“Cậu xác định lối này đúng đường chứ?” Hải từ nãy tới giờ bị Bất Nhược lôi đi theo rốt cục nhịn không nổi mở miệng hỏi.
“Đương nhiên.” Bất Nhược có chút mất kiên nhẫn trả lời.
“Chính là…” Không phải Hải không muốn tin tưởng hắn, nhưng mà vì sao cái đường này càng đi càng hoang vu vậy chứ? Dù sao anh còn chưa hỏi cho rõ đã bị Bất Nhược chặn ngang.
“Đây là đường tắt.”
Ngờ vực liếc qua Bất Nhược, Hải hoài nghi phải chăng hắn đang nói dối, bằng không làm sao biết đây là lối tắt được? Nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt Hải trở nên có chút khó coi, dừng bước lại, anh không muốn tiếp tục đi nữa.
Bất Nhược nắm cổ tay Hải nãy giờ cũng bị ép dừng lại, mới vừa quay đầu, hắn liền thấy đôi mắt vô cùng ngờ vực của Hải, không khỏi có chút ảo não.
“Anh không tin tôi ư?”
“Cậu thấy bản thân mình có chỗ nào đáng để tôi gửi gắm lòng tin hả?” Hải đơn giản nói rõ ràng, dù sao anh tuyệt đối không tin tưởng Bất Nhược một chút nào.
“Anh!” Bất Nhược buồn bực. Tuy rằng hắn hiểu mình cùng người của Minh Giáo ngay từ khi mới quen biết luôn không ngừng tranh đoạt, hắn cũng chẳng buồn để ý có ai tin tưởng hắn hay không, nhưng duy chỉ có Thanh Âm Hải Dương, chỉ có lúc đối mặt với người này, hắn không hy vọng bản thân mình bị khinh thường.
“Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tách ra thì hơn.” Hải nhẹ nhàng gạt tay Bất Nhược ra, lạnh lùng nói.
“Tôi không cho phép!” Bất Nhược lại túm lấy tay Hải, hét lớn.
“Cậu không biết phân rõ phải trái hả!” Hải tính tình vốn hiền hòa cũng dần lớn giọng.
“Không thích phân rõ thì làm sao.” Bất Nhược hừ lạnh, dù sao hình tượng của hắn trong lòng Hải đã kém tới cực điểm rồi, có thêm chút nữa cũng chẳng hề gì.
“Cậu…” Hải chỉ về phía đồ vô lại Bất Nhược, nhưng cũng chẳng biết làm gì với hắn.
“Đi thôi.” Lần đầu tiên ép Hải tức giận đến không nói ra lời, Bất Nhược có vẻ rất hứng khởi, khóe môi nhịn không được hơi nhếch lên, tay dùng lực một chút, lại kéo Hải tiếp tục đi tới.
Cắn môi, Hải chỉ có thể cố gắng hít một hơi thật sâu, muốn ổn định tâm tình của mình, nhưng vừa trông thấy Bất Nhược thì cơn giận của anh liền không cách nào xẹp xuống nổi. Rõ ràng bình thường tính anh cũng đâu phải loại nóng nảy gì.
Hải ngây thơ dùng sức bóp chặt bàn tay Bất Nhược đang nắm lấy mình như để hả giận. Chợt thấy lòng bàn tay có cảm giác đau đớn, Bất Nhược khó chịu quay đầu định lên án Hải một trận, nhưng vừa thấy biểu tình giận dỗi con nít kia của Hải, không biết vì cái gì cơn tức biến mất chẳng còn dấu vết, còn nhịn không được muốn cười.
Đột nhiên lúc này, hắn thấy Hải thật đáng yêu.
“Làm gì hả!” Trừng mắt lườm Bất Nhược, Hải bất mãn nói.
“Không có gì.” Cười cười, Bất Nhược quay đầu, tiếp tục nhìn về phía trước, mà tay cũng để Hải mặc sức hành hạ, Bất Nhược không có nhận ra chính mình đang dung túng Hải.
Đại khái thấy Bất Nhược tỏ vẻ không thèm để ý tới mình, Hải cũng phát giác ra bản thân thật trẻ con, liền hậm hực một lúc rồi ngoan ngoãn đi theo sau Bất Nhược.
