"Hồng Ngọc, bây giờ ngươi đã là nha hoàn bậc một rồi, người được đổi một tên khác." Kiều Thanh nói với Hồng Ngọc.
"Ha ha. " Hồng Ngọc có chút ngốc ngốc cười một cái nói: "Nô tỳ biết, xin tiểu thư hãy ban tên cho nô tỳ đi!"
Kiều Thanh nghĩ một lúc, không biết nên lấy tên gì chỉ có thể hỏi lại Hồng Ngọc một câu: "Tên gọi trước kia của ngươi là gì? " Giống như Hồng Ngọc, không phải là người hầu trong Kiều Quốc công phủ (*), trước khi bán thân đi vào chắc chắn phải có một cái tên khác, không có khả năng trước kia đã được gọi là Hồng Ngọc.
(*) ý của câu này là Hồng Ngọc không phải con của người hầu trong phủ Quốc công sinh ra (hay có thể hiểu là không phải sinh ra đã là người hầu trong Kiều Quốc công phủ) mà là con nhà nghèo phải bán thân đi làm nha hoàn kiếm tiền nuôi sống gia đình.
"Trước kia nô tỳ được gọi là Đại Lan, nương đặt cho, nương của nô tỳ cũng gọi nô tỳ là Đại Lan Tử!" Hồng Ngọc cười híp mắt nói, đôi mắt nhỏ đều híp thành một đường.
Đại Lan, Đại Lan Tử... Kiều Thanh nhịn không được khóe miệng co quắp một cái, nhìn dáng vẻ của Hồng Ngọc cảm thấy tên mình cực kỳ dễ nghe, đành trái với lương tâm khen một câu: "Rất êm tai, sau này ngươi cứ gọi là Lan Tử đi!" Chắc chắn sẽ bị người khác nghe thành rổ... Tuy nhiên Kiều Thanh cũng không quá để ý, Xuân Hoa, Thu Nguyệt cùng Lan Tử, vừa phong nhã vừa dung tục, rất tốt...
"Cảm ơn tiểu thư!" Lan Tử vô cùng cao hứng lại muốn quỳ trên mặt đất dập đầu cảm ơn Kiều Thanh, tuy nhiên bị nàng khuyên nhủ.
Trải qua mấy ngày quan sát, Kiều Thanh phát hiện một hiện tượng rất là có ý tứ. Hai đại nha hoàn được Hạ Uyển Như đưa tới, Xuân Hoa làm việc không tập trung, nhiều mưu tính, còn thường thường chạy ra bên ngoài, chính là nha hoàn lộ vẻ cảm kích đối với Kiều Hân Nhiên lúc đó. Mà Thu Nguyệt thì ngược lại, không nói nhiều thế nhưng làm việc rất tận tâm tận lực, đối với nàng cũng một mực cung kính...
Hôm nay thời tiết tốt, Kiều Thanh quyết định mang theo nhi tử đến vườn hoa đi dạo một chút. Trở lại Kiều Quốc công phủ lâu như vậy, dường như nàng chưa từng bước ra khỏi Thanh Lan viện, tính ngoại trừ Tùng Hạc viện của lão phu nhân ra nàng chưa từng đi đến những chỗ khác.
Hôm nay tiểu bánh bao Kiều Dục đã được một tuổi, bước đi đã rất ổn định, còn có thể vững vàng chạy chậm mấy bước. Đối với việc Kiều Thanh dẫn hắn đi ra ngoài này biểu lộ hắn rất vui sướng, cảm giác đối với thế giới bên ngoài rất là mới mẻ.
Kiều Thanh nắm bán tay nhỏ bé của tiểu bánh bao Kiều Dục, Lan tử theo ở phía sau chậm rãi đi vào hoa viên của Kiều Quốc công phủ.
Là một tòa Quốc công phủ duy nhất của Nghiêu quốc, lịch sử tước vị của Kiều Quốc công phủ dài gần bằng lịch sử của Nghiêu quốc. Nghe nói là tổ tiên của Kiều gia có ân với khai quốc Hoàng đế, nên được ban cho tước vị Kiều Quốc công, một đời truyền một đời không bao giờ suy tàn. Kiều Thanh cảm thấy đôi với nhân phẩm cùng tài học của Kiều Chấn Hiên cùng người thừa kế của Kiều Quốc công phủ là Kiều Hoài Cẩn, bây giờ Kiều Quốc công phủ vẫn còn có thể phồn vính .
"Hân Nhiên, ta rất nhớ ngươi."
"Thái Tử Điện Hạ, nam nữ có khác, bây giờ chúng ta không danh không phận, xin Thái Tử Điện Hạ hãy cho Hân Nhiên một chút tôn trọng tối thiểu."
Nghe được giọng nói ở cách đó không xa truyền tới, Kiều Thanh có chút không nói gì, cái này nếu mà phá vỡ chuyện tốt của người ta có lẽ sẽ bị người ta ghen ghét, lúc nàng đang chuẩn bị mang theo nhi tử nhanh chóng im lặng đổi một phương hướng khác, thì tiểu bánh bao Kiều Dục vô cùng "Hợp với tình hình" quát to một tiếng: "Mẫu thân! Hồ điệp!" Giọng nói thanh thúy vang dội thực sự làm cho Kiều Thanh không biết nói gì...
Thấy phía sau bụi hoa một đôi nam nữ một trước một sau đi ra, Kiều Thanh đang suy nghĩ nếu như hiện tại nàng bế hài tử lên nhấc chân chạy thì mọi người có thể làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra hay không?!
"Là ngươi?!" Sau khi người công tử trẻ tuổi mặc mình hoàng cẩm bào (*) nhìn thấy mặt của Kiều Thanh, trong mắt chán ghét không hề che giấu, dùng đầu ngón chân để nghĩ Kiều Thanh cũng biết người này chính là thái tử điện hạ của Nghiêu quốc Mạc Lưu Vân không thể giải được, theo như bạn học Lan Tử từng gọi là Hồng Ngọc nói, đây còn là một trong những đối tượng mà nguyên chủ từng mến mộ...
Không đợi Kiều Thanh nói cái gì, Mạc Lưu Vân nhìn nàng nói một cách lạnh lùng: "Bản cung nói qua không muốn lại nhìn thấy ngươi, không nghĩ tới ngươi chính là âm hồn không tan! Ngày hôm nay Bản cung nói rõ cho ngươi biết, ngực ngươi không vết mực thô bỉ không chịu được, dù cho đi xách giày cho bản cung cũng không xứng! Người Bản cung thích là Hân Nhiên, ngươi sớm từ bỏ ý niệm này đi!"
Sắc mặt Kiều Hân Nhiên trở nên hồng, có chút xin lỗi liếc mặt nhìn Kiều Thanh nói: "Thất muội, xin lỗi, tỷ tỷ không phải cố ý..." Nói đến đây, trong mắt còn chứa mến mộ mà nhìn Mạc Lưu Vân nói: "Thái tử ca ca, ngươi không nên nói Thất muội của ta như vậy, bất luận như thế nào, nàng đều là thân muội muội của ta."
"Hân Nhiên, ngươi luôn luôn thiện lương như vậy." Mạc Lưu Vân nhìn Kiều Hân Nhiên trong mắt tràn đầy đều là thưởng thức và mến mộ. Kiều Hân Nhiên đỏ mặt cúi đầu.
Kiều Thanh đột nhiên cảm thấy có chút phỉ nhổ... Nàng có làm cái gì nàng ta không? Từ đầu đến cuối một câu nàng cũng chưa từng nói, thì nhìn hình ảnh của đôi uyên ương ở trước mặt nàng tình chàng ý thiếp, Mạc Lưu Vân lạnh lùng hướng về phía nàng nói, Kiều Hân Nhiên lời dụng nàng để biểu hiện mình thiện lương đã vậy còn không quên trần trụi thể hiện tình yêu đẹp đẽ của mình ở trước mặt nàng để kích thích nàng. Đương nhiên, nàng không phải nguyên chủ không có khả năng bị kích thích đến...
Kiều Thanh nhất thời không còn hứng thú đi dạo vườn hoa, trực tiếp ôm lấy nhi tử một câu cũng không thèm nói nghênh ngang mà đi.
"Không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cử chỉ thô tục!" Mạc Lưu Vân nhìn bóng lưng của Kiều Thanh nói một cách lạnh lùng.
Kiều Hân Nhiên khóe môi nhỏ bé khẽ nhếch lên, mỉm cười nói: "Thái tử ca ca cũng đừng chấp nhặt với thất muội của ta, nàng bị thương mất trí nhớ, đầu óc có chút... Ta mới làm được một bài thơ, thái tử ca ca có muốn xem không?"
"Thì ra là ngốc, " Mạc Lưu Vân châm chọc nói, "Thơ từ của Hân Nhiên từ trước đến nay đều là hàng đầu, ta đương nhiên muốn đến xem rồi!"
Sau khi trở lại Thanh Lan Viện, Kiều Thanh nhìn nhi tử dắt ta nàng muốn đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy có chút xin lỗi. Nàng bị đôi uyên ương kia làm cho buồn nôn, thế nhưng nói muốn dắt nhi tử đi dạo hoa viên đây...
Hoa viên thì không muốn đi, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Kiều Thanh sảng khoái quyết định, dắt nhi tử đi dạo phố!
Lan Tử ôm tiểu bánh bao, Kiều Thanh còn mang theo Xuân Hoa cùng Thu Nguyệt, cùng đi ra khỏi Kiều Quốc công phủ. Nói như thế nào thì cũng là đích tiểu thư của Kiều Quốc công phủ, muốn đi ra ngoài tất nhiên là phải có xe ngựa phục vụ. Vốn Xuân Hoa nói tiểu thư muốn ra ngoài phải xin chỉ thị của phu nhân, Kiều Thanh làm theo, phu nhân bày tỏ không có ý kiến gì, nàng muốn ra ngoài thì cứ để cho nàng đi ra ngoài đi!
Xe ngựa dừng lại ở đường cái náo nhiệt nhất ở thành Thịch Dương, Kiều Thanh mang theo hài tử đi xuống xe ngựa. Đã qua một năm, tuy nói trước kia rất nhiều người đã gặp Kiều thất tiểu thư, tuy nhiên dù sao thời gian đã trôi qua lâu như vậy, khí chất hiện tại của Kiều Thanh cũng khác một trời một vực so với trước kia. Hơn nữa những bộ y phục mà trắng treo trong tủ ở Thanh Lan viện đã bị nàng xử lý hết, nàng bày tỏ sau này muốn mặc quần áo có màu sắc khác. Kiều Chấn Hiên đặc biệt cho người chuẩn bị cho nàng vài bộ y phục mới, cho nên nàng cũng không sợ không có y phục để mắc.
Ngày hôm nay Kiều Thanh mặc một bộ y phục mà lam nhạt, trên đầy chỉ có một cây trâm ngọc màu trắng, nhìn qua cũng không thu hút sự chú ý của người khác, hơn nữa phía sau còn có người hầu ôm hài tử, rất nhiều người liếc mắt nhìn, chỉ nghĩ đây là tiểu nương tử nhà ai mà xinh đẹp như vậy chứ không có ai liên tưởng nàng đến Kiều thất tiểu thư trong truyền thuyết.
Cơ bản không có để ý đến có người, hay là không có người... Kiều Thanh đang dắt theo tiểu bánh bao nghỉ chân tham quan ở phía trước bên cạnh một sạp bán đồ ăn vặt, mấy thứ này đều không đáng tiền, chế tác cũng không phải đặc biệt tinh xao, tuy nhiên đối với tiểu bánh bao mà nói đều rất là mới mẻ. Kiều Thanh là một mẫu cực kỳ tốt, chỉ chốc lát sau, trong lòng Xuân Hoa cùng Thu Nguyệt đều ôm một đống này nọ, phần lớn đề là đồ chơi cho hài tử. Mà lúc này, trong một quán trà ở bên cạch, có ba vị công tử trẻ tuổi đang ngồi chung uống trà nói chuyện phiếm, bầu không khí vốn đang vui vẻ hòa thuận, một người ở trong số ba vị công tử đó vô ý nhìn xuống phía dưới, sau đó đột nhiên lạnh xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT