Thiếu Hoa cảm thấy mình đang làm ăn lỗ vốn, ngoài việc mang về một tên ngốc, không biết làm gì cũng chẳng biết kiếm tiền, hơn nữa còn hỏi mấy câu hỏi khiến người ta muốn điên đầu, IQ thấp đến hộc máu, vả lại còn chọc cậu tức giận đến vậy.
Thiếu Hoa tức giận nhe nanh múa vuốt, Văn Khang lập tức giơ gối lên che lại.
Đang lúc chiến sự, chuông cửa bỗng vang lên.
Ha ha, chuông cửa reo thật đúng lúc, âm thanh cũng thật êm tai, Văn Khang lập tức chạy nhanh ra mở cửa.
Một vị khách không mời mà đến.
Một cô gái trẻ tuổi, mặc áo hở vai, váy lộ chân. Văn Khang bực bội, cái đó mà gọi là y phục sao? Giống y như mang hai miếng vải hai bên, trưng bụng ra ngoài, phía trên ngực trống rỗng. Còn cái váy nữa, đùi cũng đưa ra ngoài, tóc lại chẳng khác cái tổ chim.
Có gái có đầu tổ chim vô cùng xinh đẹp đi vào nhà, mang theo cả một mùi hương đậm đà xông vào mũi y.
Văn Khang nhíu mày, cô gái nọ trừng y một cái, bảo: “Làm gì mà nhìn chằm chằm tôi thế? Cho anh biết, anh đừng có mà thèm nhỏ dãi sắc đẹp của tôi, nếu anh muốn gây rối gì thì cũng phải tìm một chỗ không người mới được chứ!”
Vừa nghe được tiếng cô nàng, Văn Khang biết ngay đó là cô gái ở bệnh viện đã lấy châm đâm y, càng tức giận, “Hứ, cho dù ngươi có tự dẫn xác tới ta cũng không thèm, nhìn ngươi cũng giống con nhà đàng hoàng, sao lại ăn mặc đồi phong bại tục như thế?”
“Anh nói cái gì?” Cô gái kia như bị giẫm trúng đuôi, lập tức vung tay lên chuẩn bị lý luận.
Thiếu Hoa vội vã ngăn cản, rồi quay đầu qua trách cứ Văn Khang, “Đây là chị Ba Lệ, người cùng lớn lên với tôi, giờ chị ấy đang làm y tá ở bệnh viện trong trấn, chị ấy tốt lắm! Cho nên, anh đừng có vô lễ vậy nữa biết không!”
Văn Khang nhẫn nhịn, không thèm nói gì nữa.
Ba Lệ vẫn tức hồng hộc, vẻ mặt tức giận, “Tôi mặc cái gì ngay cả mẹ tôi cũng chưa nói, anh quản con khỉ! Với lại, hiện giờ có rất nhiều người mặc kiểu này! Đó là gợi cảm, biết chưa? Đồ nhà quê!”
Một cô gái không biết liêm sỉ như vậy, y cũng chẳng thèm so đo với cô ta. Văn Khang ngậm miệng không để ý tới cô gái cạnh bên.
Ba Lệ quay sang nhìn Thiếu Hoa, “Nè, em xem kiểu tóc hôm nay của chị thế nào?”
“Chị Ba Lệ của em từ nhỏ đã là mỹ nhân rồi, hiện giờ lại càng đẹp hơn nha!” Thiếu Hoa cười hì hì kéo tay cô.
Văn Khang hung hăng liếc xéo cậu một cái.
Ba Lệ nghe xong càng vui vẻ, đưa tay nhéo mặt Thiếu Hoa một cái, cười khì khì, “Biết ngay em sẽ nói vậy mà!”
Văn Khang không nhịn nổi nữa, bị kẻ khác xem thường bảo là nhà quê cũng không sao, bị Thiếu Hoa mắng cũng có thể nhịn, nhưng cái cô gái đồi phong bại tục này lại dám nhéo mặt Tiểu Hoa, hai người họ lại còn tỏ vẻ thân mật như vậy, đúng là chú có thể nhịn, thím không thể, thím có thể nhịn, ông nội lại không thể.
Văn Khang vỗ bàn đứng dậy, nhưng y không phải nói Thiếu Hoa mà là nói đầu tổ chim.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi có hiểu hay không? Ngươi dám ngang nhiên sờ mặt nam nhân, không biết thẹn là gì à?”
“Gì?” Đầu tổ chim tức điên lên chống nạnh mắng trả lại, “Cái gì mà nam nữ gầy teo không được? Bà nội anh và Tiểu Hoa đã ở bên nhau từ thuở nhỏ, từ trước tới giờ đều là như vậy! Rốt cuộc thì anh là người từ hành tinh nào rơi xuống vậy? Ăn nói bậy bạ!”
Cái gì? Họ là thanh mai trúc mã?
Văn Khang nổi giận, “Một chút phong thái thục nữ cũng không có, ngươi đi chết đi!”
Cãi cọ một lát, đầu tổ chim giận đến không nói thành lời, nổi giận đùng đùng đá cửa bỏ đi.
Thiếu Hoa khuyên can không có kết quả, lập tức quay sang trút giận lên người Văn Khang, “Anh lại nổi điên gì vậy? Mau đi xin lỗi ngay!”
“Sao ta lại phải xin lỗi chứ? Ta có sai chỗ nào đâu? Cô ta rõ ràng ăn mặc khó coi như vậy, lại còn động tay động chân với ngươi, đó cũng chẳng phải nữ nhân tốt gì!”
“Phi, thế anh có cái gì tốt chứ? Từ cái cống nào chui ra cũng không rõ, người trong thành phố này đều ăn mặc như vậy, anh có hiểu hay không?” Thiếu Hoa tức quá, đành phải hạ tối hậu thư, “Nếu anh không xin lỗi, lập tức cút ngay, tôi không nuôi anh!”
Văn Khang đáng thương, lúc trước y là hoàng đế, có bao giờ nói xin lỗi ai đâu, cho dù y có cố tình kiếm chuyện, cũng chỉ có người khác xin lỗi y thôi. Nhưng lần này vì Tiểu Hoa, y cũng đành cắn môi, nhẫn nhịn.
“Được rồi!” Văn Khang ủ rũ đồng ý.
Thiếu Hoa bấm di động, đưa cho y, “Mau xin lỗi đi!”
Văn Khang rất không cam tâm cầm điện thoại lên, “Ờ, Ba Lệ tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi ta không nên cãi nhau với cô làm gì! Ờ, ta không nên bảo cô chết đi, là ta không tốt, cô không cần bỏ đi nữa!”
Thế là hai ngày sau, Thiếu Hoa vẫn lải nhải không ngừng, “Tôi thấy anh chính là trùm gây chuyện, từ lúc gặp phải anh tôi xui xẻo không ngừng, nhất là cái miệng quạ đen ác độc của anh đó, người của cả thế giới này đều sẽ bị anh chọc tức chết…”
“Không phải ta đã xin lỗi rồi sao?”
“Như vậy mà là xin lỗi à?”
Văn Khang ngồi trên sô pha uất ức bĩu môi, tự hỏi không có gì không ổn nha, sao lại chọc bọn họ tức chết chứ? Chẳng qua y chỉ ăn ngay nói thật thôi, một cô gái ăn mặc như vậy không phải đồi phong bại tục thì còn gọi là gì? Nếu là ở kiếp trước của y, ai dám ăn mặc như vậy ra ngoài, nhất định sẽ bị mọi người đánh chết. Với lại, không phải y đã xin lỗi rồi sao? Y là hoàng đế chí tôn vô thượng, có từng nói xin lỗi với ai đâu chứ? Y cũng vì nể mặt Thiếu Hoa mới chịu hạ mình thế thôi, vậy mà cậu ta còn không biết cảm kích.
Đúng là oan nha.
“Anh nhìn ra cửa làm gì? Có nghe tôi nói gì không?” Người nào đó đang tiến hành giáo dục tư tưởng chính trị tỏ vẻ bực bội.
“Ta nhìn xem bên ngoài có tuyết rơi không?”
“Cái gì? Anh bị bệnh à? Giờ còn chưa đến tháng sáu nữa thì tuyết rơi cái gì?”
“Trời cao sẽ thấu hiểu lòng người, nếu trần gian có oan ức thì tháng sáu cũng sẽ có tuyết rơi!”
“Hả? Anh cho anh là Đậu Nga à?” Thiếu Hoa bị y chọc cười.
“Đậu Nga là ai?”
“Ngay cả cái này mà anh cũng không biết, tôi thay mặt ánh trăng khinh bỉ anh!” Thiếu Hoa cho y một quả xem thường, xoay người vào bếp nấu cơm.
Bà cụ cười tủm tỉm xem hai người đấu võ mồm, cuối cùng mới bảo, “Thiếu Hoa, cháu đừng cằn nhằn nữa, Tiểu Khang là một cậu bé thành thật, cháu đừng ăn hiếp cậu ấy!”
“Cháu ăn hiếp anh ta? Rõ ràng là anh ta đã chọc cháu giận,” Thiếu Hoa hừ một tiếng, trút cơn giận vào củ tỏi, đập nát băm nhuyễn, “Băm chết anh…”
Đặt đồ ăn lên bàn, Thiếu Hoa lại bổ sung thêm một điều vào gia quy, “Sau này không được cãi cọ với bạn của tôi, không thì cút đi!”
“Được!” Văn Khang ngoan ngoãn gật đầu, thấy sắc mặt cậu đỡ hơn, mới đưa ra yêu cầu, “Nhưng ngươi cũng không được để nữ nhân sờ ngươi nha!”
Thiếu Hoa vừa muốn gật đầu, sực nhớ, “Anh dựa vào cái gì mà quản tôi!”
“Dù sao, để ta thấy ai sờ ngươi, ta sẽ cãi nhau với người đó!” Văn Khang khôi phục lại tính bá đạo khi còn làm hoàng đế ở kiếp trước.
Thiếu Hoa bực bội, nghiến răng nghiến lợi đối phó cái chân gà trong bát.
Buổi chiều, lại có khách tới chơi, người tới vừa cao lớn vừa đẹp trai, tuy rằng tóc cũng ngắn nhưng không có màu sắc kì lạ gì, cũng không ăn mặc hở trước hở sau, những gì cần che đều che kín hết, cử chỉ cũng rất nghiêm túc. Văn Khang không nhìn ra tật xấu gì của người nọ, nhưng chỉ cần thấy thân hình cao lớn giống mình, còn có vẻ mặt anh tuấn, nho nhã, đặc biệt là trông rất thân mật với Thiếu Hoa, y vẫn thấy khó chịu.
Gã đẹp trai đó xem nơi này giống như nhà mình, còn mở tủ lạnh lấy nước uống nữa chứ.
Thiếu Hoa nhanh chóng giới thiệu, “Đây là người mà tôi đã cứu bên sườn núi ở trấn Hồi Long, gọi anh ta là Tiểu Khang được rồi!”
Văn Khang thấy khó chịu với cách dùng từ như thế, y lặng lẽ trừng cậu một cái.
Sau lại giới thiệu, “Vị này là Dung ca, là anh của bạn học tôi, cũng là cảnh sát ở trấn Hồi Long!” Cậu liếc y một cái, ý bảo “Nếu anh còn vô lễ nữa thì biết tay tôi.”
Văn Khang nhận được cảnh cáo của cậu, ngoan ngoan nghe lời, còn không ngại học hỏi kẻ dưới, “Cảnh sát là thứ gì?”
“Cảnh sát không phải là thứ gì! À, không phải…”Thiếu Hoa lại gõ đầu y một cái, “Mới dặn anh phải ngoan một chút, giờ lại kiếm chuyện rồi!”
Văn Khang ủy khuất ôm đầu, “Ta rất ngoan nha, thái phó… À, thầy dạy cái gì không hiểu phải hỏi, sao ngươi lại gõ đầu ta chứ?”
Dung ca cũng tốt bụng, bảo, “Cảnh sát là người giữ gìn trị an xã hội, bắt kẻ xấu, giúp dân chúng giải quyết khó khăn. Cậu cũng từng thấy trên TV rồi phải không?”
“Hiểu rồi!” Văn Khang gật đầu tỏ vẻ hiểu được, “Bắt kẻ xấu, đánh hắn, giải oan giúp người dân cáo trạng!”
Người dễ tính như Dung ca nghe thấy cũng không nhịn được, xấu hổ cười cười, “Tôi cũng không có đánh người, bắt được kẻ xấu cũng chỉ phê bình thôi!”
Thiếu Hoa lại nhịn không được gõ cái miệng nói bậy của y, “Anh câm miệng cho tôi!”
Dung ca ngồi xuống sô pha, uống hớp bia, bảo, “Aizz, Tiểu Hoa, chuyện lần trước cậu nhờ tôi…”
“Đừng vội, anh nghỉ ngơi một chút trước đi!” Thiếu hoa ngắt lời, quay đầu sang bảo Văn Khang, “Tiểu Khang, anh xuống dưới mua bia đi!” (啤酒: pí jiǔ = bia)
“Thí rượu?” Văn Khang ngạc nhiên, “Đánh rắm cũng có thể làm ra rượu sao? Có thối hay không?” (屁: pì = đánh rắm)
Thiếu Hoa muốn điên lên, ném cho y tờ giấy, “Nhanh lên, mua hai cái hamburger (*) nữa!”
Đuổi Văn Khang đi xong, cậu lập tức ngồi xuống sô pha, “Được rồi, anh nói đi, bà cụ đi xem hát rồi, đến tối mới về!”
Dung ca hắng giọng một cái, “Việc này phức tạp hơn chúng ta nghĩ nhiều lắm!”
“Đừng dài dòng nữa, anh nói mau đi!”
“Cậu nhờ tôi tìm người nhà của người này, tôi đã tra xét hộ tịch cả trấn nhưng cũng không có ai tên Khương Văn Khang!”
“Khốn kiếp, dám dùng tên giả gạt mình!” Thiếu Hoa oán giận cắn miếng táo trút giận.
“Và người ở trong trấn cũng không có ai đến báo người thân mất tích!”
“Gần chỗ anh ta bị thương có một chiếc xe lật, có thể điều tra được gì không?”
“Chiếc xe đó quả thật có vấn đề!” Mặt Dung ca nhăn lại, “Chiếc xe đó là xe mới, trên xe lại không có biển số, đặc biệt là xe không có phanh!”
“Hả? Bị hỏng sao?”
“Không, phanh bị người ta gỡ bỏ rồi!”
“Vậy là sao?” Thiếu Hoa thấy mù mờ.
“Nói chính xác là…” Dung ca gằn từng tiếng một, “Đây là một vụ mưu sát!”
Thiếu Hoa ngơ ngác không nói thành lời, sau to hét to lên, “Mưu sát ………….”
“Cậu nhỏ nhỏ tiếng một chút, ngay cả quỷ cũng gọi tới bây giờ!”
“Là thật sao?”
Dung ca lại khẳng định, “Phanh xe bị kẻ khác phá hỏng, cho nên có thể kết luận, có người muốn mưu sát chủ xe, cho nên đã gây nên vụ tai nạn này! Tuy nhiên, xung quanh hiện trường lại không phát hiện thi thể hay người bị thương, cho nên tôi nghi ngờ, người mà cậu cứu được chính là người bị hại!”
Chú thích:
(*) 肉夹馍: Nhục giáp mô tức Hamburger Trung Quốc. *chỉ xuống bên dưới*
14h31′.
Ngạo: Tôi đói cô ơ, hôm nào cô làm liveshow đồ ăn thức uống để tôi ngắm những lúc thế này đi:((
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT