Cuối mùa thu, đài khí tượng thông báo sẽ có nhiều trận gió lạnh, lưu ý mọi người mặc thêm áo ấm khi ra ngoài, tránh nhiễm bệnh.
Tuy nhiên có một cá nhân ương bướng, bảo rằng mình không phải là đàn bà không cần đi đâu cũng trùm kín mít, hơn nữa còn bỏ ngoài tai tất thảy những lời quan tâm từ phu quân.
"Bảo bối. Cậu mặc thêm áo đi, sức khoẻ cậu vốn không tốt rồi mà. Nếu cậu cứ như vậy đi khảo sát tôi không yên tâm" - Cố Thê Nô cầm chiếc áo khoác đi qua đi lại đuổi theo người nào đó.
"Khỏi. Phiền phức quá." - Bạch Lạc Nhân cố gắng né tránh.
Cố Hải một lúc nài nỉ không được đành đi vào phòng ngủ tìm con cầu cứu.
"Baba" - Cố Nhạc Luân từ trên giường phóng xuống.
Cố Hải lúc nào nhìn thấy đứa nhỏ này liền buồn cười không chịu được, bế bé nhấc bổng lên: "Tháng này con lại bị mất ngôi sao bé ngoan đúng không?"
Nét mặt hơn hở lập tức xụ xuống: "Dạ đúng."
"Tại sao vậy?" - người cha vốn đã biết thừa nhưng vẫn cố gắng trêu chọc con trai.
"Con..." - bé cúi đầu tỏ vẻ không biết làm sao, cuối cùng vẫn nói - "Con mập quá trọng lượng"
Ha ha ha. Cố Hải sảng khoái cười.
Cực kì thiếu cảm thông!
Cố Nhạc Luân vùng khỏi người baba đáng ghét, chạy về giường trùm kín chăn. Bản thân bị mập đã chịu không biết bao nhiêu lời dè bĩu, nhất là em trai, hằng ngày đều dùng đầu gôm trên bút chì chọt chọt phần thịt gò má nó, đo lường độ lún mỗi ngày một sâu hơn sau đó chê bai đủ đường. Cuộc đời làm người thật quá đau khổ rồi!!!
Cố Hải trông thấy bộ dạng này càng thêm đắt chí, tiến tới lôi thân thể múp míp ấy ra khỏi chăn: "Thôi được rồi. Ba vào đây là có chuyện muốn nhờ đến bọn con đó"
Bạch Khả vốn từ đầu không thèm quan tâm anh hai đang nháo nhào gì với baba, chỉ một mình chuyên tâm đọc sách. Nhưng sau khi nghe đến có việc cần nhờ, bé ngoảnh đầu lại chờ nghe.
"Tối hôm qua xem dự báo thời thiết có gì đặc biệt không?" - Cố Hải hỏi.
Tiểu Mặt Mập rất hăng hái: "Chú thời tiết nói sẽ có gió lạnh. Ba còn kêu Dì Hà chuẩn bị thêm áo ấm cho tụi con nữa." - nói rồi tự vạch áo mình ra - "Ba xem. Hôm nay con mặc những hai cái áo"
"Được rồi. Được rồi" - Cố Hải chỉnh lại áo cho nó - "Nhưng Daddy của bọn con chuẩn bị đi khảo sát phân xưởng lại không chịu mặc áo ấm. Các con thấy thế nào?"
"Daddy không mặc áo ấm hả? Vậy con cũng không mặc luôn." - Cố Nhạc Luân hớn hở ngồi lên lột áo ngoài ra.
Cái gì vậy?! Nói để chúng nó đứng về phe mình mà bây giờ biểu hiện gì đây? Tạo phản hả?
"Không. Không" - lại mặc áo vào cho nó - "Các con mặc áo ấm là đúng. Gió lạnh gây bệnh, chỉ cần dính gió vào người là sinh bệnh ngay, vậy daddy cũng phải mặc áo ấm để khoẻ mạnh có đúng không?"Tiểu Mặt Mập suy nghĩ một chút rồi nói: "Đúng. Vậy ba đi lấy áo ấm mặc cho daddy đi"
Ba mà làm được thì còn vào đây nhờ chúng mày à !!!!
"Vấn đề ở đây là daddy không thương baba nữa, lời baba nói daddy không nghe lọt tai. Nên ba vào đây nhờ các con ra khuyên cậu ấy, để cậu ấy ngoan ngoãn mặc áo ấm vào. So với ba thì daddy thương tụi con hơn" - Cố Hải kiên nhẫn dụ dỗ lần nữa.
