Sáng sớm hôm sau, Cố Hải tỉnh dậy trong mơ màng, đầu nặng trĩu, không biết mình đã ngủ bao lâu? Vì sao lại nằm trên giường? Giờ này là mấy giờ rồi? Bạch Lạc Nhân đã đi làm chưa?
Định ngồi dậy bước xuống giường mà toàn thân vô lực, chỉ có thể với tay tới chiếc bàn bên cạnh tìm điện thoại xem giờ.
10 giờ sáng.
Chắc Bạch Lạc Nhân đã đi làm rồi, có thể cậu thấy hắn nằm ngoài sofa lạnh lẽo không nỡ nên đã mang vào đây. Nghĩ thế liền mỉm cười một cái rồi nhắm mắt lại.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy vào, Bạch Lạc Nhân trên tay cầm chén cháo nóng và chiếc khăn lạnh khẩn trương bước tới. Cố Hải nghe thấy tiếng động liền mở mắt:
"Nhân Tử? Cậu không đi làm sao?"
Bạch Lạc Nhân nhẹ nhành đỡ hắn dậy ngồi tựa lưng vào chiếc gối, giọng điệu cũng không nỡ nhẫn tâm:
"Cậu bị sốt rất cao, đêm qua tôi đã chườm khăn đến bây giờ mới đỡ một chút. Ăn cháo đi."
Thì ra là quan tâm hắn, lo lắng cho hắn. Được rồi, lần này Cố Hải quyết tâm bày ra bộ mặt đáng thương trước vợ bảo bối:
"Miệng tôi chát lắm. Hôn một cái có được không?"
Nếu như bình thường, Bạch Lạc Nhân đã cốc vào đầu rồi mắng vài câu rồi, nhưng hôm nay ngươi bệnh, ông nhịn:
"Hôn xong sẽ ăn đúng chứ?"
"Ừ. Quân tử nhất ngôn."
Nụ hôn rất nhẹ nhàng, hai đầu lưỡi tự động biết tìm nhau. Bạch Lạc Nhân động tác khá ôn nhu vì sợ Cố Hải còn chưa khoẻ hẳn, nhưng tên kia thì càng hôn càng sâu, đến mức không muốn buông môi Bạch Lạc Nhân ra, buộc cậu phải nhấc đầu lên kết thúc nụ hôn khai vị.
"Hả miệng ra" - Bạch Lạc Nhân múc một muỗng cháo thổi nguội đưa đến bên Cố Hải.
"Hả miệng để hôn à?" - Nhây nhây công tử.
"Bây giờ cậu có chịu ăn không hay là muốn tôi bỏ mặc cậu?"
Câu nói quyền lực bất diệt, vừa dứt lời thì ông tướng kia mới chịu nghe theo, ăn sạch bát cháo, còn khen ngợi rất ngon dù chỉ là cháo trắng thông thường.
Bạch Lạc Nhân dùng khăn lau mình cho Cố Hải, giúp hắn thay bộ đồ mới. Cố Hải chăm chú quan sát động tác của vợ mình, từng cử chỉ đều khắc sâu vào tim.
Cố Hải không bao giờ mong bản thân đổ bệnh, vì nếu hắn bệnh, hắn sợ sẽ không ai chăm sóc cho vợ hắn. Nhưng nếu có lần nào đó bất cẩn nhiễm bệnh, đổi lại là được Bạch Lạc Nhân chăm sóc tận tình thì cũng xem như thú vui cuộc đời, đáng hưởng, rất đáng để tận hưởng.
"Cậu nhìn gì mà nhìn!!! Nếu tối qua đưa điện thoại cho tôi thì đâu có chuyện gì xảy ra. Tự chuốc lấy." - vừa lau người vừa mắng.
Cố Hải nét mặt nghiêm túc lại, đường hoàng giải thích: "Tôi thật sự không làm gì có lỗi. Người đó chính là.... là ba Bạch. Tôi muốn cậu cùng đi nghỉ, nhưng không biết làm sao? Nên tôi đã hỏi ba. Nhân Tử, cậu phải tin tôi.""Tôi tin. Trên đời này ngoài cậu ra thì còn ai hiểu tôi hơn ông ấy." - hơi khó khăn nhưng vẫn phải thừa nhận.
Cố Hải đưa tay sờ má Bạch Lạc Nhân: "Cậu đừng giận tôi nữa, được không?"
"Tôi mà còn giận cậu thì có ngồi đây hầu hạ như vậy không? Phí lời"
Cố Hải nằm yên hưởng thụ chăm sóc của vợ, thi thoảng lại lợi dụng cơ hội đánh vào mông ai kia vài cái. Đương nhiên hiện giờ hắn chưa đủ sức làm tới bến nhưng máu huyết vẫn được quyền sôi mà.
"Chúng ta hôm nay không cần đi làm sao Bạch Tổng?" - Cố Hải tinh nghịch trêu ghẹo.
Bạch Lạc Nhân vừa thay nước xong đi vào thì nghe hắn hỏi, bèn đáp: "Tôi kí phép cho cậu nghỉ bệnh, nghỉ hai hôm đi."
"Vậy tôi cũng kí phép cho cậu nghỉ chăm sóc người bệnh. Nghỉ thêm một hôm nữa, tổng cộng ba hôm đi." - Cố Tổng cười hào sảng.
"Tôi không nghỉ cùng cậu, tôi đâu có bệnh. Công ty còn rất nhiều việc cần làm, bây giờ không giải quyết cho xong thì lần tới đi nghỉ dưỡng sẽ bị tồn đọng. Cậu ngoan ngoãn ở nhà đi. Tôi chăm cậu đến sau giờ cơm trưa sẽ đến công ty."
Hình như vừa vỏ lỡ điều gì đó ở đây. Bạch Lạc Nhân vừa nói gì? Cố Hải tua ngược kí ức. Cậu ấy nói 'đi nghĩ dưỡng công việc tồn đọng'? Nghỉ dưỡng? Cậu ấy sẽ đi nghỉ dưỡng?
Lúc này mới vội vàng ngồi lên kéo lấy Bạch Lạc Nhân: "Nhân Tử, chuyến đi đó cậu sẽ đi với tôi? Đúng chứ? Nói đi, khẳng định cho tôi biết đi."
"Không đi thì cậu chịu yên chắc" - lấy tay chỉ vào thái dương hắn
Cố Sung Sướng dang tay ôm ghì ái nhân vào lòng, siết thật chắc, lắc lư qua lại: "Quá tốt rồi, bảo bối. Cậu chịu đi cùng tôi, quá tốt rồi"
"Lần sau nếu có chuyện gì, cậu có thể nói thẳng với tôi. Đừng tìm ba tôi nữa, cứ thích rủ rê ông ấy phá phách cùng cậu thật không ra làm sao." - Bạch Tổng nghiêm chỉnh giáo huấn.
Mặt mũi tưen kia bí xị xuống: "Nhưng tôi nói sợ rằng cậu từ chối, cậu không thích náo nhiệt mà."
"Cũng không còn cách nào khác, ai bảo tôi sợ cậu." - phán ra một câu không biết nên thương hay nên giận, ánh mắt liếc sang Cố Hải một cái rồi dời đi.
Tên kia hạnh phúc đến nổ tung rồi, ôm người đè xuống giường làm loạn. Hắn sờ nắn đủ kiểu, còn vô liêm sỉ hơn là nhờ vã Bạch Lạc Nhân chủ động ngồi lên Tiểu Hải Tử để tiết kiệm sức lực cho hắn có được không?
