Dưới bóng đêm, đèn sáng như sao, Giang Viễn Hàn thật sự bị một câu “bạn gái tôi” của Phương Triệt làm chân tay giận đến lạnh buốt, gân xanh trên trán nổi lên.

Hắn nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, trong đầu toàn là: "Cái này thật mất mặt!" Ngoài ra còn trăn trở một câu nói: "Quả nhiên, xài nhiều tiền cho bà xã tương lai của người khác đúng là bi kịch lớn nhất của đàn ông! Hắn ta đúng là Tào Tháo!” Mọi người vây quanh quảng trường bỗng ầm lên, không biết ai đi đầu hô to một tiếng: "Quyết đấu!" Sau đó làn sóng triều lại dâng cao từng đợt: "Quyết đấu! Quyết đấu! Quyết đấu!" Thành viên CLB võ thuật phần lớn là những tên nhóc thừa tinh lực, huống chi sinh viên trẻ tuổi cuồng nhiệt, vừa bắt đầu nổi gió là thành sóng lớn, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Tiếng ồn ngày càng tGiang Viễn Hàn nghe như thúc giục, bỗng vươn tay quát to: "Ngừng!" Một đám nhóc ồn ào lại vô cùng phối hợp im lặng, mấy chục con mắt cùng nhìn về phía Giang Viễn Hàn, tựa hồ như binh lính tuân lệnh tướng quân, làm hắn tăng thêm phần uy nghiêm.

Giang Viễn Hàn trấn định lại, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Triệt, khóe miệng cười tà ác, ngữ điệu khinh miệt: "Nói tên, quyết đấu, hoặc là chạy về nhà đi!" Nhất thời quảng trường yên tĩnh lại, mọi người có thể nghe thấy cả tiếng thở, như đang chờ Phương Triệt trả lời.

Tiền Hiểu lẳng lặng đứng bên cạnh, mắt thấy tình thế không tốt, không khỏi nôn nóng quay đầu nhìn Tần Mạt, lại thấy nàng nghiêng người dựa vào người chàng trai xa lạ, cũng đem tầm mắt lại gần, chớp mắt một cái, như bày tỏ gì đó trong bóng tối.

Tần Mạt thật ra không hi vọng Phương Triệt sẽ có phản ứng gì, từ trước tên nhóc này đã vô cùng bạo lực, năm đó không có chuyện gì còn nắm tuyết trêu Lỗ Tùng, hiện giờ bị người ta thách đấu trước mặt mọi người, sao có thể tránh? Nhưng phản ứng của Phương Triệt ngoài dự đoán của mọi người, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, như mang ý cười, sau đó không tức không giận mà nói: "Tôi là Phương Triệt, tôi không có lý do gì để nhận lời quyết đấu." Giang Viễn Hàn khoanh hai tay lại, giễu cợt nói: "Không có lý do gì? Người con gái này, Tần Mạt, thua phải rời khỏi cô ấy, thắng thì được cô ấy, đây không phải lý d Phương Triệt hơi híp mắt lại, trầm giọng nói: "Bây giờ không phải thời Trung Cổ, nơi này không phải châu Âu.

Quan trọng nhất là, Tần Mạt là một người độc lập, cô ấy không phải tiền đặt cược, cũng không ai có quyền quyết định cô ấy thuộc về mình!" Hắn nói xong vẻ mặt lại không có biến hóa gì, nhưng người lại như mang theo ngọn lửa, khiến người ta có cảm giác hắn đang giận.

"Hừm! Một lý do đường hoàng, không phải anh sợ rồi chứ?" Giang Viễn Hàn khinh thường.

