Dực, chúng ta tháng sau thật  sự sẽ kết hôn sao?”

Mới vừa đẩy  cánh cửa hé ra một chút, Thanh Dương nghe được một giọng nữ bên trong truyền ra, cậu dừng lại.

“Umh “

Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.

Cha?

Thanh Dương sửng sốt đứng tại chỗ.

“Thật  không, Dực, em thật sự là yêu anh đến chết mất thôi.”

Nữ nhân kích động reo lên.

“Umh, tôi cũng yêu cô.”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lần nữa truyền đến.

“Ầm “

Thanh Dương nghe được những lời kia, cảm thấy mình như bị sét đánh tại chỗ.

Cha muốn kết hôn sao?

Cha không thương mình nữa  rồi...

Khó trách cha mấy hôm nay khác thường như vậy.

“Thế em lúc nào có thể gặp mặt con trai anh, dù sao chúng ta sắp kết hôn rồi...”

Nữ nhân lại kích động hỏi.

” Nói sau đi.”

Tiếng nói rong trẻo nhưng lạnh lùng lại lần nữa cắt ngang lời người kia.

“Nhưng mà...”

Người kia còn muốn hỏi, bị sắc mặt lạnh lùng của Đông Phương Dực dọa cho sợ không dám hỏi tiếp.

Kinh hoàng vì nghe được những lời này, Thanh Dương không còn nghe ra được trong lời nói của Đông Phương Dực có sự chán ghét và không nhẫn nại.

Buông  cánh cửa đang vịn, xoay người rời đi.

Nếu như không phải người phụ nữ đáng chết trước mắt này, hắn cũng không phải cùng cô ta vòng vo mấy ngày nay liên tục như thế, thật muốn trở về bồi Dương Nhi của hắn một trận, đứa nhỏ này quá mẫn cảm, bây giờ nhất định trong lòng cảm thấy rất nghi hoặc, mình  mấy hôm nay đúng là lơ là đối với nó.

Kiềm chế bản thân đang kích động muốn giết người, Đông Phương Dực dằn lòng chịu đựng để đối phó người trước mắt, nên không  nhìn thấy người yêu quý của hắn, đang cách một cánh cửa thương tâm rời đi.

—————

Thanh Dương hồn bay phách lạc về nhà nằm ở trên giường, nghĩ lại hơn ba năm qua, Đông Phương Dực đối với mình yêu thương chăm sóc.

Nghĩ lại trước đó không lâu hai người mới còn thân thân mật mật nằm ở trên giường vui đùa.

Tất cả cảm giác như vậy đã xa xôi.

Từ đầu đến cuối nghĩ không ra, cha như thế nào bỗng nhiên thay đổi nhanh như vậy.

Nhưng cũng hiểu được sau này sẽ có người cùng mình chia xẻ sự yêu thương của cha, mà người kia sắp trở thành mẹ kế của mình, đây so với mình có lẽ càng thêm gần gũi với cha hơn.

Chẳng lẽ mình vẫn muốn ở lại chỗ này, nhìn hai người ở trước mặt mình vui vẻ hạnh phúc sao.

Nghĩ tới đây trong lòng  một trận đau đớn.

Tay phải túm lấy áo trước ngực, gắt gao đem thân thể co lại một chỗ, tựa hồ như thế có thể giảm bớt đau đớn trong lòng.

—————

Đông Phương Dực buổi tối trở về, nhẹ nhàng mở cửa phòng, vào phòng tắm tẩy đi mùi phấn son trên người.

Hắn cũng không nhìn đến Thanh Dương trên giường vốn nên ngủ, đang mở mắt bi thương nhìn phòng tắm.

Nguyên lai trước hết cũng không phải chính mình nên buông tha.

Vốn dĩ  bản thân từ đầu đến cuối không chiếm được hạnh phúc.

Nếu như sớm biết sẽ có kết quả như vậy, thà rằng mình không bao giờ thừa nhận hắn.

Nếu như sớm biết sẽ có kết quả như vậy, thà rằng mình không bao giờ hưởng thụ sự yêu thương che chở của hắn đến như vậy

Nếu như sớm biết rằng…

Bây giờ mình mới hiểu được, vốn dĩ tình cảm của mình đối với cha là sâu đậm như thế.

Cũng không phải chỉ hy vọng cha chỉ yêu thương mỗi mình, mà là hy vọng cha chỉ  yêu một mình mình thôi, không có người khác, không quan tâm người khác…

Ra khỏi phòng tắm, Đông Phương Dực nhìn Thanh Dương đang ngủ say trên giường, hôn nhẹ lên trán nó, tâm trạng khó chịu cả ngày phải đối mặt với nữa nhân kia đã biến mất không còn.

Cả ngày nhớ mong đứa nhỏ vui tươi trước mắt, trong lòng tự thề, giải quyết xong người phụ nữa đáng chết kia, nhất định sẽ bồi thường cho nó thật tốt.

Thanh Dương bị ôm vào trong ngực, khóe mắt nhắm chặt, nước mắt chảy xuống thấm vào ga gường, biến mất, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì nữa.

“Cha a...” Trong lòng khẽ kêu.

—————

Ngày thứ hai tìm được thầy hiệu trưởng, mới biết trường học đã đồng ý cử cậu đi du học đại học ở nước ngoài.

Sau một tuần trực tiếp tiến hành đào tạo, sẽ làm thủ tục nhập học, để có thể thích ứng với hoàn cảnh học tập cùng cuộc sống mới.

Bây giờ, cậu chỉ muốn nhanh sớm rời đi, không để mình nhìn thấy một màn sẽ làm cậu đau lòng lại thương tâm kia.

———

Quản gia nhà Đông Phương phát hiện gần đây, tiểu thiếu gia nhà mình tình trạng không thoải mái lắm, cơm ăn không vô, người càng ngày càng gầy.

Thường xuyên ngồi một mình ở ghế xô-pha phòng khách ngẩn người nhìn chăm chú ngoài cửa, đôi lúc lộ ra vẻ mặt đau lòng.

Chẳng phải lúc này tình cảm của tiểu thiếu gia cùng thiếu gia phát triển rất tốt sao, như thế nào vẻ mặt lại biểu hiện như vậy, phải là vẻ mặt vui tươi mới đúng chứ.

Thiếu gia gần đây cũng thường xuyên nửa đêm mới về nhà, sáng sớm đã vội rời đi.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nhỉ, có lẽ nên tìm trợ lý Vũ Văn hỏi một chút mới được.

Dù sao một người quản gia hào hoa phong nhã ưu tú, cũng muốn bảo toàn tâm tình người nhà luôn vui vẻ, đảm bảo chắc chắn khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần.

—————

“Dực “

Hiếm khi nghe thấy Vũ Văn Hạo nghiêm túc, Đông Phương Dực buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn.

“Anh xác định bây giờ vẫn còn muốn giấu Thanh Dương sao, nghe quản gia nói, hình như dạo này nó có chút không thoải mái đó.”

Vũ Văn Hạo chặt chẽ nhìn Đông Phương Dực, cau mày hỏi hắn.

” Không sao, còn có mấy ngày nữa thì có thể xác định rồi, chờ sự việc xong xuôi, tôi sẽ giải thích với Dương Nhi.”

Đông Phương Dực cũng rất lo lắng tình trạng của Thanh Dương, gần đây thân thể của nó càng ngày càng gầy.

Hắn biết Thanh Dương nghi ngờ hắn, nhưng sự tình vẫn chưa có kết quả, trước không thể nói với nó, bằng không nó tuyệt đối có thể sẽ rời xa mình.

“Nhưng...” Vũ Văn Hạo luôn có loại dự cảm không tốt, hắn chung quy cảm giác được tình hình bây giờ tựa hồ không được tốt cho lắm.

“Hôm nay anh cùng về nhà ăn cơm đi, thuận tiện xóa đi nghi ngờ của Dương Nhi.” Đông Phương Dực cắt ngang lời hắn.

—————

Còn ba ngày nữa Thanh Dương sẽ ra nước ngoài, sau khi tan học, cậu ở lại trường thu dọn lại hết đồ dùng, tài liệu đem về nhà, phát hiện cha luôn luôn rất khuya mới về nhà, vậy mà giờ đã về rồi.

