Trong phòng làm việc xa hoa Trương Phong Dương ngồi vị trí trên cao dùng ánh mắt lạnh như băng tử nhìn chằm chằm Tôn Ngữ, làm cho Tôn Ngữ đứng ngồi không yên, tay cũng không biết để ở nơi đâu, theo bản năng ôm túi du lịch rách rưới trong lòng ngực…

Tiêu Mặc đứng bên cạnh Trương Phong Dương hướng Tôn Ngữ hữu hảo mỉm cười một cái, làm cho Tôn Ngữ thả lỏng một chút.

Trong phòng làm việc thật to một mảnh yên tĩnh, giống như ngay cả đến thanh âm kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe được, Tôn Ngữ cảm thấy trái tim nhảy loạn.

Trương Phong Dương an vị đối diện với hắn không nói gì, lạnh lùng khinh bỉ nhìn Tôn Ngữ, Tôn Ngữ biết dù sao đường ngang cũng tử, mà đường thẳng cũng tử (ngắn gọn là đường nào cũng chết =.=”), không bằng dũng cảm đối mặt… Tôn Ngữ trong lòng thình thịch từ vị trí đứng lên.

Tôn Ngữ chân tay co cóng đứng lên đi về hướng Trương Phong Dương, Trương Phong Dương mày rậm nhăn lại, nhìn Tôn Nói từng bước đến gần mình. Một tháng không gặp nam nhân gầy yếu này giống như càng thêm gầy yếu, giống như trở nên càng thêm đen, tiều tụy, giống như già thêm vài tuổi, trở nên càng giống một vị đại thúc…

Tôn Ngữ từ trong túi du lịch lấy ra một cái phong thư tiền hai tay cầm, hèn mọn nâng đến trước mặt Trương Phong Dương.

“Trương tiên sinh… Ta… Ta đến trả tiền lại… Chỗ này là…” Đứng ở trước mặt Trương Phong Dương bất nộ nhi uy (không giận mà vẫn oai) Tôn Ngữ thực sợ hãi, rất sợ hãi, lắp bắp, mặt căng đến đỏ bừng, sợ hãi rụt rè nói xong, Tôn Ngữ khom thắt lưng hai tay gắt gao cầm phong thư đứng ở nơi đó.

Trương Phong Dương nhìn thoáng qua phong thư trong tay Tôn Ngữ, mũi hừ lạnh một tiếng, tùy tay cầm lên, khi hắn đem thư phong mở ra, thời điểm nhìn đến một chút tiền biểu tình không phi thường tức giận, nhìn Trương Phong Dương biểu tình không tức giận, Tôn Ngữ càng thêm sợ, bản năng từng bước lui về phía sau, hắn thực sợ hãi nam tử hung ác kia đánh mình…

Trương Phong Dương không nói gì chính là khinh bỉ nhìn Tôn Ngữ liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng đem phong thư ném trên mặt Tôn Ngữ.

“Số tiền này giống như không đủ?” Trương Phong Dương nhìn chằm chằm Tôn Nói lạnh như băng nói.

“Ta biết… Chính là… Ta đã thực cố gắng làm việc… Trương tiên sinh… Nhưng mỗi tháng 10 vạn với ta mà nói là một số tiền quá lớn, ta thật sự kiếm không đến nhiều tiền như vậy nha!”

Tôn Ngữ khom thắt lưng tay chân luống cuống lấy phong thư bị nện bên chân mình, phi thường quý trọng nhặt lên, tuy rằng bị nam tử kia ném xuống, nhưng đây là tiền mồ hôi nước mắt chính mình hơn nửa tháng, tân tân khổ khổ làm việc.

“Lúc vay tiền hình như ta từng nói với ngươi, ngươi mỗi tháng phải trả tiền lại… Chính là, ngươi ngay cả mỗi tháng mười vạn cũng không được! Ba mươi tám vạn làm sao còn có thể! Lúc ấy ta hình như đã nghe ngươi nói ngươi chính là mua huyết mua thận cũng sẽ trả tiền lại! Có phải hay không? Ngươi đã xài hết tiền rồi, ngươi còn nói không có tiền!” Trương Phong Dương hung hăng đá tôn Ngữ một cước.

Tôn Ngữ bị đá một cước, cảm thấy đau quá, thiếu chút nữa bị đá ngã trên mặt đất, sau khi nghe lời nói hung hăng của Trương Phong Dương càng thêm hổ thẹn.

“Trương tiên sinh! Xin ngươi cho ta một chút thời gian… Ta nhất định sẽ làm công kiếm tiền trả lại ngươi!” Tôn Ngữ hiện tại chỉ hy vọng Trương Phong Dương có thể phát thiện tâm, có thể giúp mình cho mình một chút thời gian thư thả. Chỉ tiếc hắn cầu sai đối tượng, Trương Phong Dương là một người hung tàn, không có tình cảm.

Trương Phong Dương có thể đối mặt cười lạnh, người tìm đến hắn vay tiền cuối cùng không thể trả mang theo một nhà già trẻ quỳ trên mặt đất khẩn cầu Trương Phong Dương, cả nhà người túm ống quần Trương Phong Dương cầu hắn buông tha cho bọn họ một phen, sau không có kết quả, lại mang theo một nhà già trẻ nhảy lầu tự sát, khiến cho cửa nát nhà tan… Làm sao có thể đối với Tôn Ngữ khởi lên cái thiện tâm gì, huống chi Trương Phong Dương đối Tôn Ngữ “cảm thấy hứng thú”như vậy…

Trương Phong Dương chán ghét nhìn thoáng qua túi du lịch bên chân Tôn Ngữ ghê tởm nói; “Ngươi như thế nào còn đem cái thứ rác rưởi bẩn thỉu như vậy kéo tới đây? Khiến phòng làm việc của ta đều bẩn!!!”

“Không… Nó là của ta… Hành lý” Tôn Ngữ muốn ngăn cản nhưng vẫn bị Trương Phong Dương một cước đá túi du lịch Tôn Ngữ ra ngoài cửa… Tôn Ngữ muốn đi kiểm túi du lịch của mình trở về, tuy rằng trong túi du lịch kia chỉ có vài món quần áo, không đáng giá… Nhưng mà có thứ mà mình quý giá nhất—— ảnh chụp thê tử, mới vừa định đi kiểm, lại bị Trương Phong Dương một phen kéo trở về.

“Ta thấy ngươi vẫn là không biết hoàn cảnh của mình! Dựa theo quy định trên hợp đồng mượn tiền, ngươi mỗi tháng còn phải trả tiền lợi tức (lãi), trong vòng một năm còn phải trả ba mươi tám vạn, chính ngươi cũng đã ký và tự ấn dấu tay, lúc này mới một tháng ngươi liền nói với ta ngươi không có tiền? Ngươi đùa bỡn ta sao?” Trương Phong Dương cầm lấy tay Tôn Ngữ hung ác nói.

“Ta sẽ trả… Ta nhất định sẽ trả… Trương tiên sinh, ta muốn ngươi… Lại cho ta một ít thời gian, được không?” Tôn Ngữ thanh âm đều đang run rẩy, Trương Phong Dương thô bạo cùng lạnh như băng làm cho Tôn Ngữ toàn thân sợ hãi phát run.

“Cho ngươi thời gian? Dựa vào bộ dáng ngươi hiện tại như quỷ nghèo kiết hủ lậu (đại khái là nghèo kiết xác), muốn ta chờ bao lâu? Năm năm? Hai mươi năm? Hay là một trăm năm? Ngươi cho ta nơi này là ngân hàng của ngươi sao? Nghĩ muốn tùy tiện lấy bao nhiêu tiền, mượn bao nhiêu tiền sao? Chưa từng thấy qua người nào da mặt dầy giống ngươi như vậy!” Trương Phong Dương lời nói lạnh như băng, làm cho Tôn Ngữ vô cùng xấu hổ.

Tôn Ngữ ngấn lệ vô lực cúi thấp đầu, Tôn Ngữ thật sự nghĩ không ra biện pháp nào, không biết làm sao bây giờ, có thể làm cho nam nhân trước mặt hung bạo này buông tha hắn, chính mình hiện tại cũng không có tiền…

“Nếu, ngươi nói thật sự kiếm không ra tiền, ta nghĩ có thể giới thiệu ngươi phần công việc tốt —— không cần lãng phí khí lực, chỉ cần uống chút rượu, cười một cái, ngủ một chút và vân vân… Mỗi tháng làm tốt! Có thể kiếm được vài vạn, như vậy không lâu ngươi có thể trả hết tiền, thế nào ngươi nguyện ý không?”

Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ trước mắt lạnh run giống như một con thú nhỏ bị thương, Trương Phong Dương khóe miệng cười lạnh chậm rãi mở miệng, Trương Phong Dương nghĩ đây là bước đầu tiên làm ô nhiễm nam nhân thuần khiết này…

“Cái gì? Thật vậy chăng… Thật vậy chăng?” Có thể nói đã không hề còn biện pháp, Tôn Ngữ nghĩ Trương Phong Dương sẽ lấy gan hoặc là thận của mình bán đi gán nợ… Tôn Ngữ thật sự rất sợ hãi, chính là không có cách nào, ai bảo mình không trả sạch nợ, chỉ cần cho mình còn sống để lại vài lời chiếu cố Phỉ Nhi là tốt rồi…

Nghe được Trương Phong Dương nói như vậy, Tôn Ngữ lập tức giật mình ngẩng đầu, Tôn Ngữ cảm tạ nghĩ rằng nguyên lai trái tim của nam tử gọi là Trương Phong Dương này cũng không phải giống như vẻ bề ngoài lãnh khốc vô tình của hắn, nguyện ý cho mình một lần cơ hội… Tôn Ngữ cõi lòng đầy cảm kích nhìn Trương Phong Dương.

“Đương nhiên, đại thúc!” Trương Phong Dương cười tà.

“Thật sự… Thật sự… Thực cảm kích ngươi, Trương tiên sinh, chính là, là công việc gì vậy?”

Tôn Ngữ nghi hoặc nhìn Trương Phong Dương ở trước mặt, Tôn Ngữ phát hiện Trương Phong Dương thật sự rất cao, vóc dáng của mình chỉ đến vị trí ngực hắn, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn đến Trương Phong Dương, chính mình đứng trước Trương Phong Dương thân hình cao lớn tựa như đối mặt với một ngọn núi to hùng vĩ, khí thế cao lớn làm cho mình có chút sợ hãi… Trương Phong Dương ngũ quan phi thường xinh đẹp, trên người thản nhiên tản ra hương vị mùi thuốc lá, cách hắn gần như vậy, Tôn Ngữ chỉ cảm thấy một trận cảm giác áp bách.

“A… Trương tiên sinh, ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

Tôn Ngữ không ngừng nhìn Trương Phong Dương phía trước, thân thể không khỏi sợ hãi lui về phía sau trốn tránh, lui về phía sau đến góc tường, lại bị Trương Phong Dương hung hăng ấn trụ, Trương Phong Dương mãnh liệt vươn tay nâng chiếc cằm tinh tế của Tôn Ngữ lên, nâng Tôn Ngữ lên, Tôn Ngữ chỉ có thể kiễng chân, Trương Phong Dương mặt chậm rãi áp sát Tôn Ngữ… Như là xem xét một con mồi…

Đột nhiên khoảng cách gần như vậy, Tôn Ngữ có thể thấy ánh mắt Trương Phong Dương thâm thúy, có thể cảm thấy trong đáy mắt nam tử này có cổ hơi nước bi thương cô tịch…

Tôn Ngữ cảm nhận được hơi thở Trương Phong Dương thở ra, Tôn Ngữ có chút không biết làm sao, không hô hấp, không biết Trương Phong Dương muốn làm gì. Duy trì loại tư thái kì quái này làm cho Tôn Ngữ trừng mắt to khiếp đảm bất an nhìn không rõ Trương Phong Dương muốn làm cái gì.

“Đại thúc! Nhìn ngươi khoảng cách gần như vậy, ngươi thật sự hảo lão, lớn lên hảo bình thường nha!”

About these ads

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play