Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng ngủ.

Đông Phương Dực mở mắt ra cúi đầu nhìn nhìn Thanh Dương yên ổn ở trong ngực,khuôn mặt lãnh đạm hé ra nụ cười sủng nịch.

Nghĩ đến sự thân mật ngày hôm qua, cúi đầu nhẹ hôn lên trán người trong lòng.

“Umh...” Người ngủ trong lòng khẽ hừ một tiếng, bộ dáng hình như đã muốn  tỉnh dậy.

Mi mắt khẽ rung chớp chớp, cuối cùng mở mắt ra.

Mờ mịt nhìn chằm chằm  khuôn mặt tươi cười sủng nịch trước mắt.

Đột nhiên...

” A …!”

Hai má đỏ bừng lên, đem đầu chôn sâu vào trong ngực người trước mặt, hai tay chặt chẽ ôm lấy cổ.

” Ha ha, Dương Nhi, xấu hổ rồi sao?”

Đông Phương Dực nhìn thấy phản ứng đáng yêu của Thanh Dương, trêu ghẹo nói.

Ngày hôm qua hắn trước cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày Dương nhi cùng hắn thân mật  như thế.

” Ngoan, Dương Nhi, ngẩng đầu nhìn cha nè.”

Trước ngực một trận lắc đầu.

” Nhưng là cha có chuyện muốn nói với Dương nhi đó “

Trước ngực lại là một trận lắc đầu.

” Dương Nhi như vậy  là hối hận rồi sao?”

Lại là một trận lắc đầu.

“Aiiii...”

Nhìn thấy trước mắt Đông Phương Dự không có biện nữa rồi, giả vờ làm ra bộ dạng thở dài.

Sau đó, cười chờ người  trong lòng ngẩng đầu.

Quả nhiên,

Nghe thấy Đông Phương Dực đột nhiên thở dài Thanh Dương lập tức ngẩng  đầu lên.

“Cha!”

Nhìn thấy Đông Phương Dực đang cười nhìn mình, Thanh Dương liền bất mãn kêu lên.

” Được rồi, là cha có lỗi, cha không nên cười Dương Nhi.” Nhẹ giọng dụ dỗ, nâng gáy người trước mắt lên, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mộng mê người kia.

Đầu lưỡi liếm lộng đảo quanh cái môi đỏ mọng, thi thoảng khẽ cắn.

“Umh...” Thanh Dương rên rỉ  mở rộng đôi môi.

Dường như đầu lưỡi quanh quẩn một chỗ như thăm dò, không kiêng dè tùy tiện dụ dỗ đầu lưỡi Thanh Dương cùng nó một chỗ quấn lấy.

Thanh Dương đem cái lưỡi nhỏ bé dò xét sự xâm lấn từ bên ngoài vào, một trận run rẩy.

Đông Phương Dực mạnh mẽ khóa trụ thân thể mềm mại trong lòng, làm cho nhóc con càng một tiếng một tiếng rên rỉ.

Hai người kịch liệt mà vừa lại điên cuồng cắn mút, hôn sâu.

Một sợi chỉ bạc vương ở khóe miệng, “Cha...”

Đông Phương Dực buông Thanh Dương đang xụi lơ liều mạng thở dốc ra, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nó, nhẹ giọng nói “Cha yêu Dương nhi nhất “

※※※※※

Sau khi tan học, Thanh Dương ổn định bước chân nhanh nhẹn chuẩn bị trở về nhà.

Từ sau khi cùng Đông Phương Dực cảm tình sáng tỏ, hai người trong lúc đó đã nhanh chóng hâm nóng tình cảm, lúc nào cũng dính vào một chỗ với nhau.

Mặc dù còn chưa có làm đến bước cuối cùng, nhưng Thanh Dương mỗi lần bị Đông Phương Dực vuốt ve khiến cho xụi lơ không có sức lực.

Sắp đến lúc tốt nghiệp trung học, Thanh Dương định trở về cùng Đông Phương Dực thương lượng chuyện đại học.

Dù sao lấy quan hệ bọn họ trước mắt mà nói, cậu cũng không muốn rời khỏi Đông Phương Dực quá xa.

Có khi hắn thường xuyên nghĩ, cùng chính mình cha con ruột luyến ái đó là điều cấm kỵ đến tột cùng sẽ đi được bao xa.

Một khi đối mặt với áp lực bên ngoài, cha  sẽ kiên trì được bao lâu đây.

Mặc dù quản gia cùng Vũ Văn Hạo đều ủng hộ việc thân mật của hai người, dù sao bọn họ cũng hết sức hiểu rõ Đông Phương Dực cùng Thanh Dương  từ nhỏ đã chịu khổ cực, cũng biết bọn họ là  thiếu tình thương.

Chỉ cần Đông Phương Dực cùng Thanh Dương cho rằng hai bên trong lúc đó rất hạnh phúc, như thế bọn họ sẽ vô điều kiện phản đối bọn họ.

Cho dù hiểu rõ đó là cấm kỵ.

Thanh Dương cũng không hiểu tình yêu thực sự là cái dạng cảm giác gì, cậu chỉ là đơn thuần mà nghĩ coi giữ Đông Phương Dực, muốn Đông Phương Dực chỉ cưng chiều, che chở một mình cậu.

※※※※※※

Nhìn nhìn thời gian cũng đã nhanh đến mười một giờ nữa đêm, cha sớm nên về nhà, như thế nào còn chưa về nữa.

Thanh Dương đã quen khi ngủ bên người ấm áp, lần nữa xoa xoa hai mắt đang buồn ngủ.

Liên tiếp mấy ngày cha đều trở về lúc cậu ngủ say, buổi sáng cậu còn chưa có rời giường, người đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Đã là ngày thứ năm khuya như vậy còn chưa trở về.

Nghe được thanh âm ga ra truyền đến, Thanh Dương vội vàng chạy ra khỏi phòng.

※※※※※

Đông Phương Dực vừa về muộn xoa xoa đôi mày nhíu chặt đi vào phòng.

Hắn cũng biết Dương Nhi của hắn nhất định là sinh nghi rồi, dù sao tự mình không có nói một tiếng, là sớm đi tối về, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không  thấy.

Nhưng hắn cũng có nỗi khổ tâm, chỉ nghĩ thuận lợi giải quyết nữ nhân kia, rồi cùng Thanh Dương nói rõ ràng.

Nếu không chuyện một khi công khai, Dương Nhi nhất định sẽ không tha thứ cho mình.

Mặc dù hắn bây giờ có thể xác định cảm tình Dương Nhi đối với hắn, nhưng hắn cũng không thể xác định tình cảm Dương Nhi đối với hắn có hay không sâu đậm đến có thể cùng hắn cùng nhau đối mặt  viws hậu quả của sự cấm kỵ.

Phải chăng thật sự xác định trong cuộc sống tương lai chỉ chăm sóc nó một người bên cạnh, không có người khác nữa.

Nguyên là nghĩ chậm rãi chờ, thời gian dài Thanh Dương sẽ không  ly khai hắn nữa.

Nhưng ai  từng nghĩ…

Cái người phụ nữa đáng chết  kia...

Đông Phương Dực không ngừng được mắng, cả ngày bắt nhạn lại bị nhạn mổ thương mắt.

Nhất định đừng để hắn tìm được chứng cớ lừa gạt, nếu không cô ta tuyệt đối sẽ phải nhận lấy hậu quả báo thù của hắn.

” Cha “

Ngẩng đầu nhìn thấy Thanh Dương đứng ở trong thang lầu khuya như vậy còn chưa ngủ, rõ ràng là muốn xuống lầu.

“Dương Nhi, khuya như vậy như thế nào còn chưa ngủ?” Đông Phương Dực tiến lên ôm lấy nó, hướng phòng đi đến.

“Cha như thế nào khuya như vậy mới trở về, nhiều việc lắm sao?” Bị phóng tới trên giường Thanh Dương nhìn Đông Phương Dực đang cởi quần áo  hỏi.

“Hả, umh, là có chút bận.” Nói xong cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm, trốn tránh ánh mắt nghi vấn không hề tín nhiệm Thanh Dương.

Trên giường Thanh Dương nhìn cửa phòng tắm đóng lại ngơ ngác lo lắng.

Một hồi tắm xong Đông Phương Dực lên giường, duỗi tay ôm nó, hôn nhẹ cái trán của nó lên tiếng chúc ngủ ngon,  rồi  đi vào giấc ngủ.

Kỳ thật Đông Phương Dực là đang trốn tránh Thanh Dương, hắn lo lắng lại nhìn đến đến ánh mắt Thanh Dương, hắn sẽ không tự chủ được mà đem chuyện nói ra.

Mà nếu như một khi nói ra, Thanh Dương tuyệt đối sẽi có cơ hội rời khỏi hắn.

Mình phải đem tình hình khả thi giải quyết cho sạch sẽ, tuyệt đối không thể để Thanh Dương rời khỏi bên người mình, cho dù là khóa trụ hắn cũng sẽ không ngại.

Thanh Dương rúc ở trong lòng Đông Phương Dực, trợn tròn mắt, buồn bực mà không có cách gì ngủ được.

Từ  lúc cha trở về đến bây giờ, lại chưa có hôn cậu.

Từ sau khi xác định mối quan hệ, mỗi đêm đều đã hôn đến chính mình thở không nổi, cho đến xin tha mới bỏ qua  mình, nhưng hôm nay...

Cha  là có chuyện gì giấu mình đi.

※※※※※※※

Sau khi tan học Thanh Dương nhớ tới ngày hôm qua cư xử của cha không thích hợp, đón xe đến trước tập đoàn Sâm Uy.

Đi vào đại sảnh nhìn thấy Khúc Doanh hướng mình chào hỏi, cậu cười cười gật đầu.

Lần trước sau khi Vũ Văn Hạo mang Thanh Dương tới, Khúc Doanh liền nhận ra cậu là cậu nhóc lần trước đến tìm tổng tài.

Nguyên lai cậu dĩ nhiên là con của tổng tài mình, may là sự tình lần trước cậu không tính toán, nếu không chính mình còn có thể hay không ở lại công ty.

Vì vậy sau khi nhìn thấy cậu cũng không ngăn trở hay thông báo, nhìn cậu hướng thang máy đi.

Bước ra khỏi thang máy Thanh Dương đi đến phòng làm việc của cha.

Nhìn nhìn cửa phòng thư ký không có một bóng người, Thanh Dương đi qua, suy nghĩ trực tiếp đẩy cửa đi vào, làm cha một cái kinh ngạc vui mừng.

Song...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play