Giải thích
thêm: Tuy nữ phụ hận đám nam nữ chính kia nhưng cô không phải
thuộc kiểu người.. quá ác! Bản tính trong cô vốn lương thiện
nên khi trả thù đủ thì cô sẽ.. Không liên quan, coi như đoạn
tuyệt, không quen biết nhưng sẽ không ghi hận nữa! Cô vốn muốn
xứng với Hoa anh đào mà! Và.. Quan điểm của cô chính là: Khi
nào nên trả thù thì trả thù. Khi nào nên chơi thì phải chơi a~
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, ta liền lật đật đi tìm idol xin
chữ ký! Do chạy vội quá nên không thèm nhìn đường, vì vậy đã
tông vào người ta khiến cả hai ngã ngửa ra hai phía
“ Ui da~ mông nở hoa~ “ _ ta kêu la
“ Năm nay mông ta đón xuân sớm quá~ ( ý bảo chưa Tết mà mông đã nở hoa rồi ) “ _ tên đối diện khẽ rên
“ A a! Mình có việc. Mình đi trước nha! “ . ' Hẹn không gặp lại ' Tất nhiên câu này ta nuốt, không nói ra. Lập tức phóng như điên
ra nhà xe
_
Về đến nhà ...
Quăng người rơi tự do xuống giường cái ' phịch ' . Tay vắt lên trán đăm chiêu suy
nghĩ. Mắt đỡ đẫn nhìn không trung...
Một lát sau quyết định gọi điện cho Nam thần
“ A.. lô.. “ _ ta lười biếng cất giọng
>
“ Có.. Đẹp trai lắm! Phá á? *suy nghĩ* . Không có *lại nghĩ* . Hình như có leo lên xe người ta đứng. Đánh hai
trong bốn tên chaien bầm dập! *suy nghĩ* . Còn gì nữa không ta? “
> _ Ai đó khóe môi dựt dựt
“ Anh này! “ _ ta gọi
>
“ Anh yêu ai bao giờ chưa? “
>
“ Em biết. Khi em được sống lại. Chính em đáng lý phải thay đổi. Đông cứng tim mình lại! Nhưng tại sao? Khi thấy người em từng
yêu, yêu thương người bạn thân đã từng phản bội mình thì ngoài
sự khinh bỉ ra lại chứa thêm sự đau khổ chứ? Em thấy hận! Hận
họ! Còn hận chính bản thân em.. Tại sao lại yếu đuối đến như
vậy? Em thật thất bại anh à!.. “ _ nói đến đoạn cuối ta thật
sự đã òa lên. Tay run run nắm chặt ga trải gường
“ Chính
là từ trước đến giờ. Sự yêu thương, che chở, quan tâm, bảo vệ,
nó chưa từng đến với em. Ngay cả khi em cố gắng giành lấy nó.. Nó cũng không bao giờ dành cho em.. Hức.. “
>
“ Hức.. Hức.. “ _ ta bây giờ không thể nói thêm được gì nữa nên đã vội tắt máy
Anh nói anh vẫn luôn dõi theo em.. Nhưng tại sao khi em cần anh vẫn
luôn không xuất hiện. Anh không biết sao? Anh là người đầu tiên
và cũng là người duy nhất không chê bai, hắt hủi em. Ngược lại
còn đối xử rất tốt với em, anh biết không? Em không phải chỉ
cần lời nói ở bên của anh, em muốn anh xuất hiện trước mặt em
kìa! Nói em tham lam cũng được nhưng em thật sự rất cần, rất
muốn.. Được thử cảm giác có người ở bên cạnh lúc đau khổ là
như thế nào?
Liễu Thanh Thanh có gì? Cô ta có tất cả!
Sắc đẹp, gia thế, quyền lực, danh tiếng, sự tôn trọng của mọi
người, sự yêu thương của người khác..
Còn ta? Đến một
thứ cũng không có! Vậy khi ta muốn tìm kiếm và dành lấy nó
thì tại sao lại trở thành kết cục bi thảm? Ta không phục!