Bạch Tổng uy nghiêm đương nhiên không thể làm ra chuyện như thế, hoạt náo một hồi thì đẩy Cố Hải qua một bên, cuộn hắn vào chăn rồi nói:
"Nằm yên. Đã bệnh còn tham lam. Tôi tắm rửa đi làm đây, cậu ở nhà một mình đừng xuống giường, ngủ một giấc đến chiều tôi về sẽ nấu cháo cho"
Người rời đi. Cố Hải buồn chán quá liền bật tivi lên xem trận bóng đá tối qua được phát lại. Bên trong kia thì tiếng nước róc rách chảy như đang thách thức sức chịu đựng của tên đại sắc lang ngoài này.Một lúc sau, Bạch Lạc Nhân bước ra, khí phách ngời ngời trong bộ suit lịch lãm, tiến đến lấy điện thoại bỏ vào túi, không quên căn dặn Cố Hải:
"Cậu đừng xem nữa, tranh thủ ngủ một chút đi, chiều tôi sẽ về sớm."
Thấy vợ sắp ra khỏi phòng, Cố Mèo Nheo gọi lại: "Bảo bối!"
"Lại muốn cái gì?" - tay nắm đến chốt cửa rồi mà còn chưa thoát được.
"Cậu bỏ tôi ở nhà tôi sẽ rất nhớ cậu đó." - ánh mắt chớp chớp.
Chưa để đối phương kịp phản ứng, Bạch Lạc Nhân trực tiếp đi đến đặt lên môi hắn một nụ hôn vội vàng:
"Được rồi chứ? Ngoan đi, tôi phải đến công ty kẻo trễ."
Bây giờ là 3 giờ chiều rồi, Bạch Tổng đang ở trong phòng xử lý mớ công việc thay cả phần Cố Tổng. Nguyên nhân được truyền ra là do Cố Tổng bị bệnh, Bạch Tổng phải thay người gánh vác tất cả. Nhưng có một nhân viên cá biệt thì không hề nghĩ như vậy.
'Cái này chắc chắn là giận nhau đến nổi không thèm đi làm chung đây mà. Tên Diệp Tổng kia không ngờ có chút nhan sắc cũng làm nên chuyện quá. Thật đáng ghét.' - Trương Đằng nghĩ thầm trong bụng.
Y gõ cửa phòng tiến vào: "Nhân ca, sao hôm nay anh đi làm một mình vậy?"
Bạch Lạc Nhân lật lật mớ tài liệu hỗn độn: "Đại Hải sinh bệnh, tôi mà không đến công ty thì ai giải quyết những việc này?"
"Hải ca..... Có bị làm sao không?" - thật ra y không muốn hỏi câu này, y muốn hỏi là Hải ca của y có giận nhiều lắm không kìa.
"Chỉ là cảm sốt thông thường thôi, nghỉ vài hôm sẽ khoẻ" - vãn là đang bận rộn.
Trương Đằng không biết hỏi gì nữa, chỉ tự cảm thấy Bạch Lạc Nhân đang né tránh ánh mắt với mình, chắc hẳn chuyện nghiêm trọng đây. Y tạm thời lui ra, định bụng xem tình hình đã rồi tính tiếp. Chứ nếu như y ở lại một chút nữa thì đã bắt gặp cảnh sáng tỏ rồi.
Chuông điện thoại Bạch Tổng vang lên - Đại Hải - là một cuộc video call.
"Bảo bối" - gương mặt ủ rũ xuất hiện chiếm cả màn hình.
Bạch Lạc Nhân đặt điện thoại lên giá kê rồi tiếp tục xử lý công việc.
"Cậu gọi có việc gì không? Tôi đang bận lắm đây."
"Cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu thôi"
Cố Hải nhớ vợ hắn. Ở nhà một mình lại không biết người kia đang làm gì, ở đâu, suy nghĩ một hồi tốt nhất là nhấc điện thoại lên gọi. Bạch Lạc Nhân cũng quá hiểu nam nhân lắm chuyện này rồi, nên tốt nhất là cứ bắt máy và để đó cho hắn nhìn thoả thích, còn bản thân thì chăm chú làm việc.
Suốt thời gian Bạch Lạc Nhân ở công ty thì Cố Hải nằm trên giường làm đủ trò. Khiêu khích có, mè nheo có, làm nũng có, ăn vạ cũng có luôn. Nhưng Bạch Lạc Nhân chỉ ngó qua vài cái trong những lúc Cố Hải nhiệt tình gọi "bảo bối, bảo bối, cậu xem này, nhìn tôi đi" thôi, còn lại thì mặc kệ hắn.Cố Hải quậy phá một hồi sức lực cũng yếu dần, dù sao hắn cũng đang mang bệnh mà, nên kéo chăn lên đắp kĩ rồi chợp mắt một chút. Lúc hắn ngủ rồi thì Bạch Lạc Nhân mới dừng lại, cậu gác công việc qua bên, cho phép bản thân giải lao một chút ngắm nhìn người kia đang ngoan ngoãn ngủ say. Trông hắn thật yên bình quá. Thỉnh thoảng tay chân không yên hất chăn qua một bên, Bạch Lạc Nhân cũng nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đại Hải, đắp chăn vào." Quả thật người kia nghe thấy, từ từ di chuyển tấm chăn phủ kín người mình.
Sáu giờ tối, mọi việc coi như cũng tạm ổn. Bạch Tổng đưa mắt hướng tới chiếc điện thoại trên giá: "Này, tôi về đây, cậu tắt được rồi đấy."
Vâng. Tên kia vẫn một mực giữ kết nối suốt từ trưa đến giờ. Ngủ thức dậy thấy bên trong màn hình là ái nhân đang cặm cụi làm việc, tư vị rất thoã mãn. Nên hắn quyết định để như thế luôn cho đến khi nào Bạch Lạc Nhân tan sở mới thôi.
Nhưng bây giờ đã đến giờ về rồi những hắn vẫn chưa chịu yên: "Thôi cậu cứ để nó như thế rồi lên xe lái về. Tôi không muốn tắt. Đến khi sờ được cậu tôi sẽ tắt."
Bạch Tổng cũng không muốn đôi co, trực tiếp lấy điện thoại cho vào túi áo rồi xuống hầm lấy xe.
Suốt đoạn đường có nhau, một phút cũng không rời.
Buổi tối hôm đó sau khi cho Cố Hải ăn cháo xong thì hắn đột nhiên đề nghị:
"Chúng ta đến thăm ba cậu đi."
Hai người cấu kết lén lúc sau lưng người ta, bây giờ còn rủ rê người ta đi gặp. Hết biết rồi.
"Cậu đi gặp ba làm gì? Lại bày trò dụ dỗ ông ấy tham gia nữa sao?"
"Không. Không. Thì ở nhà rãnh rỗi, tôi liền nhớ đến ba. Dù sao ba cũng đã giúp tôi, phải qua cám ơn chứ." - Cố Hải lẽo lự nói ra một loạt lý do.
Bạch Lạc Nhân từ chối cho ý kiến, chỉ kêu hắn tắm rửa đi sớm rồi về nghỉ ngơi sớm.
Hôm nay Bạch Lạc Nhân lái xe, vì Cố Hải nằng nặc nói rằng hắn là người bệnh, cần được tịnh dưỡng, triệt để hưởng thụ đãi ngộ được vợ chăm sóc. Bắt cậu lau mình cho, còn bắt cậu xoa bóp, sau đó còn quá đáng hơn bảo cậu mở cửa xe cho hắn.
"Tự mà mở. Không thì trở lên nhà"
Ừa thì mở nè. Cố Hải mặt bí xị leo lên xe, nhưng tâm tình nhanh chóng phấn khởi trở lại, vì hắn đang vui mà. Dọc đường đi lần nào hắc xì đều được Bạch Lạc Nhân rút khăn giấy cho, còn cằn nhằn yêu thương vài câu: "Cẩn thận văng cả sóng mũi ra luôn bây giờ. Nhẹ thôi."
Đến nơi, Cố Hải đã nhào vô hồ hởi ôm vai Bạch Hán Kỳ: "Ba. Con đến đây. Ba vẫn khoẻ chứ."
Bạch Hán Kỳ sắc mặt vẫn còn hơi nghi kị, liếc trộm Bạch Lạc Nhân một cái rồi trở lại nói nhỏ: "Sao rồi? Ổn không?"
"Không sao rồi ba. Cũng may con đổ bệnh kịp thời. Nhân Tử không đành lòng nên đã đồng ý, không giận con nữa." - Cố Hải tươi cười giải thích.
Ba Bạch vỗ đùi cái bốp: "Ba cũng vừa định nhắn bảo con nên giả bệnh, Nhân Tử sợ nhất mỗi lần ba bệnh, nó không dám lớn tiếng nữa là. Tốt lắm, bệnh rất tốt."Khung cảnh hai người đàn ông trao đổi rất khí thế, nhưng họ chưa nhận ra rằng bên kia có một người từ đầu đến giờ biểu tình vẫn đen thui, không có ý hoà vào cuộc vui của họ.
Một lúc phát hiện sát khí nồng nặc, Kỳ Hải mới dần dần xoay qua, trông thấy Bạch Lạc Nhân đang ngồi ở sofa nhìn hai người họ chằm chằm, lâu lâu rồi chậc lưỡi một cái, nom rất nguy hiểm.
Cả hai liền nhào qua giã lã. Bạch Hán Kỳ lên tiếng trước: "Ầy, Đại Hải cũng vì muốn con đi theo thôi mà."
"Vậy ba tham gia làm gì?" - Bạch Lạnh Lùng hỏi.
"Ơ.. Thì do ba quan tâm tụi con" - vẻ mặt hiển nhiên.
"Ba quan tâm con khi nào? Ba toàn đứng về phe cậu ấy. Rốt cuộc ba có phải là ba ruột con không vậy?"
"Ruột. Chắc chắn ruột. Nhưng ba cũng thương Đại Hải như con ruột của mình." - hất mặt qua phía Cố Hải, nhìn hắn cười cười.
Bạch Lạc Nhân hết cách. Cưới nhau về cứ tưởng có thêm đồng minh ai ngờ còn câu kéo ba mình tạo phản. Quá khổ mà.
Cả nhà ngồi quây quần tại sofa, Cố Hải muốn uống một ít bia với Bạch Hán Kỳ nhưng liền bị ánh mắt sắc bén của Bạch Lạc Nhân cản lại, nên đành từ chối.
"Con không uống được. Bệnh cảm vẫn chưa khỏi hẳn. Hôm nay con cùng Nhân Tử qua đây trước tiên là thăm ba, tiếp theo là có 2 việc cần thông báo."
Mạnh Thông Thiên nghe ra có mùi quà cáp, liền hớn hở: "Có chuyện gì vậy Hải ca? Có phải anh có quà gì cho em không?"
"Đúng. Anh có quà cho cả nhà mình. Lần nghỉ dưỡng này, cả nhà cùng tham gia nhé"
"Wowwww" - Mạnh Thông Thiên phấn khích - "Em nghe nói khu ấy rất cao cấp."
Bạch Lạc Nhân không biết gì về sắp xếp này, nhưng Cố Hải đã có ý thì cậu cũng không cản hắn, cho cả gia đình đi du lịch một chuyến cũng được, mọi người cùng vui.
"Ừ. Mọi người đi chung đi." - Bạch Lạc Nhân mỉm cười.
"Và còn một điều nữa" - Cố Hải nói tiếp.
Bạch Lạc Nhân nhìn nhẹ sang nam nhân bên cạnh, ngụ ý 'có nhiều sự kiện tôi chưa biết quá nhỉ?'
Cố Hải đưa tay sang năm lấy tay Bạch Lạc Nhân: "Ba. Chúng con xin phép ba, cho chúng con được đổi căn nhà khác cho gia đình mình."
"Hả?" - Bạch Hán Kỳ mắt mở tròn - "Ở đây có gì không tốt sao? Tụi con tốn kém làm gì?"
Không riêng Bạch Hán Kỳ, Bạch Lạc Nhân cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu giựt giựt tay Cố Hải, muốn hỏi xem thật sự hắn đã làm gì rồi? Nhưng Cố Hải chỉ càng nắm càng chặt hơn: "Hãy tin tôi."