Phía sau hắn lại có người cười vang: "Chắc chắn là sợ! Đại ca chúng ta chính là hội trưởng CLB võ thuật, đệ tử Bát cực đấy!" "Mạt Mạt!" Bỗng hoảng hốt hô là Tiền Hiểu, nàng mạnh mẽ nhào về phía Tần Mạt, dùng giọng kêu gào khoa trương như khóc tang thét: “Cô gái đáng thương nhà tôi, sao lại có chuyện này? Chẳng lẽ là bệnh tim phát tác, nhưng mấy ngày hôm trước không phải đã đi bác sĩ rồi, nói bệnh tình khống chế được rồi mà? Trời ạ! Cậu đừng dọa mình, lòng mình còn yếu ớt hơn cậu, mình không chịu được đâu!" Tần Mạt không nhịn được trợn to mắt, Tiền Hiểu này dùng chiêu dời lực chú ý quá tuyệt.

Phương Triệt phản ứng nhanh nhất, khi giọng Tiền Hiểu còn đang xuống dốc hắn đã bế Tần Mạt lên.

"Mạt Mạt, em cố chịu!" Nói một tiếng này xong, Phương Triệt xoay người liền đi nhanh đến bãi đỗ xe ngoài cổng trường Tiền Hiểu vội vàng kéo Giang Viễn Hàn đang ngẩn ra, vội la lên: "Tên đần độnày! Còn không cùng đi đến bệnh viện?" Trong lòng Giang Viễn Hàn cũng sốt ruột, hắn liền lướt qua Tiền Hiểu, trái lại đổi vị trí, kéo nàng đi.

"Hiểu Hiểu nhanh lên!" "Ai da, em chỉ có tốc độ này thôi!" "A, bọn họ lên xe rồi!" "Giang Viễn Hàn đúng là tên đần độn, em đau chân, anh không thể đi chậm lại, đỡ em được à?" Mắt thấy Phương Triệt ôm Tần Mạt vào chiếc xe màu đen, Tiền Hiểu lại kéo Giang Viễn Hàn vào bên kia đường, nàng kêu to : "Em đau chân, á đau chân, Giang Viễn Hàn đúng là tên không có nghĩa khí! Anh muốn qua sông rút ván đúng không?" Giang Viễn Hàn bất đắc dĩ đỡ Tiền Hiểu đến ngồi xuống ghế đá bên cạnh, cười khổ nói: "Bà cô, tôi còn chưa qua sông, cô nói tôi rút ván thế nào?" Tiền Hiểu trừng mắt: "Nói thế, tức là anh qua sông xong, rồi chuẩn bị rút ván đúng không?" "Em biết anh không có ý này!" Giang Viễn Hàn buồn bực bứt tóc.

"Vậy ý anh là gì? Tóm lại anh đúng là không nhân tính!" "Hiểu Hiểu sao em lại càn quấy như thế! Em cũng là người không có nhân tính đấy biết không?" Giang Viễn Hàn đỡ vai Tiền Hiểu, lúc này dưới đèn đường u ám, trong lòng hắn quýnh lên, chỉ thấy đôi môi mọng của người con gái trước mắt còn tiếp tục liến thoắng không ngừng, liền dứt khoát cúi đầu, bỗng dùng môi chặn cái miệng nhỏ lại, hung hăng một cái.

Tiền Hiểu ngây người, Giang Viễn Hàn cũng ngây người.

Hai người mở to mắt nhìn tư thế giao nhau này, hận không thể biến đối phương thành tượng.

"A..." Tiền Hiểu bỗng giãy giụa kịch liệt, nàng cắn răng, cắn đến khi Giang Viễn Hàn vội vàng ngửa đầu ra sau, hô đau né tránh.

"Đây, đúng...

Thực xin lỗi, Hiểu Hiểu, anh, anh không phải..." Giang Viễn Hàn che miệng, lắp bắp muốn giải thích.

Tiền Hiểu dùng cả tay chân, bỗng đánh xuống Giang Viễn Hàn, vừa đánh vừa khóc thút thít: "Anh bại hoại! Đáng chết! Trời đánh, dám lấy nụ hôn đầu của tôi! Nụ hôn đầu của người ta...

Hu hu..." Giang Viễn Hàn ngơ ngác để nàng đánh, thật lâu mới ôm nàng lại, dịu dàng dỗ dành nói: "Là anh không tốt, là anh...

Em.

Em đánh anh cũng không sao, từ nhỏ anh đã luyện võ, da dày thịt béo, đừng đánh đau tay chân em, Hiểu Hiểu, đừng khóc, khóc làm anh đau lòng lắm..." Tiền Hiểu bị cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm chặt, càng khóc lớn hơn: “Cút ngay! Tên chết tiệt! Ai làm anh đau lòng? Anh có thôi nói ghê tởm đi không? Tôi không thích! Tôi không thích! Hu hu….” "Hiểu Hiểu, em đánh anh đi, đừng khóc được không?" Giang Viễn Hàn thở dài, ôm Tiền Hiểu chặt hơn nữa.

****** Tiếng gió đêm vui ve thổi qua tai Tần Mạt.

Tần Mạt khẽ dựa lưng vào ghế phụ, nghiêng đầu hỏi Phương Triệt: “Sao lại về? Xe ở đâ Phương Triệt đeo dây an toàn, nhấn ga, ánh mắt nghiêm túc, nhưng vẫn nhẹ lời an ủi: "Mạt Mạt đừng gấp, kiên nhẫn một chút, anh đưa em đi bệnh viện." Tần Mạt nháy mắt mấy cái, bật cười: "Phương Triệt, người ta nói xạo mà anh cũng tin thật sao?" "Cái gì?" Phương Triệt ngẩn người, đi chậm lại, nghiêng đầu nhìn Tần Mạt, thấy tinh thần nàng rất tốt, mới giật mình thả lỏng một hơi, bật cười, "Thì ra là cô bé kia kiếm cớ để đổi lực chú ý, anh tự nhiên tin mới hay chứ.” Tần Mạt nhắm mắt lại, trong lòng cân nhắc một câu "tự nhiên tin" này.

Phương Triệt rất thông minh, nếu như không phải trong lòng đã loạn, sao có thể tin lời Tiền Hiểu là thật? "Đây là quan tâm quá thành loạn, ngoài tình bạn, những thứ khác có bao nhiêu?" Tần Mạt than nhẹ trong lòng, vì một khắc mình chần chờ không tiến mà tự giễu.

"Đúng rồi, chân em không sao chứ? Nhưng anh thấy, cảm giác là em cố ý.” Phương Triệt cười cười.

Không biết từ lúc nào, vẻ mặt băng sơn đã tan ra, tuy vẻ mặt không thay đổi nhiều, nhưng cuối cùng cũng biết cười.

"Không sao, thân thể em khỏe mạnh, chỗ nào cũng tốt.

Anh về thế nào? Lần này chuẩn bị ở lại bao lâu?" Tần Mạt quyết định phải đổi thái độ không màng trước kia, cẩn thận tìm hiểu tất cả về Phương Triệt, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn nguyện ý.

"Lần này anh về nước làm một dự án." Phương Triệt chuyển tay lái, "Viện khoa học kỹ thuật có soạn một phần mềm ứng dụng cho một công ty, anh đến công ty này, vừa học vừa làm vài việc cụ thể.

Lần này là công ty TE hợp tác với công ty trò chơi trong nước, TE phụ trách máy móc, Thanh Sơn phụ trách đưa vào hoạt động.

Anh xin tham dự vào dự án này, cho nên mới về nước.” Hắn dừng lại một chút, lại nói: "Bộ phận quan trọng của động cơ đã hoàn thành, bây giờ chỉ còn thí nghiệm hậu kỳ và sửa chữa nữa thôi, thời gian còn tính là dư dả, có thể đến tháng Tư sang năm mới về Cambridge." "Thật không tồi." Tần Mạt mỉm cười gật đầu, trong lòng lại có cảm giác vui mừng.

"Đúng rồi, xe này là do nhà mạng Thanh Sơn cung cấp cho anh.

