“Hoàng hậu muội muội, muội cũng biết cô nương này sao? Nàng hung dữ quá nha.” Lạc Nhạn trốn sau lưng Hương Diệp, kéo lấy tay cô hỏi, Hương Nại Nhi lập tức trợn tròn mắt, cái gì thế, cô nhóc thoạt nhìn siêu siêu non này vậy mà cũng là nương nương? Còn là người có vị trí cao nhất – Hoàng hậu nương nương? Nhìn qua cũng không quá mười lăm? Cái tên Hoàng Đế kia hậu cung toàn con nít thôi sao?

“Ta nghĩ ta đại khái là biết…” Hương Diệp nhìn Hương Nại Nhi, ngượng ngùng nói một câu, từ lúc nãy khi vừa mới nhìn thấy kỹ thuật nhảy của cô ấy, đã xác định đây chính là vị đồng loại mà Tần Khê để lạc mất, bằng không, làm gì có ai lại nhảy múa đường phố trong vườn hoa nhà người ta chứ? Mặc dù rất đẹp.

“Ách, cái đó, mấy vị nương nương, thực ngại quá, đây là một vị bằng hữu của tại hạ, từ “bên ngoài” tới, khiến cho các vị nương nương chê cười.” Tần Khê vừa nói, vừa ấn đầu Hương Nại Nhi xuống hành lễ với mấy người, Hương Nại Nhi còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy một trận khó hiểu.

“Bằng hữu của Hầu gia đúng là thiên kỳ bách quái, nhưng dù sao thân là Hầu gia, lại là hoàng thân, qua lại với ai cũng phải bận tâm đến thể diện của Hoàng gia mới đúng.” Bình Phi chờ cả ngày, cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng, một câu nói ra, ngay cả dấu chấm câu cũng mang điểm châm chọc, bảo Hương Nại Nhi làm sao mà chịu được?!

Đang muốn mở miệng mắng to, lại nghe thấy Hương Diệp nhàn nhạt mở miệng. “Bình phi tỷ tỷ nói vậy là đồng thời trách cả Bổn cung và Quốc cữu phải không.” Đưa tay kéo Hương Nại Nhi qua, thay cô nàng chỉnh trang lại mái tóc hơi rối, quay đầu nhìn Bình phi cười nhạt một câu, “Hương Nại Nhi là bằng hữu của Bổn cung và ca ca, lần này đặc biệt mời tới để chúc thọ Thái hậu nương nương, tỷ tỷ nếu cảm thấy Bổn cung cùng Hương Nại Nhi không đủ tư cách, có thể trực tiếp nói với Mẫu hậu.”

Mỗi câu nói, đều là bảo vệ cho cô, Hương Nại Nhi dĩ nhiên nghe ra được ý trong lời của Hương Diệp, trong lòng chỉ biết than, “Kim chi dục nghiệt mà~”

Bình phi nghe vậy, cũng biến sắc, chẳng còn vui vẻ gì nữa, khẽ khom người nói, “Nô tì không có ý này, kính xin nương nương đừng lấy làm phiền lòng.”

Một năm nay, bới lông tìm vết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi chính là chuyện Bình phi hay làm nhất, khiến cho Hương Diệp căn bản là lười phải để ý đến nàng ta, nhưng cũng chỉ có Bình phi mà thôi, Cầm phi dù xa lạ nhưng cũng an phận, Xảo phi thì khỏi cần phải nói, trái lại, Hinh phi luôn mở miệng rất đúng lúc, “Bình phi từ trước đến nay đều nhanh muồm nhanh miệng, nương nương xin đừng trách tội, trái lại vị cô nương này, dáng múa lúc nãy thực khiến cho người ta kinh ngạc, nếu có nàng chúc thọ cho Mẫu hậu, sẽ rạng rỡ lên không ít.”

“Quá khen quá khen.” Hương Nại Nhi ngoài cười nhưng trong không cười đáp một tiếng, Tần Khê thấy vậy vội vàng phân phó nói, “Mấy vị nương nương, không bằng tới chính điện dùng bữa trước, sau đó tại hạ sẽ sai người hộ tống mấy vị nương nương hồi cung?”

“Không cần, Bổn cung ăn không vô.” Bình phi hừ một tiếng, quay đầu trực tiếp bỏ đi, Cầm phi cùng Xảo phi liếc mắt nhìn nhau, đều thấy bất đắc dĩ, chỉ có Hinh phi cười một tiếng nói, “Hầu gia chớ để ý, vẫn là tính khí của trẻ con.”

Dừng một chút lại nói, “Thực ra thì mấy vị muội muội còn chưa đói bụng, buổi tuyển chọn cũng đã xem rồi, Bổn cung cùng mọi người trước hồi cung đi.”

“Hinh phi tỷ tỷ, ta còn muốn lưu lại trò chuyện với ca ca, tỷ tỷ thay ta giải thích với Thái hậu một tiếng được chứ?” Hương Diệp nhẹ giọng hỏi một câu, Hinh phi mỉm cười gật đầu một cái, dáng vẻ đoan chính, đưa Cầm phi cùng Xảo phi hồi cung trước.

Cuối cùng còn dư lại ba người, vừa đúng.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, Hương Nại Nhi mở miệng, “Vấn đề bây giờ là thế nào?”

“Đầu tiên, cô đổi lại bộ quần áo này đi đã, nhìn thật tức cười.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play