"Ba. Ở đây đi lại cũng bất tiện, môi trường không thoải mái. Con biết sang năm Tiểu Thiên phải chuyển sang trường khác, ở đây so với nơi học của Tiểu Thiên còn xa hơn. Nên con mong ba chuyển đến nơi mà chúng con chuẩn bị, ở đó môi trường tốt, có sân vườn nhỏ cho ba trồng hoa nuôi cá, còn có nhà bếp rộng rãi dành cho Thím Trâu, lại gần trường học của Tiểu Thiên. Ba, mọi thứ chúng con đều tính toán cả rồi, chỉ đợi cái gật đầu của ba."Trong lòng Bạch Hán Kỳ nghĩ: 'Ây chà, vừa giúp nó có một đợt mà nó đưa lễ vật hậu hĩnh quá. Làm sao nhận nổi? '
"Nhưng mà như vậy tốn kém lắm. Ba cảm thấy ở đây cũng rất tốt nha, không cần phải đổi đâu." - Bạch Hán Kỳ vẫn từ chối.
"Ba. Chúng con làm việc kiếm tiền cũng vì muốn phụng dưỡng cha mẹ, bây giờ có chút thành tích mong ba toại nguyện. Nếu không con và Nhân Tử sẽ không thể yên ổn mà sống sung sướng được" - Cố Hải vừa nói vừa nhìn qua Bạch Lạc Nhân.
Thật ra, Bạch Lạc Nhân cũng có ý định này. Cậu muốn khi làm ra tiền sẽ cho Bạch Hán Kỳ một chổ ở thoải mái hơn, bây giờ Cố Hải tính trước giúp cậu, trong lòng không khỏi hài lòng. Nhưng nghĩ lại chắc chắn hắn đã lựa một căn vượt quá số tiền Bạch Lạc Nhân kiếm được trong thời gian qua. Tên điên này nổi tiếng phung phí mà.
Nghĩ một hồi không yên tâm liền ghé sát tai Cố Hải hỏi thử: "Này, tôi không ý kiến nhưng cậu chọn căn nhà nào vậy?"
"Không nói cho cậu biết" - thẳng thừng từ chối cung cấp thông tin.
Xoay sang nói với bố vợ: "Ba, nếu ba không đồng ý thì con sẽ cùng Nhân Tử dọn về nhà này sống luôn. Chứ để mọi người sống trong hoàn cảnh như vầy mà tụi con cư nhiên tận hưởng thì không thể nào yên lòng được"
Bạch Hán Kỳ nghe xong liền xua tay: "Thôi thôi, coi như ba sợ hai đứa. Ba sẽ thu xếp dọn qua nhà kia, nhưng nó là căn nhà nào mới được?"
Cố Hải đã nghĩ ổn thoả cả rồi: "Ngày mai Nhân Tử đi làm, con sẽ sang đưa cả nhà đi xem. Sau đó liên lạc với công ty vận chuyển luôn. Bây giờ dịch vụ nhiều rồi, chúng ta không cần cực nhọc đâu."
Cả ngày không chịu rời người ta nửa bước, đến video call cũng gọi muốn cháy màn hình, vậy mà bây giờ vì che giấu nơi ở thần bí đó liền mặc kệ Bạch Lạc Nhân đi làm, còn hắn thì lôi kéo cả nhà đi xem một mình. Quá đáng. Quá đáng hết sức.
Nhưng mọi việc cũng không đến mức như Bạch Lạc Nhân nghĩ, vì căn nhà Cố Hải chọn nằm ở khu biệt lập, không phải đường lớn sầm uất, cũng không phải trọng điểm đất vàng, không to lớn hoành tráng, càng không nguy nga tráng lệ. Đó chỉ là không gian 100 mét vuông nơi cực kỳ lành mạnh và trong lành, những con đường đầy cây xanh, yên tĩnh, thoát tục. Rất thích hợp cho người lớn tuổi tịnh dưỡng, hơn nữa lại gần ngôi trường sắp chuyển đến của Mạnh Thông Thiên.