By: Catherine and Friends

Nguồn: wattpad.com/story/67061101

Cố Hải ngồi xuống bên giường, nâng người Bạch Lạc Nhân lên, hết sức ôn nhu sợ chạm vào bàn tay đang mắc kim tiêm của cậu.

"Cố Hải, sao cậu lại về đây..."

Bạch Lạc Nhân chưa khỏi bất ngờ hỏi han thì đã bị Cố Hải ôm vào lòng.

"Bảo bối, sao lại ra nông nổi này." - nam nhân đau lòng.

Bạch Lạc Nhân không trả lời, cậu chỉ là đang nhắm mắt hưởng thụ hơi ấm cơ thể từ Cố Hải.

Dây dưa một lúc, Cố Hải buông người trong lòng ra, đặt cậu tựa vào đầu giường, đưa tay xoa gương mặt đã ốm đi mấy phần của Bạch Lạc Nhân: "Trả lời tôi. Cậu tại sao lại nhập viện?"

Bạch Lạc Nhân đã tỉnh táo hẳn, cười một nụ cười lạnh nhìn hắn: "Tôi đói bụng."

"Là tôi không nấu cơm cho cậu, cậu nhịn đói nên thành ra thế này?" - Cố Hải bất ngờ hỏi lại.

"Có thể cho là vậy." - Bạch Tinh Ranh.

"Não cậu bị phá hư rồi sao? Tôi không nấu thì không biết tự nấu? Hoặc ra ngoài ăn cũng được vậy. Hà tất...." - Cố Hải nói không ra hơi nữa, chỉ biết dùng ánh mắt xót xa mà nhìn Bạch Lạc Nhân, cầm tay cậu xoa xoa nắn nắn.

Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải có phần kích động, bèn nhắc nhở: "Cậu nhỏ tiếng một chút. Người khác cần phải ngủ."

Cố Hải lúc này mới chú ý đến: "Tại sao lại ở phòng này? Cậu quyết tâm đày đoạ bản thân tới chết đúng không? Thẻ tôi đưa cho cậu đâu?"

"Có tiền cũng vô ích." - Bạch Lạc Nhân thở dài lắc đầu ngao ngán.

Cố Hải đứng lên xoay người: "Cậu ngoan ngoãn nằm đó đợi tôi."

Hắn tiến tới quầy hộ lý trực đêm, yêu cầu đổi phòng. Được hộ lý giải thích rằng ban đầu Bạch Lạc Nhân được sắp xếp ở phòng cao cấp nhưng chính cậu đã tự ý đổi, sau này vì số lượng bệnh nhân quá tải nên đã hết phòng, bây giờ chỉ còn có thể ráng chịu đựng.

Cố Hải trở về, nắm tay mình thật chặt, hung hăn ngồi xuống giường: "Cậu chết tiệt. Ai bảo cậu đổi phòng làm gì? Để giờ không còn phòng cho cậu ở nữa. Nằm yên!"

Bạch Lạc Nhân vốn định ngồi dậy, nhưng bị Cố Hải quát một tiếng nên giật mình nhìn sang xung quanh: "Cậu có bớt cái mồm không thì bảo. Vì ban đầu tôi sợ phung phí, về sau đề nghị đổi đã hết phòng rồi, cậu bảo tôi phải làm sao? Tất cả không biết là do ai hại, để bây giờ tôi nằm chổ đông người cứ không thể ngủ yên."

Cố Hải trừng trừng nhìn Bạch Lạc Nhân, sau đó lại đứng lên rời khỏi. Một lúc sau trở lại, hắn nói: "Ngoan ngoãn ngủ, tôi ngồi ở đây trông cậu. Đã hỏi bác sĩ rồi, không có gì nghiêm trọng, tiểu phẩu nhỏ nên nằm một hôm là đủ, sáng sớm có thể về nhà. 3 ngày tới không cần đi làm, tôi giúp cậu xin nghỉ."

