Đang ngồi học bài tự dưng nó thấy đầu mình đau nhức dữ dội,
nó cắn chặt răng cố không phát ra tiếng kêu đau đớn, bàn tay
nhanh chóng lấy trong cặp ra vài viên thuốc đã chuẩn bị sẵn,
trong đầu mắng thầm-"chết tiệt, mọi khi đến tối mới đau cơ
mà".
Huy thì bị cô giáo gọi lên bảng giải bài tập, không hề hay biết tình trạng của nó hiện giờ. Chỉ có Lan ngồi đằng
sau thấy nó cứ thỉnh thoảng lại lắc đầu nên lo lắng, lay nhẹ
vai cô bạn:
-Mày bị sao thế Anh Anh?
-Tao không sao, chỉ hơi
mỏi cổ tí thôi- nó lắc đầu nhưng không giám quay xuống, nhỡ để bọn họ nhìn thấy bộ dạng khổ sở lúc này của nó chắc sẽ lo lắng lắm.
-Ừ- Lan thấy nó lắc đầu nên tưởng thật, lại
tiếp tục chú tân vào việc giải bài toán cô mới cho-Ay da, bài
này nhìn thế mà cũng khó phết.
Nó khép hờ đôi mắt cảm
nhận sự đau đớn, mặc dù đã uống thuốc nhưng nó cũng chẳng
thấy khá hơn là bao, đầu vẫn đau như bị kim châm trúng.
Nó thấy Lan và Nhi định đi ra ngoài liền lên tiếng gọi lại, nhưng
khi họ đứng lại thì nó lại không muốn nói nữa. Mặc dù nó sợ chuyện như tối qua xảy ra nhưng nó lại càng không muốn làm bọn họ lo lắng. Nó nghĩ chỉ cần chuẩn bị sẵn thuốc là được nên
lại thôi.
-Gì thế?
-Không có gì, tự dưng tao muốn ăn mì xào nên định dặn mày tí về mua hộ ấy mà. Thôi đi đi- Nó phẩy tay.