Coi như tạm mượn, không phải xe của anh." Phương Triệt nhìn về phía trước, môi khẽ mím, "Người đó là ai?" "Anh nói Giang Viễn Hàn?" Tần Mạt nghĩ một lúc mới hiểu câu hỏi của Phương Triệt, "Anh ấy là sư huynh học khoa kiến trúc cùng trường với em." "Em không thích cậu ta, cho nên cố ý giả bộ vấp?" Tần Mạt đen mặt, nhớ lại lại thấy tức giận: "Không biết tên đần độn nào dạy anh ta dùng bốn chữ “Phượng hoàng vu phi’ này, em nhìn rồi chỉ có thể giả ngu, không dám nhiều lời.” Sắc mặt Phương Triệt cũng trầm xuống, khi hắn đến bóng đã bay đi xa, nên hắn không nhìn thấy những chữ trên quả bóng.

Bây giờ vừa nghe Tần Mạt nói thế, mười đầu ngón tay bỗng nắm chặt, hừ lạnh nói: “Xem ra anh đi quá nhanh, để tên Giang Viễn Hàn đó được tiện nghi rồi, sớm nên dạy dỗ anh ta một chút!” Phượng hoàng vu phi, k kiều kỳ vũ.

Giải thích rõ ra là, phượng hoàng giao phối trên không, ý này có thể khiến người hiện đại sinh ra xấu hổ.

Tần Mạt lắc đầu: "Tức rồi cũng quên đi, không đáng để tranh chấp.

Anh ta là nghiên cứu sinh ở khoa kiến trúc, em đoán anh ta cũng hồ đồ.” Thật ra khi Tần Mạt thấy Tiền Hiểu đồng thời xuất hiện cùng Giang Viễn Hàn, trong lòng đã rõ.

Lần trước Tiền Hiểu hỏi nàng đang ở đâu, vừa nói không lâu lại bị Giang Viễn Hàn đụng vào, sau đó Tiền Hiểu lại xuất hiện, còn hỏi nàng Giang Viễn Hàn là ai.

Mà lần này Tiền Hiểu lại nói thẳng, khi nàng đến quảng trường, lại không che dấu việc quen Giang Viễn Hàn——Tần Mạt mà không đoán ra Tiền Hiểu muốn làm bà mối, nàng nên đi thương tiếc cho chỉ số thông minh của mình.

Vì nghi ngờ quân sư của Giang Viễn Hàn chính là Tiền Hiểu, cho nên Tần Mạt mới không muốn nói đến.

Có lẽ thần kinh cô nhóc kia cũng có điểm hồ đồ, Tần Mạt với nàng, cũng có điểm khoan dung.

Phương Triệt cúi đầu nói: "Anh sẽ không độ lượng như thế." "Cái gì?" Tần Mạt nhướng mày.

Phương Triệt không đợi Tần Mạt nói nửa vế dưới, lại nói: "Anh sẽ không nói trước mặt bạn học của em, em là bạn gái anh..." Tần Mạt cười như không cười: "Thì sao?" "Không sao cả,” Phương Triệt ho nhẹ, "Em không cần để ý, chỉ là kế tạm thời, em coi như chưa từng nghe là được." Tần Mạt lặng lẽ nắm chặt tay phải, khóe môi nng vẫn nhếch lên trên, cười nói: “Nói thế, sao có thể cho là…” "Đinh đinh..." Chuông điện thoại di động phá hỏng khung cảnh bỗng vang lên, Tần Mạt nắm chặt tay khẽ thả lỏng, nhẹ thở một hơi, vẫn nhận điện thoại.

