Editor: --Tứ Minh--

"Chủ tử, ngài có nhi tử à?" Phong Dương yếu ớt hỏi.

"Ừm." Mạc Hoa Sênh không đếm xỉa tới trả lời...

"Nhi tử của ngài lớn chừng nào rồi?" Phong Dương hỏi tiếp.

"Ngày hôm nay vừa tròn một tuổi." Mạc Hoa Sênh nói tiếp. Vừa rồi hắn mới ăn mì trường thọ mừng sinh nhật một tuổi của nhi tử.

Ngọn lửa bát quải trong lòng Phong Dương cháy hừng hực, không ngừng cố gắng hỏi: " Mẫu thân đứa nhỏ là ai?"

"Kiều Thất tiểu thư." Mạc Hoa Sênh không đếm xỉa tới nói.

Mẹ đứa nhỏ... mẹ đứa nhỏ... mẹ đứa nhỏ...! Phong Dương cảm thấy đầu óc có chút không được! Chủ tử nhà hắn đúng là có chút ý tứ đối với Kiều Thất tiểu thư, nhưng lúc này mới chỉ có vài ngày, nhi tử đã được một tuổi?! Không đúng không đúng, nhi tử của Kiều thất tiểu thư... Kiều Thất tiểu thư có mang theo một hài tử trở về thành Thịnh Dương, thế nhưng đứa bé đó cũng không phải do nàng sinh! Làm thế nào lại thành nhi tử của chủ tử nhà hắn rồi?!

"Kiều Thất tiểu thư không phải là mẫu thân của đứa bé kia chứ?" Phong Dương yếu ớt hỏi. Cái này thực sự có thể xác định.

" Ừ, ta cũng không phải là phụ thân của đứa bé kia." Mạc Hoa Sênh không thèm đếm xỉa trả lời. Bởi vậy ta với Kiều Thanh thực sự là trời sinh một đôi (tác giả: đây là cái logic gì thế... ; Nguyệt: logic của kẻ dở hơi đấy; Mạc Hoa Sênh: *liếc* lo đi edit đi, nhớ là phải edit nhanh đến đoạn ta cưới tiểu Thất về nhà ấy. Nếu không thì, người chết chắc...hừ...; Nguyệt: *gật đầu lia lịa* dạ, dạ, em đi edit ngay đây, anh cứ bình tĩnh *ôm dép, ôm lap chạy mất*)

Phong Dương cảm thấy có chút hỗn loạn, hắn phải suy nghĩ lại... Cho nên, đứa bé kia không phải con của Kiều Thanh, cũng không phải con của vương gia nhà hắn... Cho nên, vương gia nhà hắn xung phong đi nhận làm phụ thân của hài tử nhà người ta, mục đích chính là... Kiều Thất tiểu thư  ! Phong Dương lau một phen mồ hôi hột, cuối cùng cũng biết được chân tướng, nước mắt của hắn cũng mau muốn rơi xuống, chủ tử ngài có thể nói một lần gải thích đúng chỗ được không, quá phí đầu óc...

"Chủ tử, ngài cùng Kiều Thất tiểu thư?" Phong Dương lại hỏi, phát triển tới trình độ nào rồi.

" Ừ, " đối với vấn đề này của Phong Dương, Mạc Hoa Sênh chăm chú suy nghĩ một lúc nói, "Chúng ta vừa mới gặp mặt, còn nàng thì không muốn thấy ta, tuy nhiên ta đã sớm nhận định nàng là nữ nhân của ta, ta đang cố gắng theo đuổi nàng. Ừ, chính là như vậy."

Phong Dương nhịn không được yên lặng nhổ nước bọt, còn tưởng rằng được làm phụ thân của nhi tử của người ta là như thế nào, thì ra căn bản chính là do vương gia nhà mình đơn phương tình nguyện... Phong Dương không khỏi cảm thấy bi ai thay Mạc Hoa Sênh, hơn nữa Phong Dương cảm thấy da mặt của vương gia nhà mình rất dày để cho người khác không thể theo kịp  ...

"Chủ tử người thấy cái này như thế nào ạ?" Chỉ thiếu chút nữa là Phong Dương lật tung toàn bộ khố phòng của An Vương Phủ lên, cuối cùng cũng tìm được một vật làm cho Mạc Hoa Sênh cảm thấy hài lòng. Mạc Hoa Sênh cầm đồ vật trực tiếp đi về phía Kiều Quốc công phủ, chỉ để lại Phong Dương hỗn độn đứng trong gió...

Nhìn thấy Mạc Hoa Sênh đi rồi lại quay lại, sắc mặt Kiều Thanh vừa mới lạnh xuống đã nghe được Mạc Hoa Sênh nói: "Tiểu Thất đừng nóng giận, ta tới đây để tặng quà cho Dục nhi!" Nói xong liền lấy ra một cái khóa Trường Mệnh màu tím để lên bàn. Cái khóa Trường Mệnh này vừa nhìn đã biết là giá trị không tầm thường, đã nhiều lăm rồi, nhìn phong cách vô cùng cổ xưa, thế nhưng viên bảo thạch khảm nạm bên trên vẫn lấp lánh, rực rỡ như trước.