Với sự an bài của nam nhân nhà mình, Bạch Thượng Tá chỉ biết nghe theo, lời nói vốn đã không còn giá trị. Cậu chỉ thầm quở trách cô Lý y sư kia tại sao cứ làm quá vấn đề bắt cậu nằm viện cho được. thật phiền phức.Thương nhớ kéo dài, giờ đây Bạch Lạc Nhân không tài nào ngủ được, cậu cứ đắp chăn nằm đó nhàn rỗi, đôi lúc lại đưa mắt nhìn Cố Hải, hắn đang cầm điện thoại lướt lướt tìm kiếm thông tin gì đó. Phát hiện vợ bảo bối không ngủ, hắn hạ điện thoại xuống, chồm lên giường, cố ý chống hai tay tránh không dồn trọng lượng cơ thể lên người Bạch Lạc Nhân, cẩn thận, yêu quý.

"Tiểu tử, sao còn không ngủ?"

Bạch Lạc Nhân đanh mặt: "Cậu nói ai tiểu tử?"

Cố Hải nhấc một tay xoa đầu Bạch Lạc Nhân: "Là cậu. Chỉ có tiểu tử mới đày đoạ bản thân, mới sinh bệnh nằm trên giường không bước xuống được. Tiểu tử mới kiêu căng đổi từ giường lớn xuống giường nhỏ. Tiểu tử nên thiếu hành động thông minh."

Gã tiểu tử nghe thấy không mấy tức giận mà là có vẻ buồn cười nhiều hơn, mặc kệ tên to xác luyên thuyên nói, tiểu tử cứ nhìn hắn mỉm cười.

Chăm chú nhìn nhau lâu rồi, Cố Hải kiềm lòng không đặng, cúi đầu chạm môi mình vào tâm can.

Bạch Lạc Nhân thuận ý, chậm rãi ma sát, đôi đầu lưỡi giao triền, cảm giác này sau chuỗi ngày xa cách quả thực có thể khiến người ý loạn tình mê.

Nhịp thở bắt đầu khó khăn, Bạch Lạc Nhân phát hiện cơ thể Cố Hải và cậu có chút khoảng cách, cậu bèn vòng tay ra sau lưng, kéo nam nhân áp vào sát vào người, khiến nụ hôn lại càng sâu. Hành động thân mật này đã phải chịu đựng suốt những ngày qua, họ làm sao kiềm chế nổi?!!

Nụ hôn triền miên đến độ không còn bắt kịp nhịp thở họ mới chịu buông đối phương, Cố Hải dù cuồng bạo đến đâu đương nhiên vẫn muốn giữ gìn cho vợ hắn: "Cậu đang truyền nước biển, đến đây thôi, đợi khi về nhà sẽ tính sổ một lần. Bây giờ thì ngoan ngoan ngủ đi, ngày mai là có thể rời khỏi."

"Tôi không ngủ được." - Bạch Lạc Nhân nói nhẹ.

Cố Hải thấy bảo bối cứng đầu này chắc sẽ không ngoan ngoãn mà đi ngủ dễ dàng, nên không ép cậu nữa, trực tiếp trèo lên giường, tranh giành chổ ngủ với người bệnh.

Phát hiện Cố Hải hung hăn bò lên, Bạch Lạc Nhân đưa tay đẩy hắn: "Cậu làm cái gì vậy, giường nhỏ lắm làm sao nằm được?"

Cố Hải vẫn không nói, trườn người khéo léo nằm nghiêng, đưa tay qua gáy Bạch Lạc Nhân, đem cậu ôm gọn vào lòng. Sau một hồi tuỳ chỉnh cơ thể thì hắn cũng đã gọn gàng nằm trên chiếc giường chậc chội, ôm vợ bảo bối, thoã mãn nói: "Thế nào gọi là không nằm được? Yêu cậu sẽ tự động nghĩ ra cách."

Bạch Lạc Nhân vùi mặt vào ngực Cố Hải: "Cậu im lặng một chút đi"

Lúc này, con người ta triệt để hiểu câu ngạn ngữ "Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn" là như thế nào. Thời gian xa cách khiến họ khao khát gần nhau, say sưa chìm đắm, dù xung quanh có là hoàn cảnh khắc nghiệt, tự bản thân cũng sẽ làm nó trở nên tươi đẹp rạng ngời.

Vì có cậu ở đây. Trời cao sẽ quang mây.

