Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, bang hội hai đúng hẹn bên tập trung ở lối vào rừng Chết. Hai người đại diện mỗi phe đi theo đường khác vào sâu trong khu rừng, mang theo huy chương của bang mình để ở nơi được chỉ định sẵn.
Tới lúc hai người này quay lại, mười hai người tham dự thi đấu lần này nghỉ ngơi tại chỗ, một giờ sau, bọn họ chọn ra từ đám người xem năm trọng tài điều khiển trận đấu, rồi bắt đầu tiến vào khu rừng Chết.
Đội Bất Nhược Cẩm Sắc sau khi vào rừng thì tách nhau ra, một số người phụ trách cản đường đám Tri Hỏa, những người khác có nhiệm vụ đi tìm huy chương.
Đội của Tri Hỏa cũng bị chia ra, chỉ chốc lát sau, mười hai người đã tản ra làm nhiều nhóm lẻ, tự mình hành động. Bọn họ không chỉ phải đề phòng tấn công từ phía đối địch, mà còn phải tự bảo vệ mình khỏi đám quái cao cấp lẩn sau trong rừng Chết.
–
“Chết tiệt.” Quệt mặt, Tri Hỏa có chút chán ghét những vết máu dính trên người mình.
“Không có việc gì chứ?” Bắc Hoàng Minh giải quyết xong quái bên mình, đi về phía Tri Hỏa.
“Đương nhiên không việc gì rồi.” Hết sức hạnh phúc với mối quan hệ tình nhân này, Tri Hỏa nở nụ cười tươi.
Từ sau khi Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh xác định rõ tình cảm với nhau, không khí gượng gạo mờ nhạt giữa hai người đều rất nhanh biến mất, hiện giờ còn thân mật ngọt ngào đến mức người khác đỏ mặt tía tai, thường xuyên bị bọn Lưu Ly bỡn cợt.
“Không sao là tốt rồi.” Vươn tay giúp Tri Hỏa lau khô vết máu trên mặt cậu, Bắc Hoàng Minh vẫn luôn tin tưởng vào thực lực của Tri Hỏa.
“Không biết những người khác thế nào nhỉ.” Tri Hỏa có chút lo lắng nhìn vào phía sâu trong rừng Chết.
“Yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ không gặp vấn đề gì đâu.”
“Ừ, cũng đúng, họ là những đồng đội giỏi nhất của chúng ta mà.” Tri Hỏa cười cười, cũng bớt lo hơn.
“Thay vì lo lắng, chúng ta vẫn nên tập hợp lại cùng bọn họ đi.”
“Ừ, đi thôi.”
Dứt lời, Tri Hỏa vội vàng định vọt tới phía trước, lại bị Bắc Hoàng Minh nắm lấy tay, nghi hoặc quay đầu nhìn Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa không hiểu hắn muốn làm gì.
“Không muốn bị lạc, tốt nhất vẫn là cầm tay nhau mà đi.” Bắc Hoàng Minh tuy rằng cố lấy vẻ trấn định, nhưng ánh mắt vẫn thoáng có chút bối rối.
“Hì hì.” Nhìn thấu tâm tư Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa nhịn không được nở nụ cười.
“Cười gì mà cười.” Vỏ bọc lạnh lùng của Bắc Hoàng Minh cuối cùng vẫn không giữ được, liền có chút chán nản.
“Muốn nắm tay tôi thì cứ nói đi, đàn ông con trai còn bày đặt ngại ngùng gì chứ.” Tri Hỏa hoàn toàn tự nhiên quay lại cầm tay Bắc Hoàng Minh, rồi mới xoay người, nắm tay Bắc Hoàng Minh dắt về phía trước.
Ngại ngùng ư? Không phải cậu cũng thế sao.
Mỉm cười nhìn vành tai đỏ ửng của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh trong lòng vui vẻ, cũng không định vạch trần cậu.
–
Hàn Ly chém đứt cành lá chằng chịt trước mặt, mở đường cho hai cô gái đi phía sau.
“Nhớ theo sát nhé.”
“Được.” Nguyệt Lượng cùng Lưu Ly gật đầu, đi ngay phía sau Hàn Ly.
“Ba người chúng ta ở một nơi, Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh với Hải không biết có cùng một chỗ không.” Nguyệt Lượng có chút lo lắng.
“Có lẽ vậy, nơi này cũng không liên lạc được với bọn họ.” Gãi gãi đầu, Lưu Ly có chút không chắc chắn.
“Nếu bị tách ra thật thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Ha ha.” Lưu Ly cười, “Nguyệt Lượng chị đừng nói gở thế chứ, mấy người đó sao có thể bị tách ra được.”
“Chị cũng hy vọng thế.” Nguyệt Lượng nãy giờ vẫn nhíu chặt mày, cô cảm giác được Hải có lẽ đã bị lạc.
“Bây giờ nói chuyện đó cũng vô ích, phải nhanh tìm ra bọn họ mới là ưu tiên số một.” Hàn Ly quay đầu lại chỉ ra phương pháp giải quyết thực tế nhất.
“Đúng vậy đó.” Hai người cũng biết đây là biện pháp duy nhất, nhanh chóng lấy lại tinh thần bước nhanh hơn.
Mọi người nhất định phải bình an nhé.
–
Cùng lúc đó, Hải – người duy nhất bị rớt lại đang cùng một tên con trai vô cùng đáng ghét nào đó mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Nhìn cái người đang bừng bừng nổi giận trước mắt này, Hải bất đắc dĩ thở dài nói: “Cậu còn muốn nấn ná ở trong này đến bao giờ?”
Biết cậu ta sẽ bực tức như thế, mình còn lâu mới nhiều chuyện đi cứu cậu ta. Hải hiện tại rất hối hận về hành động mới rồi của anh.
“Tôi sẽ không cảm ơn đâu!” Bất Nhược hét lớn.
“Được được hiểu rồi, tôi không cần cậu giải thích.” Hải bóp cái trán đang co rút.
Mới đầu năm, làm người tốt quả nhiên thật khó nha.
“Đây đều là anh thừa hơi rảnh việc, tôi không có van cầu gì anh.” Bất Nhược hấp tấp nói tiếp.
“Được được đã biết, là tôi nhàm chán.” Hải nhịn không được đảo mắt trắng dã, “Rốt cuộc cậu có muốn đi hay không hả? Không đi thì tôi đi trước.”
“Tôi không muốn đi cùng anh.”
“Vậy chúng ta tách ra thôi.” Hải dường như chờ những lời này đã lâu, vừa nghe thấy Bất Nhược nói thế, anh liền lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Mà Bất Nhược vừa thấy Hải thật sự tính đi một mình, lập tức vươn tay kéo anh lại.
Nghi hoặc cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, Hải không hiểu nổi tên nhóc này rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Cái thứ nhạc công nhà anh làm sao có thể bình yên đi lại trong loại địa phương quỷ quái này hả. Để tôi báo đáp lại công anh đã cứu tôi vừa rồi, tôi sẽ hộ tống anh đi qua.” Bất Nhược vội vàng đem lý do mới vừa nghĩ được nói ra, giải thích cho hành động này của chính mình.
Con người này tính tình sớm nắng chiều mưa thất thường thật. Hải trong lòng thở dài.
“Vậy còn không mau lên? “
Hải chắc là không cần nhắc nhở Bất Nhược, hai người bọn họ bây giờ chính là kẻ địch của nhau. Dù sao Bất Nhược nói cũng đúng, một người lẻ loi như anh thực chất không thể rời khỏi rừng Chết. Dù sao có người tự nguyện làm vệ sĩ, tội gì phải từ chối chứ?
“Đi thôi.” Vẫn nắm chặt lấy cổ tay Hải không buông, Bất Nhược đứng dậy kéo anh rời khỏi.
Nhìn cổ tay bị Bất Nhược nắm lấy, Hải lại một lần nữa thở dài, quyết định cho qua việc thuyết phục Bất Nhược buông tay. Dù sao cũng sẽ là chuyện vô ích thôi, anh thì chẳng muốn phí lời nữa.