Ngồi thuyền tới đảo Hải Dương thần bí nhất trong bốn đảo phụ, Tri Hỏa lập tức bị cảnh vật tuyệt đẹp nơi này làm cho mê mẩn.
Giống như Atlanta trong truyền thuyết, Hải Dương cũng là một đảo nhỏ chìm dưới đáy biển, bốn phía là nước. Trên đảo nhỏ ngổn ngang những cột đá cùng các khối kiến trúc hoang phế, lại mang theo vẻ đẹp tàn khốc, ngập chìm trong biển nước trông càng thêm thần bí.
“Thật đẹp quá.” Tri Hỏa thì thào nói, đây là lần đầu tiên cậu đặt chân tới đảo Hải Dương.
“Cậu thích nơi này?” Bắc Hoàng Minh tuy rằng cũng bị khung cảnh xinh đẹp nơi này làm cho rung động, nhưng còn chưa tới mức mê mẩn như Tri Hỏa.
“Ừ, rất rất thích.” Tri Hỏa không hề che giấu bộc lộ sự yêu thích của mình đối với nơi này.
Cười cười, Bắc Hoàng Minh cũng không nói thêm cái gì, chỉ lẳng lặng cùng Tri Hỏa du lãm toàn bộ đảo Hải Dương, nhìn Tri Hỏa mỗi khi trông thấy một cảnh đẹp nào khác lại lộ ra bộ dáng kinh ngạc không tin nổi, Bắc Hoàng Minh càng thấy cậu thật vô cùng đáng yêu, nhịn không được đột nhiên ôm lấy Tri Hỏa.
“Minh?” Tri Hỏa bị dọa sợ chớp chớp mắt, không hiểu gì nhìn về phía Bắc Hoàng Minh.
“Chụt”, Bắc Hoàng Minh hôn lên mặt Tri Hỏa một cái, cười gian tà.
“A.” Theo phản xạ che lại chỗ bị hôn trộm, mặt Tri Hỏa nhất thời trở nên đỏ bừng, nơi này chính là chốn công cộng đó nha!
“Nào, nghĩ xem muốn đi đâu ngắm cảnh nữa?” Bắc Hoàng Minh thông minh lựa nói sang chuyện khác.
“Không biết, đi đó đây thôi, thuận tiện tìm xem có manh mối nào hay không. Thật là, Ám Vô Dạ rộng lớn như vậy rốt cuộc đến nơi nào mới kiếm được cái thứ dính dáng đến nhiệm vụ cuối cùng kia chứ? Cái người Cung Thịnh Lạc đó không thể gợi ý chút gì khác sao? Anh ta nói cho cùng có định quay lại với Cổ Lam không hả.” Nói đến đây, Tri Hỏa liền oán giận.
Cực kỳ, cực kỳ khó chịu đó.
“Chuyện yêu đương của người ta, cậu không quản được nhiều vậy đâu.” Bắc Hoàng Minh tốt bụng khuyên nhủ.
“Ai dà, thì chỉ khó chịu thôi, hừ, chờ hai người đó quay lại với nhau xong, tôi nhất định phải cho Cung Thịnh Lạc biết tay, dám trêu ngươi chúng ta.” Bất mãn hoàn bất mãn, oán giận hoàn oán giận, Tri Hỏa đi tìm manh mối mà trong lòng vẫn cực kỳ buồn bực.
Bất tri bất giác, hai người càng đi càng thấy xung quanh hoang vắng, tới một nơi hầu như không còn người chơi nào nữa, nhìn thần điện đổ nát trước mắt, Tri Hỏa thất vọng nói: “Đường cùng rồi, chúng ta về đi thôi.”
“Ừ.” Gật gật đầu, Bắc Hoàng Minh vừa mới chuẩn bị xoay người đi theo Tri Hỏa trở về, tự dưng có vẻ nhớ tới điều gì lại dừng bước.
“Làm sao vậy?” Tri Hỏa đã đi được một đoạn cũng đứng lại, nghi hoặc xoay người nhìn hắn.
“Liệu có thứ gì giấu trong đó không nhỉ?” Bắc Hoàng Minh nhếch môi, trong mắt mang theo một tia hưng phấn, giống như đứa nhỏ đang trong cơn háo hức muốn tìm được kho báu.
Nhướng mày, Tri Hỏa cười bước về phía hắn, “Vậy điên cùng cậu một chút nào.”
“Sẽ không để cậu thất vọng đâu, tin tưởng giác quan thứ sáu của tôi đi.” Vươn tay, mười ngón đan vào nhau, hai người đi vào trong thần điện.
.