Cố Hải nằm một hồi thấy Bạch Lạc Nhân dường như vẫn chưa chịu ngủ, cứ vùi đầu vào ngực hắn, lâu lâu lại hít hà. Không nhịn được bèn hỏi: "Cậu vẫn chưa ngủ?""Ừ"

"Tại sao không ngủ?" - Cố Hải liếc xuống nhìn nam nhân trong lòng.

"Giường có chút cứng." - Bạch Thẳng Thắn.

Cố Hải cười xoà, đưa tay xoa xoa tấm lưng cậu: "Chịu đựng vài tiếng đồng hồ nữa. Cậu cũng thật là, lúc thì không ăn, lúc thì ăn quá nhiều, bao tử nào chịu đựng được nổi? Làm như thế sẽ khiến thân thảo hao gầy. Cậu có biết là sau khi kết hôn thì vẫn nên giữ gìn vóc dáng để chồng không bị nhàm chán mà bỏ đi lăng nhăng không? Đúng là nông cạn."

"Nông cạn ông nội cậu. Đó là chuyện của phụ nữ. Tôi thì liên quan gì?" - Bạch Lạc Nhân gắt gỏng.

Cố Hải cong hàng chân mày: "Cậu nghĩ đến lúc chúng ta hoà nhau, gặp lại cậu yếu đuối khô héo tôi sẽ còn yêu thương chắc. Lúc đó không biết chừng đã chạy đi tìm tiểu mỹ nam khác bàn chuyện tình thú rồi."

"Tại sao tôi luôn là người bị nghi ngờ hai lòng trong khi cậu mới là cái tên có ý tưởng phụ bạc nhiều nhất. Còn không ngại nói ra miệng!!!" - Bạch Lạc Nhân đưa tay lên đánh vào gáy Cố Hải.

"Tôi chỉ ác miệng, nhưng đã bao giờ làm chưa? Còn cậu thì không tiếc tổn thương tôi...."

Cố Hải hào sảng nói ra những lời không nên nói. Bằng chứng là sau phát ngôn trên, Bạch Lạc Nhân đã chậm rãi rút người ra khỏi ngực Cố Hải. Nằm ngửa nhìn lên trần nhà, không nói không rằng, cứ nhìn thế mãi.

Cố Hải tự chửi mắng bản thân miệng thối, sao lại chọc giận cậu ấy vào lúc này. Nghĩ rồi mặt dầy đưa tay qua: "Nhân tử, xin lỗi. Tôi chỉ là thuận miệng nói ra, không hề có ý trách cậu. Tôi nói thật đó, cậu đừng như thế."

"Tôi không giận. Đại Hải, tôi sẽ nói rõ từ đầu cho cậu nghe. Lần đầu tiên tôi đến gặp cô ấy là ở quán cafe khi cậu nhìn thấy, Thạch Tuệ bảo rằng cô ấy còn yêu tôi, cô ấy biết tôi với cậu có quan hệ nhưng vẫn chấp nhận, cô ấy yêu cầu được cưới tôi, làm vợ trá hình nhằm che mắt thiên hạ. Lần đó tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ từ chối bảo rằng tôi không cần. Không ngờ lần thứ 2 Thạch Tuệ lại gọi vào nửa đêm bảo rằng bị tai nạn giao thông, việc này tôi xin lỗi đã giấu cậu, tôi sợ rằng nếu nói ra sẽ bại lộ cả việc lần trước gặp mặt, cậu lại giận tôi thêm nên chỉ định đến đưa cô ấy vào bệnh viện rồi về."

Suốt quá trình Bạch Lạc Nhân nói, Cố Hải nhất mực im lặng, dùng ánh mắt bao dung nhìn cậu, như thể cậu cứ nói hết đi, tôi luôn ở đây sẵn sàng tha thứ.

Bạch Lạc Nhân tiếp lời: "Khi đến nơi, Thạch Tuệ nói cô ấy không cần đi bệnh viện, chỉ cần ngồi nghỉ một chút, bảo tôi dìu cô ấy vào khách sạn gần đó. Nói ra điều này tôi biết rất hoang đường nhưng lúc đó tôi cứ như bị trúng tà, trong người nóng ran, dục vọng dâng tràn, vốn đã đứng lên cáo từ về trước không ngờ Thạch Tuệ lại than đau, tôi bước đến gần thì cô ấy kéo tôi ngã lên người. Đồng thời cậu mở cửa...."