"Chị!" Giọng Hàn Trí Viễn có chút khẩn trương, "Mẹ biết em về nước tìm chị! Bà rất tức giận, quăng đồ vừa khóc, chị biết nguyên nhân là gì không? Nói cho em biết, chỉ sợ không tốt chút nào." Tần Mạt thở dài một tiếng: "Ba em đâu?" "Em chưa từng nói với chị sao?" Hàn Trí Viễn thấp giọng, "Chị, ba em đã mất khi em mười tuổi rồi." Tim Tần Mạt bỗng thắt lại, nàng hô khó thở, giọng dịu xuống: "Em chờ chị hai ngày, hai ngày sau chị nhất định sẽ liên hệ với em." Cúp điện thoại, nàng suy nghĩ đến xuất thần, nếu không tìm được Tần Bái Lâm trước, nàng sao dám nói với Hàn Trí Viễn đây? Ít nhất với Hàn Dao mà nói, Tần gia thôn là tàn nhẫn.

Mà thời gian đã không thể làm tan đi chua xót của bà, người ngoài khuyên giải an ủi há có thể có tác dụng? Người thắt phải có người cởi, nút thắt này chỉ có Tần Bái Lâm có thể mở được.

"Mạt Mạt, " Phương Triệt nhìn về phía trước như cũ, "Có khó khăn gì, nói với anh được không?" Tần Mạt trầm ngâm trong chốc lát, mới chậm rãi nói: "Nhiều năm trước có một câu chuyện, nghe rất đau đầu." "Anh sẽ nghe." Phương Triệt nói ba chữ kia, lại trầm ổn mạnh mẽ Tần Mạt bật cười lớn, gật gật đầu, liền nói những thứ mình biết ra.

Xe chạy một đường yên bình trong thành C, ánh đèn đầu xe chiếu ra xa, chờ đến khi Tần Mạt kể xong chuyện cũ, cảm giác trong lòng chua xót hay là đau đớn từ từ dịu xuống, lại thản nhiên hợp thành dòng bụi trong cuộc đời.

Đời người buồn vui, trên mảnh đất rộng lớn này, màu sắc khói lửa nhân gian, cuối cùng cũng đều được xác định "Chúng ta không thể quyết định xuất thân của mình, nhưng chúng ta có thể nỗ lực vì tương lai phía trước." Sau khi Phương Triệt nghe xong, trước nói một câu này, sau đó chạy xe đến bãi đậu xe ở chợ trung tâm, “Mạng Thanh Sơn ở tòa nhà 21, anh đưa em đi xem, thế nào?" "Lúc này công ty còn chưa tan làm sao?" Tần Mạt nghi ngờ.

"Hôm nay đã tan làm, nhưng về sau còn thường có tăng ca.

Hôm nay chúng ta chỉ xem bên ngoài, không đi vào." Phương Triệt đi ra ngoài mở cửa xe giúp Tần Mạt, lại thuận thế kéo tay nàng, "Bãi đỗ xe có nhiều xe, đi đường cẩn thận đừng bị đụng." Tần Mạt buồn cười nói: "Em không phải đứa trẻ lên ba, sao dễ dàng bị đụng chứ?" "Em ăn tối chưa?" Phương Triệt thuận miệng lại hỏi.

"Chưa." "Trên tầng cao có nhà hàng, thỉnh thoảng có thể xa xỉ một chút." Ánh đèn bãi đỗ xe sáng tỏ, Phương Triệt vừa quay đầu lại, giữa lông mày là ý cười, "Đi thôi, giúp anh hưởng thụ cảm giác tiêu tiền như nước này đi." Tần Mạt nói thầm trong lòng: "Tiêu tiền như nước, hôm đó là quá đủ rồi!" Nhưng Phương Triệt vẫn chỉ là sinh viên, Tần Mạt thật sự không dám chắc chắn năng lực kinh tế của hắn có thể xa xỉ đến mức nào.

"Anh nói là thỉnh thoảng xa xỉ, ý này là, xa xỉ này còn phải tính toán tỉ mỉ." Tần Mạt nhíu mày, "Anh không quản được tài sản của mình à?" "Sợ anh ăn hết tiền?" Phương Triệt cười nhẹ, đưa nàng vào thang máy, “Nhưng anh đang khổ sở làm nghiên cứu, cũng muốn tự thưởng mình một chút, phải làm sao?” "Đổi nhà hàng không cắt cổ đi!" "Vậy không được, kiếm tiền là để xài, anh không muốn thành thần giữ của đâu.