Cố Nhạc Luân ánh mắt ngấn nước nhìn chằm chằm ba nó, sau đó giơ bàn tay bé bỏng sờ lên mặt: "Baba thật đáng thương, bọn con còn bé như vậy mà ba đã bị ghét bỏ. Không sao đâu, con sẽ giúp cho ba"
Cực kì khí phách!
Cố Hải đưa ánh nhìn về phía Bạch Khả: "Bảo bối. Con cũng giúp chứ?"
Bạch Khả gật đầu.
Thế rồi, biệt đội ba cha con cùng nhau tiến ra mặt trận. Cố Hải giả vờ ngồi chổ ghế sofa không thèm để ý nhưng mắt thì cứ liếc liếc nhìn hai nhóc, sau đó chớp chớp mấy cái ra hiệu hành động.
Hai đứa trẻ đồng loạt xông lên. Cố Nhạc Luân nói nhiều nhất nên được cử ra làm người đại diện phát ngôn.
"Daddy"
Bạch Lạc Nhân đang thu xếp tài liệu cần thiết để mang theo thì nghe tiếng con gọi, lập tức xoay sang bế bé lên: "Con tìm ba có việc gì?"
"Daddy ơi, ba hết thương baba rồi đúng không?" - nó hồn nhiên hỏi.
Cố Hải nhảy dựng trong lòng. Sao vậy con trai? Áo ấm đó. Trọng tâm bị lệch rồi!
Bạch Lạc Nhân không hiểu gì liền đưa mắt nhìn người nào đó đang ngồi làm bộ phè phỡn ở sofa một cái rồi quay lại hỏi: "Tại sao con nói vậy?"
Cố Nhạc Luân chưa kịp giải thích gì thì nhân vật ít nói nhất đội đột nhiên hôm nay chủ động lên tiếng.
Bạch Khả giọng điệu nhẹ nhàng, nghe qua rất chân thật: "Baba rất đáng thương, lúc baba vào tìm tụi coi ánh mắt thập phần u buồn, nói rằng đối với baba thì daddy thương bọn con hơn, không coi baba ra gì. Baba không muốn sống nữa"
Sau đó nó nháy mắt với anh trai một cái.
Cố Nhạc Luân hiểu ý, mếu mếu tiếp lời: "Daddy đừng ruồng bỏ baba. Đối với tụi con baba rất hữu dụng. Baba nhiều lần lén lút cho tụi con ăn kẹo socola vào ban đêm. Còn giúp tụi con mua kẹo hồ lô về giấu trong tủ lạnh. Lúc daddy đi công tác, baba còn cho tụi con ăn khoai tây chiên cả ngày không cần ăn cơm. Tụi con rất cần có baba, daddy đừng đuổi baba đi mà"
Nói xong hai đứa đồng loạt khóc.
Người đen mặt nhất lúc này chính là Cố Hải. Hắn không nói được gì, ngồi như một pho tượng trên sofa, tính kế chuồn cũng không biết chuồn đi đường nào. Bi kịch. Thật là bi kịch.Nỗi bàng hoàng chưa hết thì Bạch Khả lại ra thêm một đòn quyết định: "Baba đã cố gắng rất nhiều rồi. Dù baba không hoàn hảo, kĩ thuật nịnh bợ cũng hơi tệ, nhưng daddy hãy niệm tình bao nhiêu năm sống cùng nhau mà cho baba ở lại căn nhà này."
Bạch Lạc Nhân chính thức nổ não. Tự dưng Cố Hải lại đi nói gì với tụi nhỏ như thể cậu phụ bạc hắn, đối đãi vô lương tâm với hắn. Rồi còn nói cái gì đuổi hắn ra khỏi nhà? Ở không tìm chuyện làm hay sao?
"Hai đứa vào phòng chơi đi. Một lúc sau hai đứa sẽ biết baba có còn được ở lại căn nhà này hay không." - Bạch Lạc Nhân băng lãnh lùa hai con về phòng.
Sau đó quét mắt về phía Cố Hải: "Cậu cũng vào phòng với tôi"
Chết chắc! Điệu này trốn không thoát. Tất cả đều phải cám ơn hai quý tử hiếu thảo kia. Sinh con trai đi. Sinh con trai đi rồi nếm mùi chúng nó hợp sức chỉnh chết mình.
