Mắt Ba Lệ tỏa sáng, nước miếng chảy ròng ròng, trái tim hủ rít gào, có gian tình, nhất định có gian tình…
Nghe Dung ca phân tích, Thiếu Hoa khiếp sợ không nói ra lời, cả buổi trời còn chưa kịp phản ứng lại.
Dung ca thấy thế lắc lắc cậu, “Nè, nè, sợ hết hồn rồi hả?”
“Chuyện này… Thật khó tin, tôi chỉ từng thấy trên TV thôi!” Cuối cùng Thiếu Hoa cũng thốt ra được, “Nói như vậy chúng ta không thể đăng ảnh anh ta lên chuyên mục tìm người thân rồi, nếu để người muốn giết anh ta trông thấy thì toi mạng ngay!”
“Nói có lý lắm, nhưng hiện tại cũng chưa thể xác định cậu ta là người bị hại được!” Dung ca lấy sổ con và bút ra, “Hiện tại tôi lấy lời khai, hỏi gì cậu cũng phải trả lời thành thật nha!”
“Ờ, được!”
“Ngoài tên ra, người này có gì đặc biệt, nghề nghiệp, địa chỉ nhà, tuổi tác, người thân…? Lúc đó trên người cậu ta có những vết thương nào?”
“Ngoài tên ra, anh ta không biết gì cả, bảo là nhớ không ra! Những vết thương trên người đều đã xem xét kĩ lưỡng, đa số chỉ là trầy xước nhẹ, nhưng vết thương ở đầu lại chảy máu rất nhiều, xem ra cũng không nhẹ!”
“Qua mấy ngày ở chung với cậu ta, cậu có phát hiện cậu ta có kỹ năng gì hoặc biết làm gì không?”
“Anh ta không biết làm gì cả, không biết vo gạo, không biết rửa thức ăn, không biết giặt vớ thậm chí cũng không biết mặc quần áo vào thế nào!” Nói xong, Thiếu Hoa lại căm giận, nhớ tới chuyện gì đó, “Nhưng xem thủ pháp anh ta giật ống tiêm ở bệnh viện, đúng là nhanh nhẹn, giống y như người đã từng học võ!”
“Vậy cậu cảm thấy cậu ta có chỗ nào không được bình thường!” Dung ca ghi ghi.
“Những chỗ không bình thường của anh ta nhiều lắm!” Thiếu Hoa lại bắt đầu kể lể, “Bảo anh ta thông minh thì thứ gì anh ta cũng không biết, bảo anh ta ngu ngốc thì anh ta lại học rất nhanh! Lúc phát hiện ra anh ta, anh ta ăn mặc rất bình thường, cũng rất sang, ăn cũng thật khủng khiếp, toàn mấy món sang trọng. Nhưng mà, anh ta lại không biết máy tính, không biết TV, không biết di động, ngay cả hệ thống cấp nước cũng chưa từng thấy, bảo anh ta tắt đèn thì anh ta lại dùng miệng thổi, thổi không được thì anh ta lấy chân đạp một cái, tức điên cả người!”
“Rất kì lạ!”
“Nếu nói anh ta là người trên núi xuống chưa thấy thứ gì, nhưng cũng không thể sống mà không làm gì được, hơn nữa anh ta mặc đồ rất có phong cách, ngón tay cũng thon mịn, không giống người nghèo làm việc vất vả!”
“Đúng vậy!” Dung ca cũng kỳ quái vò đầu, “Nói cậu ta là người giàu, nhưng thứ gì cậu ta cũng chưa từng thấy, còn bảo cậu ta là người nghèo thì lại chưa từng làm việc cực nhọc!”
“Càng kì lạ hơn là về mặt cuộc sống hằng ngày anh ta rất ngốc, không biết gì cả, nhưng về mặt đầu óc lại rất sâu sắc!”
“Là sao?” Dung ca tiếp tục chép chép.
“Giống như nói, anh ta không biết tiền, không biết điện, chưa thấy nhà cao tầng, cũng không biết nước cấp, bếp gas. Nhưng khi anh ta lý giải một chuyện nào đó lại rất độc đáo, ví dụ như lúc nhìn thấy cửa sắt trước nhà anh ta đã đoán là trị an không tốt, trộm cướp lộng hành, viên chức quản lý bất lực, mặc dù tôi vẫn thấy Phùng thị trưởng không đến nỗi tệ, nhưng lại không cách nào phản bác lại anh ta. Cũng có một hôm, tôi dẫn anh ta đi trên đường, rồi bị kẹt xe, anh ta hỏi sao lại kẹt xe? Tôi nói có rất nhiều nguyên nhân, có người bảo là do xe riêng nhiều quá, có người bảo là đường không đủ rộng, cũng có người nói là lực lượng cảnh sát giao thông không lo xuể được! Anh đoán anh ta sẽ nói thế nào?”
“Cậu ta bảo sao?”
“Anh ta nói, người bảo cảnh sát giao thông lo không xuể được là phía cảnh sát giao thông nói, nói xe riêng nhiều tức là giảm xe riêng, mà giảm xe riêng thì họ phải đi xe buýt mà đa số xe buýt lại lại là của nhà nước, nói đường không đủ rộng nhưng người quản lý công trình đó lại là nhà nước! Cho nên, nói tóm lại là nhà nước đang bênh vực cho lợi ích của mình. Tôi thấy anh ta nói cũng đúng lắm! Có đôi khi xem tin tức về quân sự, chính sự, anh ta thường nói ra những câu châm biếm, chỉ trích những tệ nạn tiềm ẩn trong đó, cho dù là chuyên gia lâu năm cũng chưa chắc có được trình độ như anh ta đâu!”
“Chẳng lẽ cậu ta lại thuộc dạng thiên tài ngu ngốc?” Dung ca lại càng thấy lạ hơn.
“Sao gọi là thiên tài ngu ngốc?”
“Bởi vì bình thường cậu ta rất ngốc, nhưng lại có thiên phú về một phương diện nào đó!”
“Thật sự là khó hiểu quá đi!” Thiếu Hoa thở dài buồn bực.
“Có cách rồi!” Dung ca vỗ đầu, mắt lóe sáng.
“Nói mau!”
“Cậu ta nói cậu ta không nhớ được gì cả, nhưng cậu ta nhất định sẽ có ấn tượng với sở trường riêng của mình, chẳng hạn như khi nãy cậu nói thân thủ cậu ta rất nhanh nhẹn, giống như biết võ!”
“Đúng vậy!”
“Như vậy có lẽ cậu ta cũng sẽ biết lái xe?”
“Phải lắm! Anh ta ngồi vào xe nhất định sẽ tìm được cảm giác, nói không chừng còn láy xe về được tận nhà!”
“Cuối tuần này chúng ta dẫn cậu ta đến trấn Hồi Long xem thế nào!” Dung ca nghĩ ra một chủ ý.
Kế tiếp, hai người ngồi bàn thảo kế sách, xong, Dung ca vội vã trở về nhà.
Thiếu Hoa ngồi ở nhà đợi Văn Khang nửa ngày trời nhưng cũng không thấy người đâu, cuối cùng nhịn không được suy diễn những tình huống có thể xảy ra: rất có khả năng là lạc đường, mà nói không chừng là bị bắt cóc. Sau đó là mưu sát, phân thây, bức cung, tên bắt cóc độc ác xấu xa có bộ mặt thật hung ác, tay cầm hung khí, nhe răng ra cười, từng bước đi tới gần người nhìn như khỏe mạnh nhưng thật ra là tiểu bạch thỏ có chỉ số IQ rất thấp… À, không đúng là tiểu hôi (xám) thỏ. Nhiều suy nghĩ rùng rợn đảo quanh đầu óc, Thiếu Hoa ngồi không yên nữa, đứng phắt dậy, chuẩn bị ra ngoài tìm người.
Vừa mở cửa ra đã thấy Văn Khang mồ hôi đổ đầm đìa, tay cầm gói to đứng ngoài cửa.
Thiếu Hoa thở phào một hơi, sau đó hít vào, phát ra một tiếng rống, “Anh chạy đi đâu vậy? Mua có mấy thứ mà đi cả buổi trời à?”
“Cửa hàng bán hamburger không mở cửa, cho nên ta đã đi xa hơn để mua!” Văn Khang giải thích, “Nhưng lúc trở về lại không nhớ đường!”
“Ngu ngốc!” Thiếu Hoa tỏ vẻ khinh bỉ, “Anh có thể tìm một người qua đường tốt bụng nào đó mượn điện thoại gọi về cho tôi, tôi ra đón anh!”
“Ờ…” Văn Khang gật đầu, “Ta cũng gặp một người có vẻ mặt thật lương thiện, nhưng thứ người ta cầm trên tay là gà mập, không phải gà gầy, với lại chỉ có một con, ta ngại mượn!”
“Bỏ đi, không thèm nói với anh nữa! Tới bây giờ cũng không biết di động là gì, thế mà lại biết lấy máy ghi âm chọc giận tôi!” Thiếu Hoa mở gói to ra lấy một cái Hamburger ra cắn một miếng, sau đó khẩn cấp bổ sung thêm một điều vào gia quy:
Sau này nếu ra ngoài mà không có gia trưởng đi theo, không được đi quá hai mươi phút, nếu qua khỏi hai mươi phút, phải lập tức gọi điện báo vị trí ngay.
Về chuyện Thiếu Hoa động một chút đã bổ sung thêm một gia quy, Văn Khang cảm thấy thật đau đầu. Nhưng, dù sao thì đó cũng là quan tâm y, cho nên y vẫn thấy thoải mái, cười tủm tỉm nhìn cậu ăn Hamburger.
“Anh không ăn sao?” Thiếu Hoa đưa cho y một cái. Cậu vừa đưa vừa tính toán xem tiền của mình có còn đủ để mua thêm một cái di động cho anh ta hay không.
Văn Khang lắc đầu, “Ta không ăn đâu! Thật không hiểu tại sao ngươi thích ăn cái này? Khi nãy lúc ta đi mua, thấy người nọ băm thịt, cạo thớt, lại băm rồi lại cạo, sao đó đổ thịt băm vào trong một nồi nước đen ngòm, thấy tấm thớt đó lõm xuống một chút, như vậy có nghĩa là băm tới băm lui cạo tới cạo lui toàn bộ thịt đều là bã cây…”
“Nôn…” Thiếu Hoa trừng y, “Chờ tôi ăn xong rồi anh mới nói có được không?”
Sau đó lại khẩn cấp bổ sung thêm một gia quy: Lúc ăn cơm không được nói những câu có ảnh hưởng đến khẩu vị người ăn.
Đến giờ cơm chiều.
Văn Khang, “Nè…” Chưa kịp nói.
Cơm nước xong.
Thiếu Hoa, “Khi nãy anh muốn nói gì?”
“Ta định nói trong bát của người có cái gì đó đen đen nhìn giống như con ruồi, nhưng nhớ tới gia quy, cho nên chưa kịp nói ngươi đã ăn rồi…”
“A a a…” Tiếng hét thật điên cuồng.
“Mà khoan, nhưng nhìn cũng giống hành tỏi bị khét lắm!” Văn Khang nhanh chóng bổ sung.
Thế là gia quy lại bổ sung thêm một điều: Không được nói nửa chừng.
Hôm sau là chủ nhật, sáng sớm, Thiếu Hoa đạp xe chở Văn Khang đến trấn Hồi Long.
Văn Khang vẫn ngồi phía sau, ôm chặt eo, tựa đầu vào lưng cậu, được thế này thì đúng là thích thật.
Hôm nay trời thật trong mặc dù có hơi nóng, mây cũng thật trắng mặc dù chẳng có bao nhiêu.
Cây cỏ thật xanh tươi mặc dù chỉ loe hoe vài cọng. Gió vẫn thổi nhè nhẹ mặc dù không biết lúc thổi đã quét thêm cả cái mùi gì đó là lạ.
Tóm lại, tâm trạng đang thoải mái, tất cả đều rất tốt đẹp.
Tới trấn Hồi Long, Thiếu Hoa thở hồng hộc, Văn Khang đau lòng lau mồ hôi cho cậu, “Chờ ta học xong rồi ta chở ngươi nha?”
Thiếu Hoa nghe thấy rất vui nhưng ngoài miệng lại bảo, “Với cái bộ dạng ngốc nghếch của anh, còn muốn học chạy xe đạp!”
Văn Khang không phục, vừa muốn lý luận một phen, xa xa đã truyền tới một giọng nữ.
“Tiểu Hoa…”
Văn Khang quay đầu qua thì thấy đó là chị Ba Lệ gì đó của Thiếu Hoa, đầu tổ chim giờ đã thành đầu sợi mì, quần áo không hề lộ vai nhưng tay áo vẫn rất ngắn, vẫn lộ tay lộ chân, môi vẫn đỏ giống máu voi. Sau vụ lần trước, y không dám nhiều lời, nhưng cũng sẽ không qua quýt cho qua, nên y quyết định ngậm miệng không nói câu nào.
Ba Lệ cũng không để ý đến y, nhìn sang Thiếu Hoa, kéo cánh tay cậu, thân thiết hỏi, “Còn biết đến đây à, không gọi điện thoại cho hay trước nữa!”
“Em bận quá!”
“Có phải lại có trận đấu không?”
“Đúng rồi!” Thiếu Hoa tỏ vẻ hưng phấn, “Tháng sau có trận đấu, nếu trường em giành được hạng nhất sẽ được đại diện trấn mình đi đấu với các đội khác ở tỉnh! Nếu tổng điểm lại đứng đầu nữa thì có thể đấu trận chung kết với đội mạnh nhất, nếu như thắng được đội mạnh nhất cả nước đó…”
“Không thành vấn đề, em là cầu thủ siêu phàm mà!”
“Nhưng hiện tại em đang bị ép sát, mấy tên đó còn nghĩ ra chiến thuật phòng thủ mới…”
Hai người nói chuyện rất hăng hái, hoàn toàn đã quên mất phía sau còn có một người, đi tò tò theo, không nói câu nào.
Văn Khang buồn bực, mặc dù sau khi chuyển thế sống lại người đầu tiên y gặp là người tình kiếp trước của mình, nhưng cậu ta lại không nhớ được chuyện kiếp trước, giúp y cũng chỉ vì lòng nhiệt huyết thôi, chứ không có ý gì, giờ muốn kéo gần khoảng cách thì hai người họ lại ông nói gà bà nói vịt, giống như không phải sống cùng một thế giới! Ờ, cũng phải, bọn họ vốn đâu phải là người cùng một thế giới.
Hơn nữa, y còn bị đá ra ngoài không ngó tới, Văn Khang nắm chặt tay, tự nhủ với lòng, không được, nhất định phải kéo cậu ta vào tròng, trèo lên giường cậu ta, cố gắng chui vào tim cậu ta. Thứ gì mà y muốn, y nhất định phải có được, không có được thì cũng phải giam lại trong tay, ngậm lại trong miệng.
Một lát sau, tới một khu nhà, phía trước có một chiếc xe bốn bánh, lúc này tất nhiên Văn Khang sẽ không hỏi xe mấy câu hỏi ngu ngốc như xe không trâu bò kéo linh tinh dễ bị khinh bỉ gì đó nữa.
Dung ca đứng ở cửa đón bọn họ, rồi như cố ý liếc Văn Khang mấy cái.
Lúc này Văn Khang mới biết thì ra Dung ca và đầu sợi mì là anh em, trong lòng thấy tò mò, một người trầm tĩnh có phong phạm quân tử như thế mà lại là người nhà với một cô gái tùy tiện không giống con nhà đàng hoàng đó.
Bốn người họp lại cũng có nhiều thứ để nói, nhưng giữa đường lại bị Văn Khang – người từ sao thổ tới làm loạn xạ cho nên cũng chẳng hứng gì nhiều. Vì thế, bọn họ quyết định chơi bài.
Văn Khang nhìn thấy năm mươi mấy lá bài, tỏ vẻ rất hứng thú, Thiếu Hoa đánh đối diện với y, phụ trách dạy y. Mặc dù học rất nhanh, nhưng mỗi khi y đánh bậy, Thiếu Hoa vẫn nhịn không được muốn đánh cho y một cái.
Đánh một hơi tới giờ cơm trưa, má Dung làm cơm mang lên, Văn Khang ăn một miếng, nói với Thiếu Hoa, “Trứng ở đây ăn rất ngon, có mùi trứng! Mì cũng rất thơm!”
Má Dung nghe xong cười, “Cậu đúng là người sành ăn nha! Đây là gà do nhà dì tự nuôi, thức ăn chính là sâu, bắp, cho nên trứng ăn rất ngon. Còn mì nhà dì cũng làm từ lúa mì, không có thêm chất tẩy trắng hay chất phụ gia gì, cho nên khi nấu mùi sẽ rất thơm!”
Văn Khang lại hỏi, “Sao lại gọi là chất phụ gia?”
“Lo ăn đi, hỏi nhiều làm gì!” Thiếu Hoa trừng y, sau đó quay sang nói với hai anh em Dung ca, “Anh ta luôn hỏi mấy vấn đề ngu ngốc, còn chọc em tức chết, đạp hỏng đèn bàn của em, xé sách em, làm vỡ bát, còn làm hỏng cả cái quần Jean em mới mua, trời ơi là trời, số tôi thật là khổ mà… À, món cá hấp này ngon quá, vừa thơm vừa cay! Vừa ăn ghê…”
“Xem em kìa, đầu toàn là mồ hôi!” Ba Lệ đưa cho cậu miếng khăn giấy, Thiếu Hoa vừa muốn đưa tay lấy, đã thấy một cảnh khiến cả hai anh em họ phải há hốc mồm ra. Văn Khang đã nhanh chóng rút khăn, vô cùng cẩn thận lau mồ hôi trên trán, thậm chí còn lau mặt, lau miệng cho Thiếu Hoa. Tất cả giống như đang giữ gìn một hòn ngọc quý vô tình đánh mất mà tìm lại được.
Mắt Ba Lệ tỏa sáng, nước miếng chảy ròng ròng, trái tim hủ rít gào, có gian tình, nhất định có gian tình. Đôi mắt lóe sáng nhìn hai người, ý đồ đào bới ra YY.
Mặt Thiếu Hoa đỏ lên, gõ đầu y một cái, “Để tôi tự lau, tay chân anh vụng về quá!”
Lại gắp một miếng cá cho vào miệng, nuốt thêm một miếng bánh mì, sắc mặt thay đổi.
Văn Khang khẩn trương nhìn cậu,”Sao thế? Bị nghẹn hay mắc xương?”
Thiếu Hoa cau mày, dáng vẻ như rất khó chịu, sau đó gục xuống.
————-
Ngạo: đến giờ mới có cảm tình với chị đầu mì nha:))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT