Hai người cùng ngồi một kiệu trở về phủ Hầu gia, vào hậu viện, lại nghe thấy tiếng vỗ tay kỳ quái, đi tới, thấy mấy người Hinh phi đang đứng trong vườn nhìn cái gì đó, trên mặt Lạc Nhạn mang đầy vẻ mới lạ hài lòng, mấy người bên kia túm tụm vào một chỗ, đồng loạt gõ lên những tiết tấu đơn giản.
Ngay chính giữa, một bóng người mảnh mai lại thập phần co giãn, mặc một bộ đồ dành cho gia đinh, thoạt nhìn thiếu hài hòa như vậy, nhưng sức sống toát ra từ vũ điệu lại khiến cho người ta bị hấp dẫn, nhảy múa theo tiếng vỗ tay, cực kỳ sống động.
Hương Diệp cùng Tần Khê sững sờ tại chỗ.
Trong hoa viên, bóng người đó thập phần đẹp đẽ xoay chuyển thắt lưng, đột nhiên cái đầu vung lên, chiếc mũ gia đinh thuận thế bị văng ra ngoài, một mái tóc dài tung bay, tiêu sái mê người, người nọ lại không hay biết gì, chống tay quét đất, làm một tư thế nike đẹp đẽ, vừa tùy ý lại đến nơi đến chốn.
Mọi người không hẹn mà cũng hít một hơi, đợi đến khi người nọ đứng thẳng người lại lần nữa, càng thêm kinh ngạc ngây ngẩn không dứt.
Người kia lại hoàn toàn không ý thức được thân phận mình đã bại lộ, vẫn dương dương tự đắc nhìn một nha hoàn đứng bên cạnh nói, “Như thế mới gọi là tiết tấu, cô mà luyện được đến nhịp điệu như vậy, bảo đảm cô có thể được biểu diễn ở thọ yến của Thái hậu~”
Đám người yên lặng một trận, hồi lâu, vẫn là Lạc Nhạn nhẹ than một câu trước: “Là nữ?!”
Người nọ qua đầu, mái tóc thẳng phất qua, thấy Lạc Nhạn, chính xác là thấy Tần Khê đứng sau lưng Lạc Nhạn, lập tức banh mặt, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Tần Khê nói, “Đồ lừa đảo chết tiệt! Tôi nhận ra anh rồi! Tần Khê!”
Bọn hạ nhân nghe thấy vậy, quay đầu nhìn lại, trời ơi, mấy vị nương nương còn có cả Hầu gia và Hoàng hậu nương nương đều đã trở lại!
Đám người lập tức tản ra như chim vỡ tổ, chạy còn nhanh hơn bất cứ cái gì, Hương Nại Nhi ngây ngẩn một lúc, vẫn đi tới, vòng qua Lạc Nhạn, trực tiếp túm lấy áo Tần Khê, “Anh là cái đồ lừa đảo chết tiệt! Vậy mà lại không có nghĩa khí dám quăng tôi lại một mình tự sinh tự diệt!”
“Oan quá! Tuyệt đối là oan nhất thiên hạ!” Tần Khê phất phất tay, lại không kéo cô nàng ra được, Hương Nại Nhi lập tức bạo lực gõ xuống một cái, “Tôi vẫn đang tức hừng hực đây! Đùa bỡn tôi xong liền phủi mông chạy lấy người?”
“Không phải mà, khi đó tôi có việc gấp, thật mà, tôi còn phái người bảo vệ cô, nhưng mà chính cô chạy mất thì sao liên quan đến tôi được!” Tần Khê giải thích một tràng, Hương Nại Nhi cũng không nghe, quản gia chạy tới, thấy cổ áo Hầu gia nhà mình đang bị kéo, vội vàng bước qua, nói, “Càn rỡ! Còn không mau buông Hầu gia ra!”
“Hầu gia, tên người làm này mới tới không hiểu quy củ, xin Hầu gia… ai da, sao lại là nữ?” Quản gia nhìn mái tóc dài bay bay (dùng bay nhè nhẹ…. mọi người biết rồi đấy) của Hương Nại Nhi, trái tim nhỏ như muốn nhảy ra, người này rốt cuộc là từ đâu trồi ra vậy?
“Không sao không sao, đùa ấy mà.” Tần Khê cười khoát khoát tay, thuận thế kéo tay Hương Nại Nhi ra, người ta vẫn còn đang đứng nhìn bên cạnh kia kìa, mắc cỡ lắm đúng không.
“Vị cô nương này là người quen của Hầu gia sao? Để ta xem một chút nào!” Lạc Nhạn cười vui vẻ xoay đầu Hương Nại Nhi qua, Hương Nại Nhi lắc đầu một cái, đẩy tay Lạc Nhạn ra, nhe răng bày ra bộ dáng hung ác, “Làm gì vậy? Coi tôi đây là cá chắc?”
“Càn rỡ! Dám vô lễ với Xảo phi nương nương!” Quản gia lại quát lên một tiếng giận dữ, Hương Nại Nhi nghe vậy, lập tức quay đầu, nhìn tiểu nha đầu mới mười lăm mười sáu tuổi trước mặt, lại còn là một nương nương?!
Nhìn qua chẳng khác nào em gái học cấp một, còn nương nương? Hương Nại Nhi quay đầu, đối diện với khuôn mặt non nớt của Hương Diệp, cô nhóc thoạt nhìn cực non kia không phải cũng là nương nương gì đó chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT