thành mà....
Thật ra, không phải em sẽ không kiếm tiền, nhưng bây giờ ở chỗ chị hai, chị à, chị phải giúp em chứ?" "Lúc nào chị nói sẽ không nuôi em?" Tần Mạt dù bận vẫn thong dong cười nói: "Chị còn chưa nói gì, em đã nói một tràng rồi.
Tiến bộ rất nhiều nhỉ, vừa rồi còn nói chị hai em lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, bây giờ cuối cùng ai là tiểu nhân ai là quân tử?" "Ở đâu? Ở đâu có tiểu nhân?" Mắt Tần Vân Chí đảo qua đảo lại, "À? Không phải chị hai là thấp nhất sao? Vóc dáng rất nhỏ, anh Phương Triệt, anh nói đúng không?" Nó tính kéo Phương Triệt xuống nước, áp đảo khí thế của Tần Mạt trước, nếu không lát nữa, còn không biết chị hai muốn dạy dỗ nó thế nào.
Phương Triệt liếc qua Tần Vân Chí với một tia khen ngợi, lại chuyển tầm mắt lên người Tần Mạt, khẽ nhếch khóe môi: "Chính xác, vóc dáng rất nhỏ, một tay anh là có thể nhấc lên." Hắn nói rồi còn đi đến một bước, một tay ôm eo Tần Mạt, sau đó giống như ôm đứa bé mà ôm nàng lên cao.
Sao Tần Mạt đoán được Phương Triệt sẽ có hành động như thế? Nàng bị nhấc lên cao, lại cảm thấy cả người như mất đi trọng lượng, cằm đặt lên vai Phương Triệt, mở mắt còn nhìn thấy Tần Vân Chí cười gian.
Phương Triệt xoay người đi đến chỗ bãi gửi xe, vừa nói với Tần Vân Chí: “Đừng tìm khách sạn, đêm nay đến nhà anh ngủ đi, có phòng khách.” Tần Mạt vẫn phồngng lên, nàng không có thói quen gào thét, đương nhiên cũng không thể không có phản ứng gì.
Tư thế Phương Triệt ôm nàng thật sự quá ghê tởm, động tác thì như ôm trẻ con, tốt xấu gì nàng cũng cao hơn mét sáu, thấp cũng không thấp thành một mẩu như vậy.
"Ê!"Tần Mạt hung tợn nói bên tai Phương Triệt: "Mau thả em xuống dưới! Nếu không em cắn nát lỗ tai anh! Phương Triệt cúi đầu hừ một tiếng: "Em cứ thử đi...." Tần Mạt bất đắc dĩ vô cùng, thật muốn xé lỗ tai Phương Triệt, nàng lại không hạ thủ được, vừa nghĩ lại, nàng mềm giọng: "Phương Triệt, thả em xuống đây đi, để Tiểu Chí thấy, về sau em còn dạy dỗ nó thế nào? Hình tượng người chị này hoàn toàn hỏng rồi!" Giọng nàng vốn mềm dịu trong mát vô cùng, mang theo mưa bụi nhàng uyển chuyển.
Chẳng qua ngữ điệu nói chuyện của Tần Mạt trước giờ đều theo nếp xưa, nàng kiên cường như thế, thì càng dễ dàng giấu đi giọng nói trong trẻo kia.
Bây giờ nàng lại dịu dàng nói chuyện, hơi mát thổi qua tai Phương Triệt, lại khiến lòng hắn rung động.
"Không thả!" Phương Triệt phun ra hai chữ này, ngữ khí kiên quyết.
Tần Mạt giận đến nghiến răng, tên chết tiệt này cứng mềm không ăn, gì mà trưởng thành chứ, tính hắn còn tệ hơn cả trước kia.
Trong lòng Phương Triệt lại nghĩ ra cách trực tiếp, hôm nay hắn phải chịu cái hiểu lầm nhỏ lại kích thích này, cảm giác sâu sắc trước kia mình quá cẩn thận, tiến quá nhanh tất nhiên không tốt, nhưng cứ bất động, không chừng Tần Mạt sẽ bị người khác cướp đi mất, lúc đó làm sao hắn có thể tiếp nhận mình và một người lạ khác? Nếu chỉ im lặng chờ đợi không thể chắc chắn được, vậy thì hắn chỉ có thể tấn công để làm trong mắt Tần Mạt chỉ có hắn.
Bây giờ trong mắt Tần Mạt cũng chỉ có Phương Triệt, nàng sớm đã bị tên này làm tức điên rồi, trước khi Phương Triệt để nàng xuống, đương nhiên trong mắt Tần Mạt chỉ có hắn.
"Phương Triệt, em không đắc tội với anh đúng không?" "Không, em có đắc tội với anh." Phương Triệt đáp như chém đinh chặt sắt.
Tần Mạt đắc tội với hắn quá nhiều chỗ, hận nhất là, để hắn ngày nhớ đêm mong, nhớ mãi không quên, còn vô tư hồn nhiên.
"Không sốt chứ...." Tần Mạt đặt tay lên trán Phương Triệt, nhíu mày ai thán.
Trong lòng nàng lại đau khổ: "Sức quá yếu, tên chết tiệt này cứng mềm không ăn, mình còn đắc tội với hắn.....
xử lý thế nào đây?" "Trí nhớ của anh rất tốt, lại nhỏ mọn, lại tham lam." Phương Triệt mở cửa xe, đặt Tần Mạt vào ghế lái phụ, "Mỗi một lần anh đều nhớ kỹ, chỉ có em là không nhớ, không sao, anh sẽ nhắc nhở em." Ánh mắt Tần Vân Chí hơi cổ quái chui vào ghế sau ngồi, quét lên quét xuống Tần Mạt và Phương Triệt.
Hắn nói thầm trong lòng: "Hai người này có hi vọng, nhưng....
có phải quá sớm không? Sớm gả chị hai đi, mình có điểm không muốn." Sau một lát, nó lại toan tính: "Còn nữa, Phương Triệt bắt tay với mình còn dùng nhiều sức ghê? Muốn để chị hai mình chú ý à? Trước trả lợi tức cho mình rồi hãy nói đến rước đi!" Nghĩ đến thân phận mình rất có lợi, Tần Vân Chí nhìn Phương Triệt với ánh mắt không có ý tốt.
Tần Mạt hờn dỗi ngồi trên, ô tô chuyển động, nàng liền vùi đầu vào cánh tay, buồn rầu; "Có phải mình nên đến phòng thể thao luyện tập hay không? Hay là đí bái sư phụ học võ? Tên chết tiệt này cứng mềm không ăn, man rợ không phân rõ phải trái, hắn mà tức lên, mình không đối phó nổi với hắn..." Một lát sau, nàng lại càng khó chịu: "Về sau nếu ngày nào cũng bị hắn đè, sao còn sống được qua ngày?" Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Mạt càng nổi lên khó chịu.
Nàng rõ ràng cảm thụ được thế yếu của phái nữ, nghĩ đến nếu thật sự có ngày mình và Phương Triệt dắt tay kết hợp, làm thế nào có thể tiến thêm một bước gần gũi kia? Tần Mạt lặng lẽ rùng mình một cái, giữa cổ họng như có viên hoàng liên(một loại thuốc đắng), nhả cũng không nhả được, chỉ từ từ để chua xót lan ra toàn thân, ngâm mình trong nhân gian không biết là biển đen hay là sắc màu rực rỡ.
