Thời gian vội vã lướt qua, rất nhanh đã đến rằm tháng giêng, Tần Vân Đình khai trường vào ngày mười hai, Tần Vân Đình đã lên xe lửa ra bắc vào ngày mười ba.

Nhà Tần gia lại vắng vẻ, Tần Mạt lớp mười, cho nên được nghỉ đến sau tết nguyên tiêu.

Nhưng Bùi Hà và Tần Bái Tường đã sớm không có hứng thú với dịp lễ, từ buổi tối tranh cãi đó về sau, hai vợ chồng liền rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.

Bọn họ không giải thích nguyên nhân tranh cãi với người nhà, cũng không nói gì đến thân thế của Tần Mạt.

Bùi Hà vẫn lo việc nhà, quan tâm cuộc sống của chồng con, chỉ khi đối mặt với Tần Mạt mới có sắc mặt không tốt! Tần Bái Tường không để cho người nhà bàn bạc, đã tự tiện quyết định: “Không bán hàng vỉa hè nữa! Cầm nhà đi vay ngân hàng, mở cửa hàng quần áo!” Thế là hai vợ chồng phân công từng người, lo việc mở tiệm.

Ví dụ như tuyển đầu mối, thuê cửa hàng, thuê người làm, sửa sang mặt tiền, nhập hàng, treo biển vân vân, mở tiệm bận rộn, mãi cho đến khi Tần Mạt khai giảng, Tần ba Tần mẹ còn chưa thuê xong cửa hàng.

Ở Thiệu Thành, một căn nhà một phòng khách hai phòng ngủ ở tiểu khu Nguyệt Quang thật sự không có gì đáng tiền, hơn nữa Tần ba Tần mẹ lại không quen người ở ngân hàng, tối đa chỉ được đến năm vạn nhân dân tệ.

Bản thân bọn họ cũng không có tiền vốn, ngoài đồ dùng trong nhà cộng thêm tiền tổng cộng có thể xoay được bảy vạn đồng tiền mở cửa hàng.

Lấy số nhỏ bé như thế đại diện cho tất cả hi vọng của Tần gia làm một khởi đầu mới.

Thế chấp nhà đi vay lấy tiền mở cửa hàng, với cả Tần gia mà nói tuyệt đối là một sự kiện to lớn, Tần ba rất có khí thế huyết chiến, nếu như ông hài hước hoặc có khả năng văn nghệ, có khi ông còn hô lớn một câu: “Không thành công thì cũng thành nhân.” Đương nhiên, Tần ba là một người rất bình thường, có chút trầm mặc, còn có chút tính khí truyền thống của đàn ông Trung Quốc, ông quyết định nhìn như vội vàng qua loa, nhưng ở một mảnh sóng gợn nhấp nhô này, người quyết định cũng chỉ có ông mới đảm đương nổi.

Ông sẽ không hô lớn gì cả, chỉ ra quyết định, người một nhà cũng chỉ dùng tâm tình phức tạp mong đợi ông thành công.

Tần Vân Chí không giúp được gì, Tần Vân Đình ở thủ đô xa xôi ngoài nỗ lực học tập và kiếm tiền, cũng không giúp được gì với việc mở cửa hàng.

Tần Mạt muốn nghĩ cách giúp, nhưng nàng là học sinh trung học, thời gian vô cùng ít.

Đến bây giờ Tần Mạt đã kiếm được gần một ngàn rưỡi đồng tiền nhuận bút, khác hẳn với số tiền kiếm được ở quán trà, số tiền này nàng không nói với người nhà.

Ý nàng là muốn về sau mới lấy ra, cho người nhà một sự ngạc nhiên, nhưng từ khi Tần Vân Đình đưa máy tính về nhà.

Tần Mạt đã thay đổi chủ ý.

Nàng muốn mua cho mình một cái laptop, nàng cũng vô cùng hứng thú với máy tính, về phương diện khác nàng cũng muốn thông qua mạng để tìm hiểu tin tức khắp nơi.

Bâgiờ Tần ba Tần mẹ chuẩn bị khai trương tiệm quần áo, nhưng bọn họ lại mờ mịt ở phương diện kiểu dáng và nhãn hiệu.

Tần ba đã có mối nhập hàng, nhưng ông không biết đến cuối cùng là nên chọn nhãn hiệu nhỏ hay là không chính hãng, hơn nữa quần áo của họ phần lớn dành cho người có tuổi, làm được nhiều, thẩm mỹ quan cũng nghiêng về truyền thống hơn.

Tần Mạt không có thời gian đi quan sát người khác mở cửa tiệm thế nào, tự nhiên là chú ý ở trên mạng.

Tháng khai giảng thứ nhất, Tần Mạt gửi đi gần năm chục bài viết.