"Mong ước Dục nhi sống lâu trăm tuổi." Mạc Hoa Sênh mỉm cười nói.

Tiểu bánh bao Kiều Dục nâng niếng khóa Trường Mệnh kia lên, vẻ mặt vô cùng yêu thích, trực tiếp nhào vào trong lòng của Mạc Hoa Sênh hôn một cái thật vang lên trên mặt của hắn, sau đó nói ra một câu: "Phụ thân!"

Phụ thân?! Kiều Thanh cùng Mạc Hoa Sênh đều choáng váng, Kiều Thanh là kinh ngạc, còn Mạc Hoa Sênh thì kích động.

"Tiểu Thất, ngươi xem hài tử gọi ta là phụ thân kìa!" Mạc Hoa Sênh ôm tiểu bánh bao vui mừng mà nói.

Kiều Thanh hết sức bình tĩnh tiến lên ôm nhi tử lại, sau đó chỉ vào Mạc Hoa Sênh đối với tiểu bánh bao nói: "Dục nhi ngoan, nói cảm ơn thúc thúc đi."

"Cảm ơn thúc thúc!" Tiểu bánh bao Kiều Dục cười híp mắt nói với Mạc Hoa Sênh một câu, trong lòng Mạc Hoa Sênh có chút mất mát, thôi, hài tử còn nhỏ, thúc thúc thì thúc thúc vậy, tương lai không lâu chắn chắn sẽ gọi hắn là phụ thân!

"Lễ vật đưa đến, ngươi cứ tự nhiên. Sau này không được không mời mà tới nữa." Kiều Thanh lạnh nhạt nói. Lễ vật của Mạc Hoa Sênh nàng nhận lấy, đây vốn là quy tắc của thế giới này, hài tử tròn một tuổi phải có trưởng bối tặng khóa Trường Mệnh, ngụ ý sống lâu trăm tuổi. Thế nhưng người trong Kiều Quốc công phủ không cần nói cũng được, huống hồ bọn họ căn bản không biết hôm nay hài tử tròn một tuổi, Kiều Thanh cũng không có ý định để cho bọn họ biết.

"Tiểu Thất như vậy có phải là ngươi sẽ mời ta đến không?" Mạc Hoa Sênh có chút mong đợi nói.

" Ừ, ngươi chờ xem." Kiều Thanh lạnh nhạt nói. Có thể lý giải không nên không mời mà tới thành sẽ mời hắn đến, cái logic này cũng là đù kì lạ, ngươi cứ chờ đến khi ta mời ngươi đi!

Tâm trạng của Mạc Hoa Sênh rất tốt rời đi, Hồng Ngọc có chút lo lắng chạy vào nói: "Tiểu thư, phu nhân đến, còn mang đến thật là nhiều nha hoàn."

Thanh Lan viện hôm nay chỉ còn lại có bốn cái tam đẳng nha hoàn, trước kia Kiều Chấn Hiên nói sẽ làm Hạ Uyển Như nhanh chóng bổ sung đầy đủ cho nàng, không nghĩ đến là sẽ nhanh như vậy. Kiều Thanh biết Hồng Ngọc đang gấp cái gì, nàng sợ có người mới đến sẽ không còn vị trí của nàng. Trước kia Kiều Thanh đã biết, Hồng Ngọc có một nương quả phụ(*) và một ấu đệ (**), cuộc sống trong nhà hết sức gian khổ, tiền lương mỗi tháng hàng tháng đều phải gửi về hết cho gia đình. Nàng muốn làm nhất đẳng đại nha hoàn cũng là muốn có thêm tiền lương để gửi cho gia đình.

(*) nương quả phụ: là người mẹ góa chồng

(**) ấu đệ: em trai còn nhỏ tuổi

"Ngươi nhìn xem Dục nhi, ta đi ra ngoài xem một chút. Đừng lo lắng, ta đồng ý với ngươi." Kiều Thanh lạnh nhạt nói. Lời nói của Kiều Thanh dường như mang theo khả năng trấn an lòng người, Hồng Ngọc có chút cảm động gật đầu, Kiều Thanh đứng dậy đi ra ngoài.

"Thanh nhi, Thanh Lan viện của con còn thiếu hai người nhất đẳng nha hoàn, hai cái nhị đẳng nha hoàn, ta mang người đến giới thiệu cho con." Hạ Uyển Như vừa nhìn thấy Kiều Thanh trực tiếp đi vào vấn đề nói, nói xong bốn người nha hoàn từ phía sau đứng ra.

"Nô tỳ Xuân Hoa (Thu Nguyệt) tham kiến tiểu thư."

"Nô tỳ Bích Ti (Bích Linh) tham kiến tiểu thư."

Xuân Hoa, Thu Nguyệt... Tên này. Nha hoàn trong Kiều Quốc công phủ gọi tên đều có quy định riêng, nha hoàn nhất đẳng mới có tên gọi một cách tình thơ ý họa ví dụ như Xuân Hoa, Thu Nguyệt, nhị đẳng nha hoàn thì thống nhất trong tên có một chữ Bích ở trước, tam đẳng nha hoan thì thống nhất trong tên có một chữ Hồng ở trước, mỗi lần thăng cấp đều phải đổi tên.

(* Lưu ý: nhất đẳng nha hoàn = nha hoàn bậc một; nhị đẳng nha hoan = nha hoàn bậc hai; tam đẳng nha hoàn = nha hoàn bậc ba. Sau này nguyệt sẽ dùng từ ‘nha hoàn bậc một, bậc hai, bậc ba’. Nếu mọi người thấy cách gọi có khác thì cũng đừng thắc mắc nhé.)

"Nương, con nghĩ muốn nâng nha hoàn Hồng Ngọc của Thanh Lan viện lên làm nhất đẳng nha hoàn." Kiều Thanh nói với Hạ Uyển Như. Nàng quen Hồng Ngọc hầu hạ, hơn nữa rất thích tính cách của Hồng Ngọc.

Hạ Uyển Như cực kỳ không vui nhìn Kiều Thanh, dường như là không một chút do dự cự tuyệt: "Nhất đẳng nha hoàn đều là được giáo quy củ cực tốt, làm sao có thể trực tiếp nâng một cái nha hoàn bậc ba lên bậc một được? Không được!"

Không đợi Kiều Thanh nói thêm cái gì nữa, Kiều Hân Nhiên một thân áo trắng nhẹ nhàng bỗng nhiên đi đến, đi lên rất thân thiết khoác cánh tay của Hạ Uyển Như nói: "Nương, người đi đến chỗ của Thất muội tại sao lại không nói con một tiếng để con đi cùng người."

"Không phải Hân Nhi đang làm thơ sao? Ở chỗ này cũng không có chuyện gì gấp, con phải chú ý nghỉ ngơi đừng quá mệt, nương đã cho người ta hâm canh gà, con hãy cùng đi uống với nương." Hạ Uyển Như ôn nhu đối với Kiều Hân Nhiên cười nói, trong mắt toàn là yêu thương của một mẫu thân dành cho nữ nhi. Đối với thái độ lạnh lùng của Hạ Uyển Như dành cho mình, Kiều Thanh đã không còn gì để nói...

"Thất Muội, mấy nha hoàn này đều là mẫu thân tự mình lựa chọn cho muội, thế nhưng có điều gì làm cho muội cảm thấy không hài lòng à? Tỷ tỷ vừa mới nghe được muội muốn nâng một nha hoàn bậc ba lên làm bậc một có phải không?" Kiều Hân Nhiên mỉm cười hỏi Kiều Thanh, giọng nói muốn bao nhiêu ôn nhu là có bấy nhiêu ôn nhu.

"Không có gì không hài lòng cả, chỉ là muội muốn nâng Hồng Ngọc lên làm nha hoàn bậc một thôi." Kiều Thanh lạnh nhạt nói.

"Hóa ra là Hồng Ngọc à." Đôi mắt Kiều Hân Nhiên khẽ chuyển, lại bắt đầu khuyến Hạ Uyển Như, "Nương, Thất muội vừa trở về, rất hiếm khi mới có một yêu cầu, người cứ đáp ứng muội ấy đi!"

Hạ Uyển Như dường như không có một chút ngập ngừng nói: "Đều nghe Hân Nhi hết!"

"Thất muội, Hồng Ngọc được nâng lên, thế nhưng mấy nha hoàn này bị giáng cấp cũng không tiện, không bằng chỉ cần nâng Hồng Ngọc, còn những người khác vẫn giữ nguyên không thay đổi có được không? Mặc dù có chút không hợp với quy củ, nhưng tỷ tỷ sẽ giải thích với tổ mẫu và phụ thân." Kiều Hân Nhiên hết sức khoan dung độ lượng nói.

Nhìn thấy trên mặt đại nha hoàn gọi là Xuân Hoa quỳ dưới đất kia tràn đầy cảm kích đối với Kiều Hân Nhiên, Kiều Thanh cảm thấy thực sự không thú vị. Vị tứ tỷ này thật đúng là tìm được cơ hội là cơ hội, ngáng chân nàng, cái này chẳng phải muốn thu mua nha đầu của nàng hay sao? Tuy nhiên chuyện của Hồng Ngọc cũng cói như là giải quyết.

"Cảm ơn tứ tỷ  ." Kiều Thanh lạnh nhạt nói. Nhìn thấy dáng vẻ thân mật dắt tay nhau rời đi của hai mẫu tử, thu tầm mắt lại trở về phòng.

------ Hết chương 16 ------

Chương này vẫn thấy tiểu bánh bao đáng yêu hết sức luôn. Mà anh nam chính thì mặt càng ngày càng dày. Và đặc biệt hơn là cực kỳ ghét Kiều Hân Nhiên nhé, nhìn giả tạo quá mức luôn. Nguyệt tính lập team anti Kiều Hân Nhiên, ai muốn tham gia không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play