Trước kia nàng cố tránh nghĩ về vấn đề này, bây giờ khi nghĩ đến vấn đề này, lại nghĩ: “Anh ta cho rằng mình đắc tội với anh ta, sao lại có tình ý với mình? Trong lòng anh ta muốn có thứ khác, mình còn có thể cưỡng ép anh ta đổi tâm ý sao?” Ý đến đây, Tần Mạt chỉ cảm thấy trái tim mình như bị kẻ hung bạo tách àm đôi, ngũ tạng nàng chua xót, tứ chi nhũn ra, biết bao khó khăn mới tìm được một người có thể nắm tay mình, bỏ qua rồi thì còn có thể tìm ai? Nguyên nhân căn bản nàng không cho là mình có thể đi tìm một người cùng đi đến hết cuộc đời, chì vì không muốn làm mọi người trong nhà thống khổ, vì cách nghĩ này, mà càng vì người này là Phương Triệt, nàng dần dần cảm thấy vui mừng, lần này vì trân quý, phải cẩn thận dè dặt thăm dò.
Trong lòng Tần Mạt vốn còn có một con dao, nếu Phương Triệt hoàn toàn không thể tiếp nhận nàng, nàng không lùi bước, nhưng cũng chưa chắc sẽ dám tiếp tục đi đến.
Trong nháy mắt cũng sinh ra dũng khí, nhưng nếu lại gặp vô số khó khăn thì còn có thể tiếp tục dũng khí không, sao có đủ ý chí dẻo dai mà liên tục chống đỡ chứ.
Tần Mạt thở dài một tiếng, dứt khoát không nghĩ về vấn đề này nữa, ngược lại nghĩ làm thế nào để kéo Phương Triệt trở lại.
Dù thích hắn, cũng không phải là có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Dù thế nào, Tần Mạt cũng không muốn thua trận đấu khẩu khí kia.
Không khí trong xe lúc này thật quái dị, quảng trường Y Lan cách chỗ ở của Phương Triệt không xa, chỉ một lát, xe đã đến nơi.
Ngừng xe xong, Tần Vân Chí nhảy xuống xe trước.
Tần Mạt còn trầm tư, Phương Triệt mở cửa xe bên kia ra, cũng không nói, trực tiếp bế nàng ra từ trong xe.
Rất thô lỗ dùng chân đá cửa xe, Phương Triệt trầm giọng nói: "Tiểu Chí, đi theo." Tần Mạt không lên tiếng, nàng biết kháng nghị vô hiệu, liền đợi chờ cơ hội hữu hiệu để phản kích.
Huống hồ nàng còn không hiểu Phương Triệt đang nghĩ gì, liền mượn thế để quan sát, dù sao tên này thích dùng sức, Tần Mạt coi như là ngồi kiệu.
Miệng Tần Vân Chí đã há to đến khép không được, dùng thần sắc cổ quái nhìn Phương Triệt, nói thầm: "Quá cởi mở, quá cởi mở...." Mắt vừa chuyển, khi đi theo Phương Triệt vào thang máy, Tần Vân Chí liền hỏi: "Anh Phương Triệt, chị em sắp chết à?" Dù là định lực của Phương Triệt, nghe Tần Vân Chí nói đến kinh người, mí mắt cũng nhịn không được dựng lên.
"Sao lại nói vậy?" Phương Triệt nghiêm giọng.
Tần Vân Chí gãi gãi đầu, có vẻ như thật thà hỏi: "Nếu chị ấy khỏe mạnh, sao không mình tự đi được? Anh Phương Triệt, nếu không phải chị em sắp chết, thì là bị sụn lưng à? Hay là nói, chân bị thương? Eo bị thương? Hay bị thương ở đâu?" Tần Mạt nhắm mắt lại giả chết, trong lòng đã ghi lại những lời này của Tần Vân Chí vào sổ đen, quyết định sau này sẽ trừng trị nó một trận.
Về phần tên đầu sò Phương Triệt, càng không thể tha thứ.
Phương Triệt lườm Tần Vân Chí, khóe miệng cong lên, cười mà không cười nói: "Em hi vọng chị em có chuyện?" Tần Vân Chí nhìn xung quanh: "Ha ha! Em đương nhiên hi vọng chị em khỏe mạnh rồi.
