“Nói như vậy, Ám Vô Dạ đã có bang hội?” Nhàn nhã ngồi uống trà, Tri Hỏa hỏi.

“Đúng vậy đó, mới rồi đi hỏi dò, những người đeo cùng một loại huy hiệu là trong một bang hội.” Gật đầu trả lời, Hàn Ly đứng trong phòng trọ nhìn xuống dưới đường, ở ngã tư có rất nhiều người đeo huy hiệu.

“Tri Hỏa, cậu định lập bang sao?” Thu hồi ánh mắt, Hàn Ly đặt câu hỏi.

“Không muốn.” Hai chữ sạch sẽ lưu loát biểu đạt suy nghĩ của Tri Hỏa.

“Tại sao?” Hàn Ly thắc mắc, là đấng nam nhi người nào không muốn ở trò chơi mà khuynh đảo thiên hạ?

“Tôi chỉ đơn giản là không muốn, lập bang hội có rất nhiều chuyện phiền nhiễu, khó có thể tự do rảnh rỗi được nữa. Tôi không muốn bỏ lỡ nhiều thú vui trước mắt.”

Bởi vì trong những trò chơi trước đây, bang hội của Tri Hỏa bao giờ cũng là lớn nhất, cho nên áp lực cậu gánh vác cũng là nặng nhất. Hiện giờ tận hưởng sự nhàn nhã khó có được mà chơi cho đã, cậu không nghĩ sẽ quăng tất cả mà ôm việc vào người.

“Còn mấy đứa?” Hàn Ly quay đầu nhìn về những người khác.

“Tôi cũng không muốn. Chơi trò chơi thôi mà, chính là nên hưởng thụ thoải mái, làm sao phải bon chen tranh đấu chứ?” Lưu Ly nhún vai nói ra suy nghĩa của mình.

“Anh đồng ý với hai người.” Hải ôn hòa mỉm cười trả lời.

“Tôi không ý kiến. Các cậu tự tính toán.” Bắc Hoàng Minh lạnh lùng đáp một câu, liền quay đầu ngắm phong cảnh ngã tư đường phố.

Đây là lần đầu Bắc Hoàng Minh tham gia trò chơi, hắn đương nhiên cũng muốn thành lập bang hội, xưng bá thiên hạ, đây đều là khát vọng của bất kỳ ai. Nhưng hắn biết Tri Hỏa đã rất mệt mỏi. Lúc nhắc đến chuyện lập bang, hàng lông mày xinh đẹp của cậu ấy đều nhăn tít lại, cho nên Bắc Hoàng Minh liền đứng về phía cậu. Chỉ cần Tri Hỏa cảm thấy vui vẻ là được.

Hàn Ly quay đầu nhìn Nguyệt Lượng còn chưa phát biểu ý kiến, biết rằng Nguyệt Lượng cho dù đứng về phía nào, cũng không được ích gì, thở dài liền buông tha.

Quên đi, chỉ có nhàn nhã mà dạo chơi cũng không tồi, từng ở trò chơi khác khá nổi tiếng nên Hàn Ly rất nhanh thông suốt. Dù sao y cũng vô cùng hiểu sự thống khổ mệt mỏi một khi đã có chút thanh danh.

“Ha ha, thế thì chúng ta phải lo hưởng thụ trò chơi sao cho thật thống khoái!”  Tri Hỏa vui vẻ cười to, cậu hết sức cao hứng khi đồng đội có cùng suy nghĩ với mình.

“Muốn phát điên một mình ông điên đủ rồi.” Lưu Ly trợn trắng mắt.

“Này này, bà là ý gì hả!” Tri Hỏa bất mãn kêu.

“Chính là ý trên mặt chữ đó.”

Nhìn hai người mải cãi nhau, Hải như cũ mỉm cười dịu dàng. Bắc Hoàng Minh thì ngay cả đầu cũng không nhích một phân, Nguyệt Lượng có chút mơ hồ nhìn mọi người, Hàn Ly bất đắc dĩ cười khổ.



“Thằng nhãi thối tha này, định làm gì hả!”

Đột nhiên, ở ngã tư đường truyền đến một trận xôn xao, đám người Tri Hỏa cũng bị dời đi sự chú ý quay sang đó nhìn.

Trên đường, một đám người đeo huy hiện hình ngọn lửa vây quanh một người mặc áo choàng đen che kín người, tuy rằng thấy không rõ, nhưng nhìn thân hình có lẽ là nam nhân.

“Ôi dào, thật không có sáng tạo chút nào. Trông như diễn kịch cổ cường đạo ức hiếp dân lành ấy.” Lưu Ly khinh thường nói, trong nhát mắt thảy một hột lạc vô miệng.

“Bà làm như ai cũng có đầu óc mà sáng tạo cho bà. Nhìn bọn này già đầu đến vậy, có nghĩ ra ý khác mới là lạ.” Tri Hỏa nhàm chán đáp lại Lưu Ly.

“Là đám anh chị máu mặt ở khu này đấy, đừng có xem thường chúng.” Đột nhiên một giọng nam đáng yêu vang lên.

Quay đầu nhìn, mọi người liền trông thấy một thiếu niên miêu tộc trông rất dễ thương.

Hàn Ly vừa nhìn thấy hắn, lộ ra biểu tình kinh ngạc. Chỉ tiếc lúc ấy lực chú ý của mọi người đều đặt trên người thiếu niên kia nên không phát giác.

Biết Hàn Ly nhận ra mình, Hỏa Luyện tà tà cười, nhưng không nói gì.

“Thật vậy chăng? Đúng là nhìn không ra, bọn họ lại lợi hại thế nha.” Đôi mắt Lưu Ly lập tức sáng rực, vì nhóc con này đáng yêu quá độ, nàng không tự chủ được mà nhích đến gần.

“Ha ha, nhiều việc không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá nha.” Hỏa Luyện cười, vẻ mặt thần bí.

Người sáng suốt vừa nghe liền có thể nhận ra thâm ý trong lời hắn, chỉ tiếc Lưu Ly đang bị nam sắc mê hoặc nghe không nổi.

“A!” Ngay lúc đó tiếng kinh hô của đám người đem lực chú ý của họ quay trở lại.

Chỉ thấy 5, 6 người cùng nhau bao vây cậu thanh niên mặc áo choàng, nhưng không biết cậu ta sử dụng phương pháp gì, thân thủ nhanh nhẹn né tránh được tất cả công kích ập đến.

“Thực vô cùng nhanh nhẹn.” Bắc Hoàng Minh tán thưởng.

Mắt thấy những gã này sắp thua đến nơi, lúc  thể diện dần mất hết, một ám tiễn chợt bắn ra từ phía đám người đang đứng, mục tiêu chính là chàng trai kia.

Cậu ta tuy rằng phát hiện ra, đáng tiếc thân thể không theo kịp, áo choàng bị cắm thủng, chậm rãi tuột xuống đất.

“Cổ Lam!” Trông thấy dung mạo cậu thanh niên, Tri Hỏa và Bắc Hoàng Minh kinh ngạc hô lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play