Ở phía dưới, 1 anh chàng nhìn khá đẹp trai đang chạy hùng hục
mấy vòng sân, vừa chạy miệng vừa hoạt động hết công suất nhằm mong người ngồi trên ghế đá kia bỏ qua.
-Trời ơi em tha cho anh đi mà, anh biết lỗi rồi, anh hứa sẽ không tái phạm nữa đâu, tha cho anh đi anh mệt lắm rồi.
-Anh em gì chứ, nên nhớ là chúng ta bằng tuổi đấy.
-Nhưng em là bạn gái anh mà, người yêu chẳng lẽ đi xưng mày-tao, tớ-cậu?
-Nếu yêu tôi anh đã chẳng đi mời đứa con gái khác ăn sáng. Ngoan
ngoãn chạy hết 3 vòng sân nữa đi, tôi sẽ suy nghĩ lại mà tha
cho anh, để xem anh còn giám nữa không.
-Bà xã à, em ác quá đấy.
Người con gái ngồi trên ghế đá kia chẳng xa lạ gì với nó cả, bởi
vì đấy chính là người nó vừa khen đẹp lại còn tốt bụng tối
qua. Còn người đang chạy kia chắc là người mà tối qua nó thầm
ngưỡng mộ vì độ tốt số của anh chàng khi yêu được cô nàng
tuyệt vời kia. Nhưng xem ra cái gì cũng có 2 mặt của nó cả, 1
người con gái càng xinh đẹp, càng tốt bụng thì lúc ghen lại
càng kinh khủng hơn người thường, "vì đơn giản những điều tốt
đẹp họ đều mang đi phân phát hết rồi còn đâu"
Ở ngay bên cạnh, Quân ghé tai Huy nói nhỏ:
-Mày thấy sao? Có nên suy nghĩ lại vấn đề yêu 1 cô nàng là hoa khôi
không? Tao thấy Anh Anh của mày cũng có tố chất giống chị hoa
khôi kia lắm.