Bắc Hoàng Minh lần đầu tiên cảm thấy chính mình kỳ thật vô cùng xui xẻo, cũng tự nhủ về sao không được tùy tiện dẫn Tri Hỏa vào mấy nơi nhìn qua có vẻ bình thường nhưng thực chất lại giấu giếm rất nhiều bí ẩn thế này nữa.
Ví như bọn họ lúc này chỉ đơn thuần muốn vào trong thần điện tìm kiếm manh mối, vậy mà lại gặp cơ quan, bị đẩy đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Đứng thẳng người, Tri Hỏa dùng sức gõ lên bức tường phía sau, vẻ mặt không cam lòng chút nào. Chỉ là trong lúc vô ý tựa vào mặt tường này, lại tình cờ đụng phải tượng thiên sứ bên cạnh, vì cái gì bức tường này liền đảo lộn lại, khiến cho bọn họ bị đẩy về phía bên kia?
“Làm sao bây giờ?” Bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh cảm thấy hai người quả thực có thể tìm ra toàn bộ cơ quan ám khí ẩn trong trò chơi, mà còn tìm một lần trúng ngay chóc.
“Chỉ còn cách vừa đi vừa tính tiếp.” Sau khi dùng hồi thành quyển không có tác dụng, Bắc Hoàng Minh đành chịu thua nói.
“Kỳ thật như vậy cũng không tồi nha.” Chán nản qua đi, Tri Hỏa lại phấn khởi lạc quan trở lại, tính cách ưa thích mạo hiểm trời sinh của cậu vào lúc này đều bộc lộ ra. Dù sao đâu phải người chơi nào cũng có vận khí tốt như bọn họ, lần nào cũng tìm được địa điểm ẩn giấu.
“Cậu đó, thật đúng là lạc quan.” Bắc Hoàng Minh cưng chiều nói.
Cười cười, hai người dọc theo đường nhỏ tiếp tục hướng về phía trước, đi chưa được mấy bước mới phát hiện nơi này có một động thiên khác, hơn nữa còn chẳng có gì đáng mạo hiểm như đã dự đoán, chỉ là một lâu đài thủy tinh xinh đẹp đang im lìm nằm đó.
Lâu đài thủy tinh hiện ra trong làn nước biển dập dềnh mơ mơ hồ hồ, hệt như một ảo ảnh hoàn mỹ, chỉ cần vươn tay chạm nhẹ là sẽ tan thành bọt biển.
“Thật đẹp quá.” Nếu như nói cảnh tượng trên đảo Hải Dương vừa rồi làm Tri Hỏa cảm thấy kinh ngạc, thì lâu đài thủy tinh trước mặt lại làm trái tim cậu rung động, tâm hồn như lâng lâng.
“Ở trong này mà mở tiệc thì tuyệt lắm đấy.” Vuốt cằm, Bắc Hoàng Minh đột nhiên thốt ra một câu.
So với Tri Hỏa bình thường vẫn an phận ở nhà làm con trai ngoan ngoãn, Bắc Hoàng Minh gia thế giàu có từ nhỏ đã được đi khắp nơi thưởng lãm cảnh đẹp các nước, do đó đương nhiên không bị khung cảnh mỹ lệ trước mắt dọa cho ngây người đến vậy.
Xoa cái trán, lần đầu tiên, Tri Hỏa đối với lời nói của Bắc Hoàng Minh mà cảm thấy vô lực.
“Các đồng chí, ở đâu hết rồi?” Giọng của Cổ Lam đột nhiên truyền ra từ kênh bang hội.
“Làm sao vậy?” Chuyển qua kênh bang phái, Tri Hỏa tò mò hỏi.
“Tôi có manh mối , lập tức trở về bang.”
“Không thành vấn đề, quay lại ngay đây.” Các thành viên khác đồng thanh nói.
“Thôi, chúng ra cũng trở về thôi.” Tuy rằng không muốn rời khỏi nơi này, nhưng Tri Hỏa may mắn còn giữ lại chút lý trí.
“Lần sau sẽ cùng cậu đến.” Bắc Hoàng Minh nhìn thấu suy nghĩ của Tri Hỏa, an ủi.
“Ừ, được.” Quả nhiên vừa nghe Bắc Hoàng Minh nói, Tri Hỏa vui vẻ trở lại.
Quay đầu rời đi, Tri Hỏa vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút, ngay tại lúc này, cậu tựa hồ nhìn thấy trong lâu đài thủy tinh kia phản chiếu ra một bóng người, nhưng trong nháy mắt lại biến mất. Hoài nghi có phải chính mình bị hoa mắt, Tri Hỏa cũng không để tâm nữa, đi theo Bắc Hoàng Minh rời khỏi nơi này.