Bạch Lạc Nhân quan sát nét mặt của Cố Hải, trông hắn không chút biểu hiện phẫn nộ, chỉ là trân trân nhìn cậu.

"Đại Hải, tôi đã nói ra hết rồi, tôi biết mình có lỗi. Mọi sự tuỳ cậu, không muốn quan tâm tôi nữa cũng tuỳ cậu."

Cố Hải lúc này mới động đậy, hắn một lần nữa cho tay ra sau gáy Bạch Lạc Nhân, đem cậu khảm vào người, xoa xoa tóc cậu, ôn nhu nói:

"Ngủ thôi bảo bối. Chúng ta có thể ngủ ngon được rồi."

—————————————

Sáng sớm hôm sau, Cố Hải thức dậy trước tiên, luôn luôn là vậy. Hắn vừa chồm người ngồi lên cảm nhận rõ lưng và cánh tay đều đau nhức, giường vừa nhỏ vừa cứng, hắn đã nổ lực ôm Bạch Lạc Nhân để cậu có thể an giấc nên đương nhiên phải chịu ít ảnh hưởng. Không sao, nhất vợ nhì trời, Cố Hải chỉ cười cười xoa nắn tay chân lại.

Một lúc thì phát hiện dường như xung quanh ai cũng chăm chăm nhìn mình, Cố Hải vẫn đang thắc mắc tại sao nên đưa mắt ngó qua nam nhân bên cạnh, cậu ngủ thật say sưa, một chân còn rút vào chân hắn.

Thì ra màn ôm nhau ngủ thắm thiết của hai nam nhân đã nằm gọn trong mắt bàn dân thiên hạ.

Cố Hải cũng không mấy để tâm, thoạt đầu còn lạ nhưng tầm vài phút sau liền xem như bình thường, đưa tay gỡ chân Bạch Lạc Nhân ra khỏi chân hắn, bước ôn nhu xuống giường, đánh thức Bạch Ham Ngủ: "Bảo bối, dậy thôi. Chúng ta về nhà."

Bạch Lạc Nhân nghe thấy tiếng gọi hạ thân liền động đậy, quơ quào như đang tìm kiếm gì đó, mắt vẫn nhắm, có đôi nét nhăn nhó, giọng điệu càu nhàu:

"Chân cậu đâu?"

Cố Hải không giấu được nét cười, tên tiểu tử vẫn nghĩ là đang ở nhà chắc. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, áp môi vào vành tai mỏng manh thì thầm: "Ở đây là bệnh viện, về nhà sẽ tìm thấy chân."

Bạch Lạc Nhân đã ý thức được hành động thiếu nhân thức vừa rồi, có chút mất mặt, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như không, dụi dụi mắt ngồi dậy.

Cố Hải đỡ lưng: "Cậu ngoan ngoãn đợi, tôi ra làm thủ tục, đồ đạc tôi sẽ nhờ hộ lý đến thu dọn, cậu cứ ngồi đó đi."

Chàng tiểu tử ngồi tựa lưng vào thành giường, đưa mắt nhìn xung quanh thấy mọi người trong phòng có chút kì quái, cứ len lén ngó trộm cậu một cái rồi dời đi. Bạch Lạc Nhân chỉ biết im lặng chờ đợi nam nhân nhà mình, cứ mặc kệ họ vậy.

Cố Hải đi một chút thì một nữ hộ lý tiến vào bên giường bệnh: "Thưa ngài, trong lúc Cố tiên sinh làm thủ tục xuất viện thì tôi được lệnh đến thu dọn đồ đạc giúp ngài."

Sau cái gậc đầu của người ngồi trên giường, nữ hộ lý bắt tay vào thu dọn, vừa lúc xong việc thì Cố Hải về tới:

"Hoàn tất rồi. Về nhà thôi bảo bối."

Tên bá công ăn nói hào sảng, xem nhẹ hết thảy những cặp mắt đang trừng trừng nhìn vợ chồng hắn.

[Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play