Hệ thống thông báo: vũ khí Hồng tiến hóa lên cấp độ hai.
Nhìn thanh kiếm đỏ trong tay chậm rãi biến đổi hình dáng, Tri Hỏa ngẩn người, lại nghe thấy tiếng hệ thống vang lên, cậu mang vẻ mặt hoang mang quay sang nhìn Bắc Hoàng Minh.
“Sao lại thế này?”
Bắc Hoàng Minh sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ đây chính là vũ khí tiến hóa mà ông lão trong thôn Tân thủ kia đã nói.”
“Vũ khí tiến hóa?” Tri Hỏa trong đầu vẫn còn mờ mịt.
“Hỏa, lúc còn trong thôn Tân thủ rốt cuộc cậu có nghe qua giới thiệu không hả?” Bắc Hoàng Minh chán nản hỏi.
Xấu hổ cười cười, Tri Hỏa thúc giục: “Mau nói cho tôi biết đi.”
“Thì là vậy đó,” Bắc Hoàng Minh đáp, “Ông lão trong thôn Tân thủ đã từng nói qua, ngay cùng lúc nhân vật của chúng ta được tạo ra, hệ thống sẽ cung cấp cho mỗi người một vật phẩm trang sức. Thứ này khi đeo lên sẽ trở thành vũ khí của cậu, mà hình dạng vũ khí của mỗi người cùng với khả năng của chúng đều khác nhau hoàn toàn. Vũ khí cao cấp nhất hệ thống đặt ra còn có linh hồn của riêng mình, chính là vũ khí có suy nghĩ độc lập.”
“Còn nữa, vũ khí tổng cộng chia làm bốn cấp, vũ khí cấp ba chính là loại những người chơi khác đang dùng hiện tại, là vũ khí cấp thấp nhất.
Vũ khí cấp hai, là thứ Tri Hỏa nhóc đang dùng đây, vũ khí loại như này chắc hẳn qua thời gian ngắn nữa sẽ có rất nhiều người chơi có thể nâng cấp lên, thuộc loại bình thường.
Mà vũ khí cấp một thì chỉ có một số cao thủ trong game mới có thể nâng cấp lên. Về phần vũ khí thần thánh, chắc toàn bộ trò chơi chỉ chưa đầy năm người may ra đạt được tới.” Đóa Miêu Miêu đột nhiên ló ra, giải thích thêm.
“Hóa ra còn có chuyện như vậy nha.” Hiểu biết gật gật đầu, Tri Hỏa vung thử thanh kiếm vừa mới hoàn thành tiến hóa, cảm giác so với trước kia càng thêm thuận tay, “Nhưng mà tôi muốn biết rốt cuộc làm sao nó mới tiến hóa.”
“Tôi cũng chịu, có lẽ là hên xui thôi.” Bắc Hoàng Minh lắc đầu, ý bảo chính mình cũng không rõ lắm.
“Ta không biết gì đâu.” Thấy hai người quét mắt về phía mình, Đóa Miêu Miêu trả lời ngay tắp lự. Tuy rằng không hoàn toàn tin tưởng lời Đóa Miêu Miêu, nhưng bọn họ cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
Dù sao trải qua một quãng dài ở chung như vậy, Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh cũng đã sớm nắm rõ tính cách Đóa Miêu Miêu. Nếu có thể nói nhất định nó sẽ lập tức nói ra, còn là chuyện không thể, cho dù ép chết nó cũng vô dụng.
–
Tri Hỏa có được vũ khí mới dường như rất phấn khởi, cũng không định cãi vã cùng Bắc Hoàng Minh nữa. Hai người tiếp tục lên đường, muốn nhanh chóng lấy được huy chương.
Vừa khéo Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh mới đi được một chốc lại gặp được mấy người Hàn Ly đang bị dây leo chằng chịt quấn lấy. Vừa thấy bọn họ gặp nguy, hai người lập tức chạy qua giúp giải quyết đám cây cối phiền phức kia.
“Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh, rốt cuộc tìm được mấy người rồi!” Lưu Ly vừa thấy hai người, có vẻ thật cao hứng.
“Không có việc gì chứ?” Hàn Ly thở hổn hển hỏi thăm.
“Dòm qua thì anh trông mới giống có việc gì ấy.” Tri Hỏa liếc qua Hàn Ly một cái.
Hàn Ly bởi vì phải bảo vệ hai cô gái kia, cho nên có vẻ cực kỳ chật vật.
“A, Hải không ở cùng một chỗ với bọn em sao?” Nguyệt Lượng hoảng hốt kêu.
Mọi người lúc này mới phát hiện sáu người hiện tại thiếu mất Hải.
“Không có.” Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh cũng có vẻ rất kinh ngạc, “Bọn em tưởng anh ấy ở cùng chỗ với mấy người.”
“Một mình anh ấy chắc sẽ không sao chứ.” Giọng Lưu Ly tràn đầy lo lắng.
“Không sao đâu mà, Hải cũng không phải người đơn giản, anh ấy nhất định có thể bảo vệ chính mình an toàn.” Hàn Ly an ủi mọi người.
“Hy vọng thế.” Những người khác thì không có vẻ lạc quan lắm.
“Ở đây lo lắng không thôi cũng vô ích, chúng ta nên vừa đi vừa tìm sẽ tốt hơn.” Tri Hỏa quát to một tiếng, phá tan bầu không khí trầm mặc.
“Nói cũng phải, hành động mới là vương đạo.” Tất cả cùng đồng ý.