Thỉnh thoảng chăm sóc mình một chút, anh càng có động lực làm việc.” Phương Triệt khẽ nheo mắt lại, “Bằng không, nếu chỉ có một bữa cơm mà đã sợ anh tiêu hết, vậy về sau em lo chuyện cơm nước của anh nhé?” "Chủ ý này không tệ." Thang máy dừng ở tầng hai, lại có vài người đi lên.

Tần Mạt nói xong câu sau, liền khép miệng không nói nữa.

Lầu cao là nhà hàng Pháp, hoàn cảnh tao nhã, tiếng đàn dương cầm du dương, ngoài ngoài cửa sổ trong suốt, cảnh đẹp rực rỡ.

Hai người ngồi xuống một cái bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ, bồi bàn mang thực đơn đi đến.

Tần Mạt xem thực đơn, nhìn giá tiền mà tặc lưỡi.

Nàng đưa lại cho Phương Triệt, quyết định ngó thử xem hắn mở hầu bao, gương mặt có hiện lên n đau đớn không.

Phương Triệt tùy tiện dùng tiếng Pháp gọi vài món thức ăn, chờ khi bồi bàn đi xa, hắn mới nói khẽ với Tần Mạt: "Thật ra anh không thích ăn đồ ăn Pháp, hoàn toàn không có mùi vị." Tần Mạt mím môi cười nói: "Vậy sao còn nhất định đến đây, có phải đang khủng hoảng kinh tế không?" "Có một điểm." Khóe miệng Phương Triệt ngược lại nâng lên, "Nghe nói có vài người, nếu như thấy người khác thảm hại, cô ấy sẽ quên bản thân mình đang đau khổ." Tần Mạt không nhịn được trừng mắt: "Anh cảm thấy em là loại người đó?" "Anh không cảm thấy em là loại người này, nhưng anh hi vọng em sẽ không đau khổ.

Tuy cách này, có điểm buồn cười." Phương Triệt cười cười, nhìn phía ngoài cửa sổ.

"Em không đau khổ." Tần Mạt dụi dụi khóe mắt, bất đắc dĩ nói: "Em chỉ nhức đầu, làm thế nào để tìm ra chú ba." "Anh có cách." Đồ ăn đi lên, còn có một chai rượu đỏ Bordeaux.

Phương Triệt lắc ly rượu, "Em nghe xong, không trách anh mới được." "Thế nào? Anh nói trước đi." "Anh cảm thấy bác trai rất có khả năng biết tin tức về chú ba em, em có thể để Hàn Trí Viễn làm một tin giả là Hàn phu nhân bị bệnh nặng đang hấp hối, xem bác Tần phản ứng thế nào.

Có lẽ, ông ấy sẽ đi tìm chú ba của em.” "Mẹ em bệnh nặng?" Tần Mạt cười khổ, "Nếu như chú quan tâm đến mẹ em, thì sao ông ấy lại nhẫn tâm ra đi mười tám năm?” "Chỉ thử xem mà thôi, không phải em nói Hàn Trí Viễn cho hai ngày sao?" Tần Mạt gật đầu: "Thật ra em đã sớm có quyết định, nếu như nói bóng nói gió không được, thì hỏi thẳng ba em." "Nếu như ông ấy chịu nói, đã sớm nói rồi." Ánh mắt Phương Triệt dừng trên người Tần Mạt, lẳng lặng không nhúc nhích, "Em cứ nhìn phản ứng của bác Tần, nếu như ông ấy chỉ gọi điện thoại, em phải nhớ số của đối phương, nếu như ông ấy trực tiếp đi gặp người, thì chúng ta...

theo dõi." "Theo dõi?" Tần Mạt nhíu mày lại.

Khóe môi Phương Triệt lại cong lên: "Không sai, anh sẽ đi cùng em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play