Cố Hải mặt mũi cực kì thất bại đi theo Bạch Lạc Nhân vào phòng.
Vừa vào đã bị kéo ấn xuống giường: "Má nó cậu đã nói gì với tụi nhỏ?"
Cố Hải chối cãi phay phay: "Tôi chỉ là kêu chúng nó khuyên cậu mặc áo ấm thôi. Không ngờ thành ra như vậy"
"Khuyên mặc áo ấm mà thành ra ruồng bỏ, phũ phàng? Cậu còn không mau khai thật?" - hung hăn nắm cổ áo hắn.
Cố Hải quơ tay chụp lấy hai mông Bạch Lạc Nhân, dâm tà nói: "Tôi nói với con rằng so với tôi thì cậu coi trọng bọn nó hơn, không xem lời nói của tôi ra gì. Điển hình là tối qua tôi muốn làm một lần cũng không cho"
Bạch Mông Mông bị tập kích bất ngờ, cố gắng đứng dậy nhưng nào được! Hơn nữa bàn tay xấu xa kia còn ra sức nắn bóp đủ kiểu. Bạch Lạc Nhân có dự cảm chẳng lành.
"Tôi còn phải đi khảo sát phân xưởng" - lạnh mặt cảnh cáo.
Cố Hải ấn đầu vợ xuống hôn.
"Con mẹ cậu"
Cố Hải lại hôn.
"Buông tôi ra"
Cố Hải vẫn cứ hôn.
"Thật sự muốn?"
Hai người hôn nhau...
Sau một màn ăn sáng hoành tráng thì Bạch Lạc Nhân bị tê mông, tạm thời chưa khởi hành, nằm trong ổ chăn nghỉ ngơi một chút.
Hơi thở nhịp nhàng, cả thân hình trần trụi trong tay Cố Hải. Hắn ôm đôi vai người này trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, kết quả vẫn là muốn tiếp tục được ôm, muốn tiếp tục yêu thương chăm sóc cậu, muốn cả đời chỉ ôm duy nhất một bờ vai.
"Nhân Tử. Tôi yêu cậu" - đặt lên trán một nụ hôn.
Khung cảnh hết sức diễm tình.Lúc này, khoé miệng ai kia nhếch lên một nụ cười tràn trề khi dễ: "Xong việc liền nói một câu coi như cám ơn tôi vì đã cho cậu sướng?"
"Này. Tôi đây là biểu đạt tình cảm đó. Cậu cứ quy về cái suy nghĩ ấy là sao?" - Cố Hải lần nào nói lời yêu cũng bị xem nhẹ
Bạch Lạc Nhân nhún vai: "Tôi chỉ rút ra kết luận từ cái nhìn thực tiễn mà thôi. Lần nào vừa làm xong hoặc tệ hơn là trong khi đang làm, lúc sắp lên đỉnh cậu luôn kêu gào rằng cậu yêu tôi. Tôi tin cậu mới lạ."
Đúng. Bạch Lạc Nhân không tin! Không tin nhưng vẫn chấp nhận chung sống, hết lần này đến lần khác mong chờ câu nói ấy dù là trước, trong hay sau khi làm tình, để cậu có dịp trêu chọc tên đầu lừa kia phát tiết. Vẻ mặt giận dỗi lúc ấy thật đáng giá biết bao.
Cố Hải biết người kia thể nào cũng trêu chọc, nhưng hắn vẫn muốn nói, hơn nữa cứ bị chọc thì lại tức giận, chẳng hiểu làm sao!
Bọn họ cứ thế cùng đấm đá nhau trải qua những thời điểm đẹp nhất của đời người. Chưa bao giờ có ý định dừng lại.
Trở về hiện tại, lúc này Đại Sắc Lang ăn một lần vẫn cảm thấy chưa đủ, Tiểu Hải Tử tiếp tục khao khát cơ thể người kia nên thoáng chốc đã dựng lên. Lợi dụng lúc Bạch Lạc Nhân lim dim muốn ngủ mà choàng người qua đè lên cậu.
"Muốn làm gì?" - Bạch Lạc Nhân cảnh giác.
"Muốn ăn thêm một lần"
Nói rồi Cố Hải chậm rãi dời môi hôn từ cổ xuống ngực, ngậm mút hai điểm nhấp nhô, thoải mái mà chơi đùng với chúng.
"Đừng. Hôm nay không đi thì sẽ không kịp" - Bạch Lạc Nhân cố gắng dùng sức chống cự, mặc dù Tiểu Nhân Tử cũng đã ngẩng đầu vì bị khiêu khích.
"Lần này tôi sẽ nhanh" - lời hứa gió bay bất hủ nhất của Cố Sắc Lang.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị vặn chốt đẩy vào, hình hài bé nhỏ từ ngoài xông đến.
Cố Hải bất ngờ lật mình về vị trí bên cạnh, kéo chăn phủ lên hết người Bạch Lạc Nhân, không cho bất kì phần da thịt nào lộ ra: "Con vào đây làm gì?"
"Baba" - Cố Nhạc Luân rưng rưng tiến tới - "Sao baba không mặc áo? Còn có vết đỏ thế kia? Bị daddy đánh sao?"
Cố Hải nghiêm mặt: "Hiện tại daddy đang không được khoẻ, con ra ngoài đi. Nhanh lên. Lần sau đi vào nhớ gõ cửa. Ba dạy bao nhiều lần rồi?"
Cố Nhạc Luân tiến đến, vạch chăn đến khi cái đầu của Bạch Lạc Nhân lú ra thì mới hỏi: "Daddy thật sự đánh baba ư? Sao nhìn daddy có vẻ mệt mỏi quá vậy?"
"Vì da thịt baba con rất dầy, dùng sức đánh chưa chắc đau. Ba phải dùng cực kì nhiều sức" - Bạch Lạc Nhân bình tĩnh trả lời.Cố Nhạc Luân vò vò vạt áo của mình, mở hai mắt trong xoe hướng về Bạch Lạc Nhân thỉnh cầu: "Daddy đừng đánh baba nữa, để baba mặt áo vào có được không? Thời tiết có gió lạnh rất dễ nhiễm bệnh"
"Được rồi. Con ra ngoài trước đi. Ba sẽ cho baba mặt áo vào" - Bạch Lạc Nhân xoa cái đầu ngốc của nó.
Tiểu Mặt Mập xót xa rời khỏi, trong lòng nó rất sợ hãi, lá gan bé bỏng co lại chỉ còn một nhúm nhỏ, nó trở về phòng kể lại cho em trai.
"A Khả em biết sao không? Baba bị Daddy phạt đánh, còn bắt cởi hết áo ngoài ra để gió lạnh thổi vào nữa. Chúng ta sau này phải thật ngoan ngoãn biết chưa?"
Bạch Khả chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Daddy đúng thật lợi hại mà!
Bên này, đôi phu phu vừa nãy bị chính con trai mình 'bắt gian' chỉ biết nhìn nhau cười. Đúng là hù chết người mà!
"Sao cậu không khoá cửa?" - Bạch Lạc Nhân đấm một phát vào bả vai của Cố Hải.
"Tôi vừa vào đã bị cậu đè lên giường. Ai biểu bảo bối muốn tôi đến gấp gáp như vậy chứ!" - lời lẽ phiến tình cộng thêm gương mặt tà mị.
Bạch Lạc Nhân đấm cho một phát: "Gấp cái đầu cậu. Tôi vốn định hỏi tội, cậu là tên động tình." - nói đến đây thì ngưng lại, hình như quên mất tội chưa hỏi - "Mà ai cho cậu lén lúc cho hai đứa con ăn kẹo ban đêm hả?"
Cố Hải bây giờ cũng thật tâm mà nói: "Cậu hằng ngày nghiêm khắc như vậy, đương nhiên tôi phải đóng vai hiền lành chứ. Bằng không thì không ai đi làm gián điệp về báo cáo cho cậu đâu."
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ cũng thấy đúng: "Nhưng đừng cho ăn nhiều quá. Hư hết răng"
"Kẹo tôi cho chúng ăn đều là loại 1, không quá ngọt cũng không gây hại sức khoẻ. Yên tâm đi tôi biết chừng mực." - miệng nói, tay thì vỗ về bờ vai ái nhân thật ôn nhu.
Kì nghỉ đông cũng đã đến, Bạch Lạc Nhân hôm nay đích thân đi đón hai con trai tan học. Cố Nhạc Luân và Bạch Khả từ trong trường bước ra thật quá chói mắt và đáng yêu.
"Daddy" - Cố Nhạc Luân nhào đến.
Bạch Lạc Nhân tươi cười bế bé đặt lên xe, cài dây an toàn: "Con ngồi yên xem. Động đậy quá nhiều."
Cố Nhạc Luân rất thích được baba và daddy rước, vì hai phụ thân trông rất uy mãnh, doạ chết đám bạn của nó, sau này nó đi học cũng không cần sợ ai bắt nạt.
"Daddy , hôm nay baba không tới ạ?" - nó ôm con gấu bông hình gà con cọ cọ.
"Baba đang ở công ty giải quyết mớ công vụ còn lại. Chúng ta bây giờ sẽ đến đó" - nói rồi xoay lại ôm Bạch Khả lên xe - "Con hôm nay không khoẻ sao? Sắc mặt kì lạ quá. Hay là con đói bụng?"
Chưa kịp cho Bạch Khả phản ứng, anh trai ham nói đã mở lời: "Em trai không bị bệnh, cũng không đói bụng. Nguyên nhân chính là ban nãy có một bạn lớp bện cạnh bò vào lớp con, còn đến ôm chầm em trai, nên A Khả mới khó chịu như vậy?""Con cái nhà ai?" - Bạch Lạc Nhân hỏi.
"Bạn ấy tên Cảnh Hoàng. Bạn ấy bảo rất thích em trai, muốn được làm bạn. Nhưng em trai ghét nhất là bị đụng chạm như vậy nên mới khó chịu" - Tiểu Mặt Mập tỏ ra rất am hiểu.
Bạch Lạc Nhân vuốt ve gương mặt Bạch Khả: "Có bị hoảng sợ không?"
Bạch Khả yêu kiều lắc đầu.
"Con ghét bạn đó không?"
Bạch Khả suy nghĩ một chút sau đó lại lắc đầu.
"Vậy tại sao con khó chịu?"
Lúc này, Tiểu Yêu Quái mới mở miệng nói: "Vì người bạn ấy rất thơm. Lúc con vừa sắp ngửi ra được hương nước hoa đó là gì thì anh hai đã kêu cận vệ lôi đi mất."
"Á?" - Cố Nhạc Luân há hốc mồm.
Bạch Lạc Nhân cười: "Vậy con khó chịu là vì Nhạc Nhi?"
Đứa bé mạnh mẽ gật đầu. Sau đó còn lườm anh trai nó một cái. Cái đồ tài lanh, tài lẹt!
Bạch Lạc Nhân lái xe đưa hai con đến công ty. Trụ sở chính bây giờ toạ lạc ngay trên con đường huyết mạch của thành phố, xây dựng theo lối hiện đại tối tân, là môi trường làm việc đầy mơ ước của nhiều người.
Nhị vị công tử mỗi lần giá lâm đều gây xôn xao dư luận. Quá đẹp cơ mà. Vừa bước vào cổng đã nghe không biết bao nhiêu là lời tán thưởng.
"Sinh đuóc hai đứa con như này quả thật là may mắn lắm"
"Nhìn kìa. Có phải đẹp quá mức cho phép rồi không?"
"Lại còn rất ngoan nữa"
"Sau này tôi đẻ con sẽ mang nó đến quyến rũ nhị vị công tử. Biết đâu tôi có cơ hội làm thông gia với chủ tịch nha"
Đi một hồi đột nhiên cận vệ chạy lên báo cáo: "Chủ tịch, đại thiếu gia chạy qua bên kia rồi"
Bạch Lạc Nhân hướng mắt về phía phòng nhân sự, thấy Tiểu Mặt Mập đang hớn hở chạy vào đó, trên miệng không ngừng kêu: "Cô Nhã Tĩnh, cô Nhã Tĩnh"
Hoá ra Diêm Nhã Tĩnh đang trao đổi công việc với trưởng phòng nhân sự, Cố Nhạc Luân từ xa đã trông thấy người quen, người luôn luôn cho nó bánh kẹo mỗi lần nó lên công ty chơi, đương nhiên nhanh chóng bu đến tìm tiện nghi.
"A! Là Nhạc Nhi hả?" - Diêm Nhã Tĩnh bế bé lên vỗ vỗ vào mông - "Con đến đây với ai?"
"Con đến đây với Bạch Tổng và cả em trai" - cách dùng từ cực kì đáng yêu.
Diêm Nhã Tĩnh cười rất tươi, đưa tay nhéo má nó: "Lại tròn ra rồi, nhưng vẫn rất đẹp trai"
"Thật không ạ?" - đại thiếu gia mừng rỡ ra mặt.Lúc này, Bạch Lạc Nhân từ xa đi tới: "Nhạc Nhi tại sao lại chạy loạn?"
"Vì con nhìn thấy cô Nhã Tĩnh" - bé cúi đầu xuống ôm chặc Diêm Nhã Tĩnh, triệt để xem cô như phao cứu sinh.
"Không sao đâu bé hiếu động vậy là rất tốt. Anh tìm Cố Hải hả? Chúng ta đi lên thôi. Mà Tiểu Yêu Quái đâu?" - Diêm Nhã Tĩnh nhìn quanh.
"Nó đi cùng cận vệ lên trước rồi, hiện tại chắc lại đang quấn lấy Cố Hải. Chúng ta đi thôi"
Trong thang máy, Cố Nhạc Luân vẫn một mực đu bám trên người 'phao cứu sinh', khiến Diêm Nhã Tĩnh không biết làm sao chỉ có thể vừa bế bé, vừa nói chuyện.
"Đông Triệt đi đến đâu rồi?" - Bạch Lạc Nhân hỏi.
"Vấn đề ở Nhật hơi khó giải quyết nên tạm thời ở lại vài ngày, sau đó mới về Triều Tiên." - Đông Triệt đang phụ trách hạng mục nhà xưởng nhiệt điện do Diêm Nhã Tĩnh lên kế hoạch.
"Hai người dự định khi nào kết hôn?"
"Sao anh và Cố Hải cứ có một câu hỏi thế?" - bởi vì dường như lần nào họp Cố Hải cũng hỏi cô câu này - "Chúng tôi không muốn ràng buộc nhau bằng một tờ giấy. Tốt hơn hết cứ vui vẻ ở bên nhau là được rồi"
Bạch Lạc Nhân cười, không nói gì thêm.
Lên đến phòng làm việc, y như rằng trông thấy cảnh tượng Bạch Khả gọn gẽ ngồi trong lòng Cố Hải, còn hắn thì cặm cụi với đống giấy tờ và màn hình máy tính, mặc cho con trai tuỳ ý chơi đùa con dấu của công ty.
"Sao cậu để con chơi cái thứ quan trọng này chứ?" - Bạch Lạc Nhân đi qua đoạt lại.
Cố Hải tỉnh bơ đáp: "Con chơi một chút thì có sao đâu. Đợi tôi một chút, tôi làm nốt phần việc này là xong."
Cố Hải gấp như thế chính bởi vì muốn dành trọn kì nghỉ đông cho gia đình mà thôi, hắn đã lên kế hoạch hết rồi. Cả nhà 4 người cùng đi du lịch Châu Âu, một mặt để hai con trai vui chơi, mặt khác chính là muốn thoả mãn khẩu vị nặng của mình, cùng Bạch Lạc Nhân làm tình trong phòng khách sạn tầng cao nhìn ra thấy toàn cảnh Paris về đêm.
Nói về vấn đề này đúng thật rất xấu hổ. Bất kể đi đâu cùng nhau, du lịch hay công tác, Cố Hải đều chụp lại hình lưu niệm. Chính là khoảnh khắc hai người đang thăng hoa trên giường, hướng mặt nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Đậm đà chất nghệ thuật!
Người ta là chụp ảnh nắm tay nhau đi khắp thế giới, còn hai người này thích cùng nhau làm tình khắp thế gian. Thật có hương vị nha!
Cố Hải ôm chặc cơ thể trần trụi dưới thân, mồ hôi sau trận cuồng ái đã thấm ướt chăn gối. Hoà lẫn trong cảnh đêm mê luyến của thành phố Paris chính là giọng điệu phiến tình nhưng cũng tràn đầy tâm ý:
"Tôi muốn cậu sau này dù có đi đến đâu, ít nhất là những nơi chúng ta từng cùng nhau đến, đều sẽ không bao giờ quên một điều rằng: Cậu đã ở đây và thuộc về tôi năm ấy"
"Biến thái"
[Hết]
---------------------------
Nếu bạn hứng thú muốn tiếp tục đồng hành cùng chúng tôi. Hãy dời bước sang truyện Luân Khả Khải Hoàng.Tạm biệt.Và hẹn gặp lại ở căn phòng mới trong ngôi nhà chung của Catherine.