Dù vậy trong lòng anh đã hạ quyết tâm phải tìm cơ hội đào tẩu, tuyệt đối không thể tiếp tục ở bên cạnh Bất Nhược. Giác quan thứ sáu của Hải mách bảo anh vậy.
.
Cơ hội rất nhanh liền đến, có thể là Hải sau đó rất an phận nên Bất Nhược đối với anh thực yên tâm, nghĩ anh đã hiểu chuyện rồi, rằng ở nơi rừng rậm hiểm nguy rình rập này chỉ có ở cùng hắn mới được an toàn tuyệt đối, cho nên buổi tối nghỉ dã chiến bên ngoài cũng không buồn coi chừng Hải nữa mà vô ưu chìm vào giấc ngủ.
Xác định Bất Nhược đã ngủ say rồi, Hải mới lặng lẽ đứng lên, ngồi xổm xuống trước mặt Bất Nhược nhìn hắn một lúc lâu. Mãi đến khi hoàn toàn chắc chắn hắn tạm thời sẽ không tỉnh giấc mới đứng lên, rón rén bước từng bước rời đi.
Có lẽ là Hải suy nghĩ muốn rời khỏi Bất Nhược quá gấp gáp, cho nên đầu óc luôn cơ trí của anh hoàn toàn quên mất rừng rậm ban đêm nguy hiểm cỡ nào! Đi qua lối mòn nhỏ tối như mực, đừng đợt gió âm u thổi qua, Hải không khỏi rét run ôm chặt lấy mình.
Đây chỉ là trò chơi mà thôi, chỉ là trò chơi nên sẽ không chết người được đâu. Tự nhủ với chính mình, Hải một bên củng cố lòng can đảm, một bên cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, phòng ngừa nguy hiểm ập tới.
Nhưng trốn cũng trốn không được, mặc cho Hải cẩn thận đến mức nào, nguy hiểm vẫn nhảy xổ tới trước mặt anh.
Nhìn con hổ trắng đứng chặn phía trước, Hải tuyệt vọng nhắm mắt lại, thở dài.
Đừng vậy chứ! Sao lại là tiểu BOSS thế này!
Lúc này Hải cực kỳ hối hận bản thân mình trước kia vì sao không chọn chức nghiệp uy phong một chút, không cần lợi hại quá mức nhưng ắt hẳn vẫn đỡ hơn hiện tại, nguyên một bộ dáng vô dụng tay trói gà không chặt.
Tiếc nuối tự oán thán xong, Hải hít một hơi sâu, cầm lấy chiếc vòng cổ buông trước ngực mình.
“Lê!” Cùng với lời triệu tập của Hải, vũ khí mang hình dạng một cây tỳ bà hiện ra trong tay Hải, cả thân đàn lam sáng mơ hồ hiện ra hoa văn những cánh sen màu đen, trông rất tao nhã.
Nên xài cái gì đây? Trong đầu Hải nhanh chóng rà soát lại các kỹ năng của mình, ánh mắt không hề sợ hãi nhìn chằm chằm Bạch Hổ.
Chỉ cần có thể ru ngủ nó là thoát thân rồi… Nhưng rốt cuộc nên dùng cái gì?
Đột nhiên Hải chợt nhớ ra cái gì, một nụ cười tràn ngập tự tin hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh thong dong ôm lấy tỳ bà, mười ngón tay thon dài nhẹ nhàng gảy đàn, tiếng nhạc trong vắt vang lên trong khu rừng già âm trầm, xua tan màn đêm u ám.
Hải một bên chuyên chú đàn nhạc, một bên cẩn thận quan sát phía Bạch Hổ, chỉ chốc lát sau, một nụ cười nhạt lặng lẽ hiện trên môi Hải.
Có tác dụng rồi.
Đôi mắt Bạch Hổ vốn đang vằn lên dữ tợn đột nhiên giãn ra, thân hình có hơi lắc lư, bộ dáng có vẻ như sắp ngủ gục đến nơi rồi. Ngay lúc Hải nghĩ đã thành công, chợt có tiếng chim kêu bén nhọn cắt ngang màn đêm, phá tan sự yên lặng, Bạch Hổ giật mình, lập tức thanh tỉnh trở lại.
Tựa hồ biết rõ người trước mặt thực giảo hoạt, Bạch Hổ một khắc cũng không trì hoãn, lập tức nhảy lên vồ về phía Hải.
Xong rồi… Hải thầm than thở.