Thanh Dương lấy lại tinh thần, miễn cưỡng mỉm cười đối diện Đông Phương Dực cùng Vũ Văn Hạo ngổi ở phòng khách chào hỏi.

Vũ Văn Hạo nhìn Thanh Dương cười, âm thầm nhíu mày hỏi.

“Dương Nhi, sao hôm nay về muộn thế ?”

Ngược lại, là Đông Phương Dực không để ý, chỉ cần kiên trì thêm mấy ngày nữa, bảo bối của hắn sẽ vui vẻ trở lại.

“Umh, trường học có một số việc.” Thanh Dương thản nhiên nói.

Trước mặt một trận khó xử, Vũ Văn Hạo nhìn chằm chằm vẻ mặt Thanh Dương nói :

“Mấy ngày nay công ty rất nhiều việc, cho nên cha cậu hơi bận, qua vài ngày sẽ hết thôi.”

Thanh Dương chỉ  thản  nhiên  gật  đầu.

Vũ Văn Hạo nhìn Đông Phương Dực nhăn mặt ý bảo hắn chú ý.

Đông Phương Dực chỉ là cười cười nói “Ăn cơm thôi, bận thêm vài ngày nữa là ổn rồi, Dương Nhi không cần lo lắng đâu.”

Không phải hắn không lo lắng phản ứng của Thanh Dương, chỉ là bây giờ hắn chung quy không muốn đối mặt với bất cứ điều gì có thể mất đi Thanh Dương.

Bầu không khí trầm mặc xuống, ăn cơm xong, Thanh Dương ngẩng đầu nhìn Đông Phương Dực, Vũ Văn Hạo cùng quản gia ngồi ở trước bàn.

“Ba ngày sau con sẽ ra nước ngoài du học.”

Vứt xuống một trái bom, bùng nổ, khiến ba người trước mặt một trận ngốc lăng.

Thanh Dương thản nhiên liếc nhìn mọi người một cái, xoay người trở về phòng.

“Đứng lại ” Đông Phương Dực khôi phục lại vẻ mặt âm trầm lên tiếng.

Thanh Dương xoay người, nhìn Đông Phương Dực.

“Đây là quyêt định khi nào ?” Đông Phương Dực gắt gao nhìn Thanh Dương trước mắt, tựa hồ muốn thông qua hai tròng mắt của nó, nhìn thấy suy nghĩ trong lòng nó.

” Vài ngày trước, nhưng chưa kịp nói với cha.” Thanh Dương thản nhiên trả lời.

” Không cho phép.” – Đông Phương Dực như phát điên, hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày Dương Nhi sẽ rời khỏi hắn, dù chỉ vài ngày, càng huống chi  là ra nước ngoài du học, trong  vòng ba năm lại không trở về.

“Con đã quyết định rồi.” Nói xong xoay người rời đi.

Đông Phương Dực nghe thấy nó trả lời, trong lòng hoảng sợ, nếu như không nắm chặt  được người trước mắt, có lẽ nó sẽ biến mất khỏi hắn như ảo giác.

Xông lên nắm chặt cổ tay Thanh Dương, sắc mặt âm trầm nhìn nó.

“Con nói lại lần nữa xem.”

Thanh Dương chỉ thản nhiên lặp lại.

“Con đã quyết định rồi”.

Đã không thể chấp nhận hắn cùng người khác thân mật, vậy chỉ có thể tự mình né tránh thật xa.

Ít nhất bản thân còn giữ lại được lòng tự tôn, chỉ cần nghĩ sự che chở sủng ái suốt ba năm qua của người đàn ông này, là do mình và hắn có chung huyết thống mà thôi.

Vũ Văn Hạo nhìn Đông Phương Dực bọn hắn, nghĩ muốn tiến lên ngăn cản liền bị hắn đẩy ra.

Hung hăng túm  cổ tay Thanh Dương kéo vào phòng, dùng sức ném nó lên giường, xoay người  khóa kín cửa phòng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play