Nàng không chỉ tả về văn hóa tạp luận, nàng còn nhằm vào các chuyên mục văn xuôi, thâm chí là truyện ngắn.

Tuy nàng vẫn cho là mình sẽ không viết tiểu thuyết, nhưng tiểu thuyết ngôn tình có tiền nhuận bút không phải thấp, hơn nữa số lượng từ nhiều, nếu như một ngàn chữ được một trăm rưỡi, Tần Mạt viết ít nhất được hai vạn chữ thì có thể kiếm được ba ngàn rồi.

Đương nhiên, đây là suy đoán lạc quan.

Tạp văn văn xuôi, Tần Mạt viết không ít, chỉ riêng tiểu thuyết là chưa viết, nàng hoàn toàn không gửi bản thảo, cũng không biết mình mà lấy chuyện nữ tử cổ đại thiết kế ra một chuyện xửa thê thê mỹ mỹ có thể được độc giả tạp chí tiếp nhận không.

Mọi người đương nhiên rất thích hài kịch, nhưng Tần Mạt không muốn chỉ vì tiền bạc thuần túy mà hùa theo phong trào.

Nàng thấy chuyện của nữ tử cổ đại phần lớn là bi thương, ở năm thời Gia Hựu, trước giờ cũng chưa từng gặp nữ tử nào hạnh phúc viên mãn cả—chuyện tài tử giai nhân hơn phân nửa là của thư sinh nghèo kiết xác tự sinh ảo tưởng, trên thực tế, dù có là thiên kim của Tướng ủ phối hợp với kim khoa Trạng Nguyên, hạnh phúc này, cũng cực ít.

Tể tướng có thể mất chức, Trạng Nguyên có thể nạp thiếp, nữ nhân một khi đã bị phụ thuộc, cũng chỉ có thể vùng vẫy ở hậu viện.

Phá sao nổi cái xiềng xích thời đại kia, các nàng đi đâu để tìm viên mãn? Con gái hiện đại thật là hạnh phúc, ít nhất ở chế độ này, các nàng có cơ sở để hạnh phúc.

Tần Mạt viết về một cô nương quý tộc bậc trung được gả và Quân vương phủ làm thiếp của thế tử, thiếu nữ tuổi mười sáu dần tàn lụi dần trong những trận đấu tình cảm vô cùng vô tận.

Kết cục là nàng từ từ già đi, biến thành Quân Vương phi khôn khéo khoan thai, sau đó sinh ra nữ nhi, khi nữ nhi xuất giá màu đỏ đầy trời, cặp mắt mơ hồ, nhớ lại lúc trước.

Năm đó, nàng có một thanh mai trúc mã.

Thiếu niên kia chính là con trai của Tây Tịch tiên sinh, y đương nhiên không thể tùy ý đi vào trong viện, nhưng y sẽ lén trèo tường vào, lặng lẽ đẩy dây đu cho thiếu nữ dưới gốc anh đào.

Y còn có thể dạy thiếu nữ viết chữ, sau đó giải thích với nàng, đưa cho nàng đá xanh nghiên mực, dối nàng rằng đó là đồ gia truyền nhà hắn.

Thật ra, cái nghiên mực thô ráp lại ngây ngốc kia, chỉ là do hắn khắc ra mà thôi.

Bọn họ không có tương lai, thiếu niên chưa từng thổ lộ, thiếu nữ cũng chưa từng do dự khi gả cho Quân Vương phủ.

Khi đó nàng còn không hiểu vì sao mình lại không quên được nghiên mực khô ráp đó, khi đó nàng chỉ biết nghe theo lời sắp đặt của phụ nàng sẽ gả đến nhà người đã được chỉ định trước.

Về phần người dó là ai, hay nàng mơ tưởng người đó là ai, nàng chưa từng nghĩ đến, cũng không nghĩ, không muốn nghĩ.

Khi gửi bài viết này đi, Tần Mạt phiền muộn trong chốc lát.

Bởi vì nàng chợt phát hiện, trong câu chuyện nàng tỉ mỉ tạo ra này, nàng lại không biết người nam chủ xuất hiện trong hồi ức đến cuối cùng là có suy nghĩ gì.

Một thiếu niên chỉ sống trong hồi ức của Quân Vương phi, hắn vui, hắn giận, hắn ngây ngốc, hắn hờn, hắn khoái lạc, hắn gan dạ, cũng là từ hồi ức của Vương phi.

Về phần bản thân hắn hữu tình hay vô tình, không phải là thiếu nữ dưới gốc cây hoa đào năm đó nhớ mãi không quên, thì sao có người biết? Tần Mạt cũng không biết.

Ngày đó gió xuân quất vào mặt, trong sân trường vài cành hoa đào nở rộ màu phấn hồng tươi đẹp, Tần Mạt đi qua tán cây, Trần Yến San bên cạnh bỗng nói một câu: “Mạt Mạt, mình phát hiện học kỳ này cậu thật buồn chán á, vừa đến cũng không tâm sự gì với bọn mình, bây giờ lại càng im lặng hơn! Cũng không biết cả ngày cậu im lặng trong đầu nghĩ những gì, đừng có mà đọc sách rồi biến mình thành con mọt sách đấy!” Tần Mạt thuận tay bẻ một nhành đào, nhẹ nhàng gài vào hai bên tóc mai Trần Yến San, lại cười nói: “Nhân diện đào hoa, hoa khai kham chiết." Má Trần Yến San ửng hồng, càng ánh sắc hoa.

"Thật sự người không tốt nhất chính là Mạt Mạt! Hừ!" Nàng kéLữ Lâm, nhảy khoan khoái bước chân đến phòng ngủ… Tần Mạt theo sát phía sau, không nghĩ đến cửa hàng vẫn chưa khai trương, thì lại nghĩ đến Vương Tử Dục.

Nhưng giờ phút này xuất hiện trước mắt nàng không phải Vương Tử Dục, mà là Phương Triệt.

Mấy cây hoa đào trải đến tận chân núi Phu tử, giữa trưa, Tần Mạt cùng Trần Yến San và Lữ Lâm đi ra từ nhà ăn, đi về phía bên này, tản bộ về phòng.

Trần Yến San và Lữ Lâm đi rất nhanh, không để ý đến ở sườn dốc phía xa đang có người ngồi xổm xuống, mò mò gì đó trong bụi cỏ.

Gần đây nghe nói các trường cấp II, III ở Thiệu Thành bị kiểm tra, ban lãnh đạo Thị Tam vội vàng xây phòng đọc sách điện tử, cũng bắt đầu yêu cầu học sinh mặc đồng phục, không cho phép học sinh tiếp tục coi thường quy định này nữa.

Đồng phục xuân thu của Thị Tam màu trắng xanh xen kiểu dáng thể thao, quần dài, khóa kéo trắng, tạo hình cũng không đặc sắc lắm nhưng đáng khen ở chỗ mộc mạc và hợp truyền thống.

Tần Mạt nhìn vào quần áo rập khuôn ở trước mặt, chỉ bằng một bóng lưng cũng nhận ra Phương Triệt.

Ngừng chân lại, Tần Mạt do dự một lát, thấy Phương Triệt còn không có ý muốn đứng dậy, bỗng muốn đến chỗ hắn.

Tần Mạt nhẹ bước, cẩn thận giẫm lên mấy cây cỏ, đi lại gần Phương Triệt.

Nàng nhìn chằm chằm mái tóc ngắn của Phương Triệt, quyết định chỉ cần hắn có một động tác, nàng lập tức dừng bước mỉm cười, làm bộ như vừa mới phát hiện ra đối phương.

Phương Triệt lại cúi thấp đầu, Tần Mạt bước thêm một bước.

"Nhóc con..." Phương Triệt nói rất nhỏ, Tần Mạt bỗng dừng bước, nhảy đến sau lưng hắn, xoay người hét to vào lỗ tay hắn: "Này——" "Làm cái gì!" Phương Triệt phản ứng trong nháy mắt là vừa sợ vừa giận, hắn bị tiếng dọa này của Tần Mạt làm bổ nhào về phía trước, hai tay hắn duỗi ra, bàn tay chống lên mặt đất, thiếu tí nữa thì ngã.

Tần Mạt nhẹ nhàng vui cười, chụp vai hắn nói: "Làm gì mà nhập thần thế? Tự nhiên bị tôi dọa?" Nàng cúi đầu nhìn lại, trước là thấy Phương Triệt đỏ bừng mang tai, thấy hắn nhanh chóng chống tay ngồi dậy, lại nhìn con vật nhỏ ở phía trước.

Đó là một tổ chim nhỏ, có bốn con chim non còn chưa mở mắt.

Bốn con chim non này lông thưa thớt, mang theo màu nâu nhạt, mỗi con không lớn bằng nửa nắm tay Tần Mạt, vừa bé vừa yếu, xấu đến ngây ngốc.

"Đây là chim gì?" Tần Mạt cũng ngồi xổm xuống, tò mò nhìn chim con, có chút thương tiếc nói: "Anh trộm tổ chim? Tổ chim gì, chim bé như thế, xa rời bố mẹ, chúng nó sống thế nào được?" Phương Triệt nghiêng đầu liếc Tần Mạt một cái, ánh mắt phức tạp khó hiểu, hắn bĩu môi trước, tiếp theo lại xem nhìn tổ chim non, thản nhiên nói: "Em bảo anh đã trộm tổ chim, có phải em dùng đầu gỗ mà nghĩ không vậy, nếu thực thế thì anh sẽ thương tiếc con vật nhỏ này sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play