Giải quyết xong BUG phát sinh trong game, Cung Thịnh Lạc vừa mới chuẩn bị rời đi lại cảm giác phía sau có người tới gần, không khỏi thở dài.

“Tiểu Lam, việc gì phải như vậy?”

“Anh thích trốn, tôi cam tâm tình nguyện đi tìm, không cần anh quan tâm.” Cổ Lam bặm môi, vẻ mặt bướng bỉnh.

“Cậu mệt tôi cũng nào khá hơn, biết rõ không có kết quả còn cố kiết làm gì?” Cung Thịnh Lạc không quay đầu lại nhưng chẳng thế cất bước rời đi, rõ ràng muốn nói với cậu ấy hãy buông tay, nhưng mỗi lần bị đuổi kịp trong lòng lại hết sức ngọt ngào, tâm tình thật sự vừa mâu thuẫn vừa phức tạp.

“Vậy sao anh không cho chúng ta một cơ hội nữa?” Cổ Lam nài nỉ, “Chẳng có chuyện gì là không thể, vì cớ gì không thử một chút chứ?”

“Vô dụng thôi, chúng ta quá khác biệt nên không có cách ở bên nhau.” Cung Thịnh Lạc vẻ mặt tràn ngập chua xót.

“Anh là đồ nhát chết!” Cổ Lam tức giận quát lớn, “Tôi còn không sợ thì anh rốt cuộc sợ cái quái gì hả!”

“Cậu còn trẻ, sau này nhất định sẽ hối hận thôi.”

“Vậy sao anh không tin tưởng chúng ta sẽ có tương lai tốt đẹp chứ!”

“Chuyện không có khả năng.” Cung Thịnh Lạc không hề suy nghĩ liền phủ định.

“Được rồi, tôi chỉ hỏi anh một câu này nữa thôi. Cung Thịnh Lạc, anh có còn yêu em nữa không?”

“Tiểu Lam, bây giờ nói đến chuyện đó còn có ích gì?” Trong mắt Cung Thịnh Lạc toát ra biểu tình thống khổ.

“Anh trả lời em đã! Nếu anh dám nói thẳng là không còn yêu em, em cũng không lãng phí thêm thời gian nữa.” Giọng Cổ Lam vô cùng kiên định, “Cung Thịnh Lạc, nếu có bản lĩnh anh hãy trả lời em đi.”

Hít sâu một hơn, Cung Thịnh Lạc đánh cuộc một phen quay lại, trông thấy gương mặt thân thuộc của Cổ Lam liền mất hết dũng khí, lời đến miệng rồi nhưng không biết làm sao để nói ra.

“Anh không nói được phải không?” Cổ Lam nở nụ cười, “Hãy tin em, chúng ta nhất định có thể vượt qua khó khăn mà ở bên nhau, cho em một cơ hội nữa thôi, cũng như cho anh thêm một cơ hội, được không?”

Rũ mắt, Cung Thịnh Lạc thật không biết nên làm sao, anh sớm phải biết đứa nhỏ này vĩnh viễn luôn quật cường như vậy.

“Nếu em có thể hoàn thành được một nhiệm vụ này, tôi sẽ một lần nữa cân nhắc về chuyện hai chúng ta.” Cung Thịnh Lạc muốn Cổ Lam biết khó mà lui.

“Anh nói đi.”

“Trò chơi này có một nhiệm vụ cuối cùng, chỉ cần em có thể giải quyết thành công thì tôi sẽ không trốn tránh nữa. Nhưng trước khi làm xong nhiệm vụ em không được đến tìm tôi, tôi hy vọng trong khoảng thời gian này bình tâm một chút, em hãy hưởng thụ những vui thú trong trò chơi, cuộc đời em không nên chỉ có mình tôi, phải không?”

“Em nhất định sẽ làm được.” Cổ Lam hứa.

Mỉm cười, Cung Thịnh Lạc xoay người rời đi.

Tuy rằng đưa ra yêu cầu khó khăn như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn chờ mong Cổ Lam có thể hoàn thành nó. Cung Thịnh Lạc cần một cái cớ để có thể được ở bên cạnh Cổ Lam, anh muốn một lần nữa cho mình cơ hội, bởi vì trừ bỏ Cổ Lam, anh không biết mình còn có thể yêu ai được nữa.



Giận giữ nhìn kẻ địch, Tri Hỏa quả thực muốn bùng phát.

“Buông Lưu Ly ra!” Tri Hỏa muốn xông lên, lại nhìn thấy đối phương kề kiếm sát cổ họng Lưu Ly thêm vài phần, đành từ bỏ, mà kẻ địch vây quanh đều đang cầm kiếm chĩa vào bọn họ.

“Hừ, Minh Giáo huyền thoại hóa ra cũng chỉ thế mà thôi, đánh bại bọn mày, chúng tao có thể nổi danh ở Ám Vô Dạ được rồi.” Bang chủ phe địch cười phá lên, vẻ mặt đắc ý dào dạt.

“Tại sao người ta cứ thích làm mấy trò quái đản thế chứ.” Hàn Ly nhìn trời, quả thực không biết nói sao.

“Bởi vì có loại người luôn luôn thích đạp lên người khác để đòi hư danh.” Bắc Hoàng Minh hừ lạnh, “Một lũ ngu xuẩn.”

“Mày nói cái gì!” Một kẻ trong đám kia chịu không nổi nữa, giận giữ trợn mắt nhìn Bắc Hoàng Minh.

“Không đúng sao? Lại còn dùng biện pháp đê tiện như thế, sáu người bọn tôi lên đài muốn so tài công bằng, ai ngờ bang các người vì không muốn thất bại, mấy chục con người đều lao hết cả lên, còn chọn Lưu Ly yếu ớt nhất mà ra tay.” Nguyệt Lượng cũng phát hỏa, châm chọc nói.

Nguyệt Lượng với Hải là hai người yếu nhất trong bang, cho nên Hàn Ly ở lại bảo vệ bọn họ. Chủ lực chiến đấu giao trọng trách cho Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh cùng Lưu Ly, mà Lưu Ly lại chính là người yếu nhất, bang địch vừa lao lên liền có năm kẻ vây lấy Lưu Ly, lấy cô nhỏ ra uy hiếp những người khác.

“Hừ, quan trọng nhất là kết quả, quá trình thế nào ai cần quan tâm.”

Nghe bang chủ đối phương nói xong câu đấy, đám người Minh Giáo đều nhất loạt trợn trắng mắt, sao cả một đống lời vô sỉ đều bị cái tên mặt dày này phun ra hết vậy!

“Đừng nghĩ kéo dài thời gian, định lo liệu sao, ngoan ngoãn giao ra huy chương hay là nhìn người bang chúng mày đi chết đây?”

Cắn môi, Tri Hỏa cũng không biết nên lựa chọn thế nào. Bảo cậu đem huy chương giao cho loại tiểu nhân đê tiện này đánh chết cậu cũng không muốn, nhưng Lưu Ly còn đang gặp nguy hiểm thế kia, không giao không được.

“Tri Hỏa, đừng nghe lũ này nói vớ vẩn, cùng lắm tôi chết một lần thôi!” Lưu Ly rống to với Tri Hỏa.

“Còn lắm mồm hả!” Bang chủ bên kia không hề lưu tình dùng kiếm chọc xuyên qua lòng bàn tay Lưu Ly.

“A!”

“Dừng lại ngay!” Tri Hỏa kêu to.

“Vậy đã suy nghĩ kĩ chưa?” Lộ ra vẻ tươi cười dữ tợn, bang chủ đối địch dường như đã thấy thắng lợi chắc trong tay.

“Đồ tiểu nhân đê tiện.” Tri Hỏa cắn răng thấp giọng nguyền rủa, chỉ có thể không cam lòng lấy ra huy chương.

“Tri Hỏa nói một chút cũng không sai đâu.” Đột nhiên một giọng nói không biết từ nơi nào vang lên, đám người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy tên bang chủ kia ngay sau đó toàn thân đầy máu ngã vật xuống đất, một vết thương xuyên thủng ngay giữa tim, mà Lưu Ly bị bắt cóc đã được đưa về nơi an toàn.

“Là ai hả!” Thấy bang chủ bị thương nặng như thế, những tên khác không khỏi hoảng loạn.

“Chúng mày còn không xứng để biết đâu.”

Dứt lời, cùng với hàng loạt tiếng kêu gào thảm thiết, toàn bộ kẻ địch ngã xuống mặt đất, một thân ảnh mới chậm rãi hiện ra từ trong không khí, đầu tiên là trong suốt rồi mới dần dần biến thành thực thể.

“Cổ Lam!” Thấy rõ người đã trợ giúp mình, Tri Hỏa kinh ngạc kêu to.

“Yo, đã lâu không gặp.” Cổ Lam mỉm cười đáp lại.

“Đúng là bạn tốt!” Tri Hỏa hưng phấn vọt tới trước mặt Cổ Lam, mạnh mẽ chụp lấy vai cậu mà cười, “Sau cậu lại ẩn thân được hả?”

“Đạo tặc có kỹ năng cao cấp là thuật ẩn thân mà.” Cổ Lam cười trả lời.

“Thực sự rất cảm ơn cậu.” Bắc Hoàng Minh cũng đi tới trước mặt Cổ Lam, thật lòng cảm kích.

“Nếu tôi lập được đại công như thế, vậy Nhật quân Nguyệt đế có thể xem xét cho tôi gia nhập Minh Giáo, được không?” Nháy mắt, giọng Cổ Lam mặc dù có vẻ đùa cợt, nhưng vẻ mặt cậu rất nghiêm túc.

“Cậu mà đến bọn tôi tuyệt đối sẽ không từ chối rồi.” Hơi sửng sốt, Tri Hỏa không biết được rốt cuộc Cổ Lam đang nói thật hay đùa, nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

“Vậy mong được giúp được nhiều hơn, bang chủ.” Cổ Lam cười vươn tay.

“Cậu là nói thật đấy nhé?” Tri Hỏa kinh hãi.

“Đương nhiên, cậu không định đổi ý chứ?”

“Không có đâu.” Tri Hỏa cười phóng khoáng, cũng vươn tay ra bắt, “Chào mừng cậu, Cổ Lam.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play