Anh Phương Triệt chữa cho chị đi? Chị không thoải mái, anh giúp chị dùng ít sức, thật là người tốt..." Nó uốn người nhìn Phương Triệt, hi vọng ó thể nhanh chóng hạ nước xuống, tốt nhất nên van xin nó, có lẽ nó sẽ cố mà giúp Phương Triệt theo đuổi chị hai.
Phương Triệt nhếch mày lên, cúi đầu nói: "Anh với ai cũng là người tốt, chỉ đối với chị hai em là không tốt.
Tiểu Chí, em lại hiểu lầm anh, thật khiến anh áy náy." Tần Vân Chí bịt chặt miệng, chỉ nghe võ mồm sắc nhọn của Phương Triệt trong lòng.
Ba người đi đến cửa phòng Phương Triệt, quả thật là tam thất lưỡng sảnh, không lớn không nhỏ, trang hoàng đơn giản.
Tần Mạt vẫn nhắm mắt lại, Tần Vân Chí tò mò đi xung quanh.
Phương Triệt đặt Tần Mạt lên ghế sô pha trong phòng khách, Tần Mạt bỗng ôm bụng kêu đau.
Phương Triệt để tay lên bụng nàng, hỏi nàng không khỏe thế nào.
Tần Mạt trợn tròn mắt, tay kia thì sờ loạn trên ghế sô pha, thấp giọng hừ hừ nói: "Đau chết mất, chắc em sắp chết thật rồi." Phương Triệt nghe nàng nói như vậy, còn không biết nàng giả bộ bệnh sao? Hắn đang muốn chọc Tần Mạt vài câu, Tần Mạt lại với một cái gối ném lên đầu Phương Triệt, chiếc gối mềm mại đương nhiên không có lực sát thương gì, Phương Triệt cũng không né.
Tần Mạt nghiêng người, dùng tay xông lên đẩy gối ôm vào mắt Phương Triệt.
Phương Triệt bất ngờ không phòng ngự, vì bỗng mất ánh sáng mà dưới chân lảo đảo.
Tần Mạt ngắm trúng cơ hội đá đầu gối hắn, lui về phía sau từng bước, lại ổn định lại.
Động tác nhanh nhẹn, Tần Mạt đã mất đi cơ hội đánh lén hắn.
Hừ một tiếng, Tần Mạt xoay người đi tìm phòng bếp.
Đối với màn đánh lén vừa rồi, nàng vốn cũng không ôm hi vọng thành công, muốn chỉnh Phương Triệt thì nàng có kế hoạch khác, vừa rồi chỉ cảm thấy nếu không thử một lần, thật sự khó mà cam tâm thôi.
"Phương Triệt, phòng bếp ở đâu?" Phương Triệt chỉ một hướng, Tần Mạt xoay qua chỗ khác, tìm đến phòng bếp.
Tần Vân Chí vừa mới đi ra từ phòng sách, liền thấy Tần Mạt vào phòng bếp, nhất thời có chút kinh hồn: "Chị hai, chị muốn làm gì?" Tần Mạt quay đầu cho nó một nụ cười vô hại: "Chị tìm xem có thứ gì làm đồ ăn khuya không." "Em ăn cơm tối rồi, bây giờ bụng rất no!" Tần Vân Chí vội vàng ôm bụng.
Tần Mạt cầm lên tay cầm tủ lạnh, đang muốn mở tủ lạnh, chuông điện thoại di động vang lên.
Nàng từ từ cầm lấy điện thoại di động, trước là chớp chớp mắt với Tần Vân Chí, nhìn khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch, mới bấm nút nghe: "Xin chào, ai đấy?" "Tần Mạt, là mình đây." Giọng nói ngọt ngào của Liễu Tích truyền tới, "Bây giờ có hơi muộn, không làm phiền cậu chứ?" "Không sao, cậu có chuyện gì?" "Ngày mai là thứ bảy, chúng ta cùng đi dạo phố được không?" Liễu Tích nhẹ nhàng cười, "dự báo thời tiết nói ngày mai có nắng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT