“Đại thúc! Nhìn ngươi khoảng cách gần như vậy, ngươi thật sự hảo lão, lớn lên hảo bình thường nha!”
Trương Phong Dương nói xong ngoài mặt trêu đùa, kỳ thật hắn chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt Tôn Ngữ kia như nước chảy trong suốt hắn có chút mê muội hoa mắt, tim đập có chút gia tốc, Trương Phong Dương chưa từng gặp loại tình cảm kì quái như thế, hắn không biết đối mặt như thế nào, vì thế bàn tay lớn đẩy Tôn Ngữ ra.
“Trương tiên sinh ngươi… Ngươi có ý tứ gì?” Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương đẩy ngã trên mặt đất, có chút cố hết sức từ trên mặt đất bò lên.
“Hừ! Chính là ý tứ này! Tuy rằng ngươi đã là đại thúc ba mươi tuổi, ngươi bộ dạng cũng thường thường phàm phàm, lại làm cho người ta cảm giác trong sạch nhẹ nhàng khoan khoái, không thể không nói, hiện tại có vài người lại có sở thích cổ quái như vậy, chính là thích loại trong sạch này giống ngươi, chưa từng có người khai bao nha!.”
Trương Phong Dương cười tà không có hảo ý nhìn Tôn Ngữ.
“A! Cái gì… Trương tiên sinh… Ngươi nói cái gì?”
Tôn Ngữ có chút không rõ, căn bản là nghe không hiểu được ý tứ những lời này của Trương Phong Dương, theo bản năng hỏi ngược lại.
Trương Phong Dương đi vào trước bàn làm việc, từ trong ngăn kéo xuất ra một phần văn kiện, Tôn Ngữ biểu tình không biết trong hoàn cảnh nào, đi đến trước mặt hắn, đưa hợp đồng cho Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ thân thủ tay đón lấy mở văn kiện ra, cúi đầu vừa thấy… Khi thời điểm hắn tinh tế thấy rõ ràng nội dung trên văn kiện không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng, toàn thân rét run đích xác thiếu chút nữa bị dọa ngồi trên mặt đất…
“Ta là nô lệ của ngươi?” Tôn Ngữ sợ hãi hỏi.
“Đúng! Từ nay về sau ta là chủ nhân của ngươi! Ngươi phải nghe theo toàn bộ mệnh lệnh của ta!!!”
“Chủ… Nhân” Tôn Ngữ có chút không hoãn quá thần lai (tỉnh táo)
“Đúng! Còn nữa ta phải nói cho ngươi đại thúc, bởi vì ngươi không có tiền trả nợ, cho nên ngươi từ giờ trở đi chính là nô lệ của ta, thẳng đến khi ngươi trả hết nợ của ngươi thì quan hệ chủ nhân cùng nô lệ giữa ta và ngươi mới có thể giải trừ, ngươi biết không?” Trương Phong Dương nhìn chằm chằm Tôn Ngữ ngông cuồng tự cao tự đại nói.
Đúng vậy… Ta… Ta đã biết…”
Tôn Ngữ đành chịu nói, chính mình làm gì có cái quyền phản kháng cự tuyệt gì, mình là người nã đích thủ đoản (tự tay gây ra lỗi) nha!
“Ngươi không phải hỏi, muốn ngươi đi làm việc chỗ nào sao? Ta nói cho ngươi biết phải đi Tiêu Dao đường (nơi ăn chơi hoan lạc), làm một vị thiếu gia!”
“Tiêu Dao đường… Chính là… Cái gì thiếu gia???” Tôn Ngữ đầu choáng váng mắt hoa có chút không hiểu.
“Chính là dạ *** (hộp đêm), cho ngươi làm ngưu lang cười xỏa, bồi ngủ, bồi ngoạn (chơi), ngưu lang cái gì cũng bồi! Ngươi biết không?”
Trương Phong Dương cố ý nói giọng rất lớn, Trương Phong Dương híp mắt nhìn Tôn Ngữ trên mặt thanh sạch trong suốt, lộ ra biểu tình đại ngộ bừng tỉnh, sau đó tức giận, chán ghét, hoảng sợ…
“Ngưu lang… Dạ ***!!!” Tôn Ngữ bị lời nói của Trương Phong Dương dọa đến có chút nói lắp, luôn luôn cuộc sống đơn thuần, thành thật chất phác Tôn Ngữ hoàn hoàn toàn toàn không tiếp thụ được.
“Đúng! Đúng vậy, Tiêu Dao đường là một nơi kiếm tiền tốt lắm! Ban ngày cũng không cần mệt chết mệt sống đi làm, chỉ cần mỗi ngày buổi tối là có thể. Người tiếp khách người uống chút rượu, cười một cái, làm chút động tác phong tao… Nếu ngươi được khách nhân coi trọng mang lên sân khấu, nói bao đêm, ngươi liền nhận được rất nhiều so với “số tiền ngươi vất vã kiếm được” kia cũng không phỉ a… Còn có nếu ngươi đủ may mắn được người giàu có coi trọng nói bao dưỡng làm bạn giường trường kỳ, chỉ sợ ngươi chẳng bao lâu có thể trả hết nợ nần, chỉ cần bồi nam nhân ngủ một chút, tốt nhất lên giường là có thể kiếm được bao nhiêu tiền ngươi thích, thế nào, là một công việc tốt lắm chứ, ngươi thích không?”
Hắn cũng nghe được cái gì a… Ngưu lang, bán rẻ tiếng cười, bồi nam nhân trên giường… Thật đáng sợ, tâm hảo chán ghét, mình là nam nhân, cho dù lúc vô ích lúc hèn nhát, nhưng mình còn là nam nhân nha!
“Không… Ta không thể đáp ứng, chuyện như vậy… Ta làm không được.” Tôn Ngữ kiềm chế sợ hãi phát ra từ nội tâm đối Trương Phong Dương, Tôn Ngữ cắn răng tức giận lớn tiếng cự tuyệt hô.
“Ngươi cự tuyệt?” Trương Phong Dương có chút tức giận nhìn Tôn Ngữ cũng dám phản kháng mình.
“Đúng! Ta cự tuyệt Trương tiên sinh… Ta có thể đi bán huyết, bán thận… Chính là ta tuyệt đối không bán thân…” Tôn Ngữ hướng Trương Phong Dương liều mạng kêu to.
Trương Phong Dương cười lạnh, nhìn Tôn Ngữ ở trước mắt mình rõ ràng sợ phải chết, còn cố ý tức giận cự tuyệt, dáng vẻ nhỏ bé tức giận phản kháng mình, thật sự buồn cười đến cực điểm.
“Hừ! Ngươi có phải hay không quên thân phận của ngươi? Ngươi là nô lệ của Trương Phong Dương ta, ngươi căn bản không có quyền cự tuyệt. Ta là chủ nhân của ngươi có thể chi phối toàn bộ ngươi!!! Mẹ kiếp biết không?” Trương Phong Dương hung hăng cự tuyệt Tôn Ngữ đã muốn sắp tan vỡ.
“Trương tiên sinh… Van cầu ngươi buông tha ta!!!”
Tôn Ngữ lấy hết dũng khí bản thân sợ hãi vô lực đến cạn kiệt kéo chặt ống tay áo Trương Phong Dương, ngửa đầu, rơi lệ đầy mặt khẩn cầu.
“Bớt nói nhảm, ta đã nói với ngươi phải thực hiểu được, một lát nữa, ta mang đại thúc đi, đến chỗ ngươi phải làm việc —— Tiêu Dao đường!” Trương Phong Dương nói xong, liền không quan tâm, dùng sức kéo hai tay Tôn Ngữ không ngừng giãy dụa, giống như kéo chó, hung hăng hướng ngoài cửa kéo đi.
“Tổng tài! Cũng không thể được, ra ngoài một chút ta có chuyện cùng ngài thương lượng!!!” Tiêu Mặc đứng ở một bên có chút đau lòng nhìn Tôn Ngữ, gấp rút bị Trương Phong Dương vội vàng kéo hướng ra phía ngoài.
“Có chuyện gì? Chờ lát sau rồi nói!” Trương Phong Dương không kiên nhẫn.
“Không! Ta có chuyện phi thường trọng yếu, không thể không cùng tổng tài thương lượng!”
“Được rồi…!”
Trương Phong Dương buông lỏng hai tay Tôn Ngữ, kéo ra cửa ban công, cùng Tiêu Mặc ly khai văn phòng, lúc ở cửa Trương Phong Dương đột nhiên mở miệng đối Tôn Ngữ nói.
“Chờ một chút, ta sẽ dẫn ngươi đi nơi kia làm, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn ở chỗ này đợi ta trở về.”
Sau đó Trương Phong Dương liền ở bên ngoài khóa cửa ban công…
Trong phòng làm việc thật to cũng chỉ còn lại một mình Tôn Ngữ, Tôn Ngữ lúc này cảm thấy cổ tay đau quá, tinh tế vừa thấy, phát hiện hai cổ tay bị nắm xanh tím… Toàn thân khí lực giống đã không còn, chân mềm nhũn liền ngồi co quắp dưới đất…
Tôn Ngữ giống như con mèo cuộn mình, tay ôm hai đầu gối tựa vào vách tường lạnh như băng, làm sao bây giờ? Như thế nào mới có thể thoát khỏi ác ma này!!! Tôn Ngữ hướng bốn phía nhìn nhìn, văn phòng này là lầu hai mươi, ác ma kia cửa cũng khóa, mình trốn không thoát, Tôn Ngữ không phải muốn trốn tránh nợ nần của mình, chính là vừa nghĩ tới lập tức sẽ bị đưa đi làm cái gì thiếu gia, ngưu lang… Thân là nam nhân, làm sao có thể đi bồi nam nhân khác bồi cười, bồi rượu, còn muốn bồi thân cùng nam nhân ngủ, trên giường… Chuyện xấu xa như vậy Tôn Ngữ vừa nghĩ tới liền toàn thân bắt đầu nổi da gà, tâm hảo chán ghét…
“Phong Dương, ngươi thật sự chuẩn bị dẫn nam nhân kia đi Tiêu Dao đường làm ngưu lang ***? Có thể không cần sao? Ta cảm giác người kia là một người thành thật, Phong Dương ngươi buông tha hắn đi! Được không?” Tiêu Mặc nhìn Trương Phong Dương vì Tôn Ngữ mà cầu xin, Tiêu Mặc nhìn Trương Phong Dương đối với Tôn Ngữ như vậy, trong lòng phi thường không muốn, bởi vì Tiêu Mặc đối nam nhân thanh tú kia phi thường hảo cảm…
Tuy rằng Tiêu Mặc là họ hàng bà con xa của Trương Phong Dương, theo vai vế Trương Phong Dương phải gọi Tiêu Mặc một tiếng biểu ca, nhưng cha mẹ của Tiêu Mặc kinh thương thất bại thiếu một thân nợ nần, hiện tại Tiêu gia bọn họ chỉ có thể dựa vào Trương Phong Dương, cho nên ở trước mặt Trương Phong Dương Tiêu Mặc không có địa vị gì…
“Thiết! Tiêu Mặc ngươi như thế nào lại bị mê hoặc? Thật đúng là nhìn đoán không ra nha! Đại thúc gầy gò kia còn là một hồ ly tinh chuyên môn câu dẫn nam nhân, ngay cả ngươi thường ngày là một kẻ đứng đắn, cũng bị cái tên kia câu dẫn hồn phách…”
About these ads
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT