Nhìn Bất Nhược Cẩm Sắc đi ở phía trước, Hải đột nhiên ý thức được mối quan hệ hòa bình của hai người bọn họ đến lúc tìm được huy chương sẽ chấm dứt, lối đi chung cũng có ngày chia ngã rẽ. Nghĩ vậy, Hải cảm thấy có chút tiếc nuối, tuy rằng Bất Nhược tính tình vô cùng trẻ con, nhưng nói chung cũng không phải kiểu hư hỏng như anh đã tưởng tượng trước kia. Chỉ là cái tính thích đùa cợt của hắn đã ngấm sâu vào máu mà thôi.
“Bất Nhược.”
“Gì?”
“So tài lần này kết thúc, cậu định vẫn đối nghịch với bang bọn tôi sao?” Hải hỏi mà lòng lo lắng, nếu có thể, anh thật sự không muốn phải đấu với Bất Nhược lần nữa.
Quay đầu nhìn Hải, Bất Nhược vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi ngược lại: “Anh mong tôi và bọn anh tiếp tục đối đầu sao?”
“Đương nhiên không mong rồi.” Hải vội vàng phủ nhận.
“Vậy để tôi suy nghĩ một chút đã.” Bất Nhược nói ra một cái đáp án mơ hồ.
Trừng mắt nhìn, qua hơn nửa ngày Hải mới kịp phản ứng, đuổi theo hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu có đồng ý hay không hả.”
“Dài dòng, đã nói với anh tôi sẽ suy nghĩ mà.”
“Là đàn ông con trai thì đừng có bày đặt vòng vo nữa, cứ trả lời thẳng thắn xem nào.”
“Không thích.”
“Này, Bất Nhược Cẩm Sắc!”
“Phiền muốn chết.”
Nghe tiếng người phía sau lo lắng hỏi dò câu trả lời của mình, Bất Nhược lặng lẽ nhếch môi cười.
Kỳ thật đáp án đã sớm có trong lòng Bất Nhược rồi, chẳng qua hắn thấy trêu Hải như vậy rất thú vị. Dù sao người này bình thường luôn tính kế đủ đường, mà thỉnh thoảng có thể làm anh ấy lộ ra vẻ mặt bất đồng với thường ngày, đấy là chuyện khiến người khác thấy rất thích thú đó.
Chỉ ở trước mặt mình mới có vẻ giống như người bình thường thôi.Nhận thức được điều này nên Bất Nhược rất là đắc ý.
–
Oan gia ngõ hẹp, đây là miêu tả đúng nhất để hình dung vể tình cảnh đám Tri Hỏa lúc này.
Nhìn đại tiểu thư quen được nuông chiều trước mắt, mọi người liền có cảm giác đau đầu. Nhưng cùng là đại tiểu thư nên Lưu Ly chính là ngoại lệ, thấy có người khiêu khích mình như vậy, Lưu Ly tất nhiên không chịu yếu thế rồi, liền đứng ra đối diện với cô nhóc kia, vẻ mặt kiêu căng cực kì giống nhau.
“Nè, bà chị đáng ghét này sao vậy.” Túy Hồn chịu không nổi ánh mắt vô lễ của Lưu Ly, mở miệng giáo huấn.
“Vậy cô em cho là bản thân mình không đáng ghét sao?” Hừ một tiếng, Lưu Ly đáp trả.
“Bà có ý gì!” Đạo hạnh của Túy Hồn so với Lưu Ly có lẽ còn tu chưa đủ, căn bản nhẫn không được khiêu khích, lập tức lộ vẻ tức giận.
“Chị đây có ý gì! Em gái hỏi một chút mấy anh hộ sĩ phía sau không phải biết rõ hơn sao.” Lưu Ly nhún vai trả lời.
Vừa nghe Lưu Ly nói thế, Túy Hồn lập tức quay đầu nhìn đội cận vệ của mình, “Hồn, anh nói!”
“Đại tiểu thư à…” Hồn có chút bất đắc dĩ kêu lên, trải qua bao ngày đi theo khuyên bảo, Hồn cảm thấy Túy Hồn đích thực rất bốc đồng.
“Tôi bảo anh nói!” Túy Hồn cắn môi, mặt đỏ gay hỏi dồn.
“Này đừng có ép người khác nói trái với lương tâm mình chứ, xem vẻ mặt anh ta thì đã rõ rồi mà.” Lưu Ly còn ở một bên châm dầu vào lửa.
“Chị ngậm mồm lại cho tôi!” Túy Hồn kiềm chế không nổi cơn giận, đột nhiên ra tay, một quả cầu lửa liền lao tới phía Lưu Ly.
“Em gái có biết xấu hổ là gì không đấy.” Lưu Ly chức nghiệp đạo tặc đương nhiên không để thuật hỏa cầu này ở trong mắt, nhẹ nhàng lách người một cái đã tránh được công kích.
“Đồ lắm mồm!” Túy Hồn thẹn quá hóa giận phát động công kích.
Nhìn hai người đang giằng co, mọi người ở đây không một ai ra tay ngăn cản. Tri Hỏa đương nhiên rất sung sướng vì cô nhóc điêu ngoa kia có người dạy dỗ, Hồn với Phách tuy muốn ngăn cản nhưng lại bị Hàn Ly giữ lại.
“Tốt nhất nên dạy cho tiểu thư đây một bài học, bằng không về sau cô bé không biết trời cao đất rộng như này sẽ rất dễ gặp chuyện không may. Các cậu rốt cuộc muốn giúp đỡ hay là muốn hủy hoại cô bé?”
Chần chừ một chút, Hồn cùng Phách đành lẳng lặng đứng sang một bên.
Thấy không ai chịu đến giúp mình, mà bản thân còn rơi vào thế hạ phong, Túy Hồn thấy tủi thân vô cùng, ma pháp trên tay tan biến, liền khóc òa lên.
Cô nhóc này vừa khóc toáng thì tất cả đều bị dọa giật mình, Lưu Ly cũng không giao chiến nữa mà kêu lớn: “Nè nè nè. Đánh không lại thì nói xem nào, khóc cái gì mà khóc hả!”
Túy Hồn là thiên tài trong lĩnh vực pháp thuật của gia tộc, từ nhỏ được tất cả yêu thương bảo bọc mà lớn lên, làm sao chịu được nỗi uất ức này, càng nghĩ càng thấy không cam lòng, khóc càng lợi hại .
“Đại tiểu thư!” Hai anh em Hồn Phách vội vàng nhào lên dỗ dành Túy Hồn.
“Các người tránh ra, tôi không cần các người quan tâm!”
“Nè, nhóc bao nhiêu tuổi hả?” Tri Hỏa ngồi trên tảng đá bên kia, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Mười hai tuổi, mắc mớ gì tới anh.” Túy Hồn khóc đến sưng húp cả mắt, còn không quên trừng mắt nhìn Tri Hỏa.
“Tiểu quỷ quả nhiên là tiểu quỷ.” Tri Hỏa lớn tiếng cảm thán.
“Ai nói tui là tiểu quỷ hả!” Túy Hồn giống như mèo bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên.
“Đánh không lại, thấy mình bị ủy khuất liền bực tức không phải mấy đứa tiểu quỷ hư đốn sao, thế giới này cũng không phải luôn xoay quanh nhóc nha.”
Cắn môi, lý trí của Túy Hồn lúc này mới bắt đầu phục hồi, kinh ngạc phát giác ra bản thân hôm nay thật không biết kiềm chế. Bình thường nhỏ tuy luôn thích gây náo loạn, nhưng không giống lúc này yếu ớt thế, lại còn khóc lóc nữa, quả thực là làm mất mặt dòng họ Nam Cung mà!
Túy Hồn tỉnh táo lại lau khô nước mắt, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, nhưng nội tâm vừa giận vừa thẹn.
“Tốt rồi tốt rồi, nín khóc là được rồi, đi tìm mấy người còn lại đã.” Nhảy từ trên tảng đá xuống, Tri Hỏa nói lớn.
Mặc dù không cam lòng, nhưng bị Hồn lôi kéo, Túy Hồn đành phải ngoan ngoãn đi theo bọn họ.
“Không ngờ ông còn biết cách đối phó với mấy bé gái kiểu đó nha.” Lưu Ly huých Tri Hỏa tỏ ý khen ngợi.
“Cũng là trẻ con nghịch ngợm thôi mà. Chỉ cần biết chúng hay để tâm vào thứ gì thì chuyện thu phục quá đơn giản rồi, như cô bé này kiêu ngạo này càng dễ mắc bẫy.”
“Gian quá đi.”
“Tàm tạm thôi, há há.”