Sắc mặt Bình phi khó coi một trận, vẫn đành đứng thẳng người, “Thần thiếp tham kiến hoàng hậu muội muội.”

“Tỷ tỷ không cần đa lễ.” Hương Diệp nhàn nhạt nói một câu, tự ý ngồi xuống một bên, chờ Thái hậu lên tiếng, cô cũng sẽ không cho là Thái hậu tìm mình tới, chỉ là để ăn cơm tối với bà ta.

“Tình cảm của Hoàng thượng cùng hoàng hậu sâu đậm, ai gia đương nhiên vui mừng, Hoàng thượng độc sủng hoàng hậu, ai gia cũng mở một mắt nhắm một mắt….” Nhiễm Thái hậu vừa nói, ánh mắt bỗng nhiên quét qua Hương Diệp, mang theo tàn khốc, “Chẳng qua là, ai gia sao lại nghe nói Hoàng thượng cùng Hoàng hậu phân bàn ăn sáng, còn vì vậy mà lỡ triều?”

“Hoàng hậu tuy còn trẻ tuổi, nhưng cũng là mẫu nghi một nước, vậy mà lại ngỗ nghịch với Thánh thượng, cáu kỉnh với Hoàng thượng, là do Hoàng thượng quá cưng chiều ngươi, nên ngươi không đặt ai gia vào trong mắt có phải không?”

Hương Diệp ngưng mắt, nhìn sâu về phía khuôn mặt trang nghiêm của Thái hậu, còn có Bình phi đang cười trộm bên cạnh, đứng dậy, từ từ quỳ xuống, dù sao hôm nay nhất định muốn tìm cô dạy bảo, cô có nói gì cũng vô dụng.

“Thân là nữ tử, đạo lý xuất giá tòng phu, cho dù mẹ ngươi không dạy người, Minh hoàng phi chẳng lẽ cũng không dạy ngươi sao?… Thôi, ngươi lui xuống, chép mười lần 《Nữ giới 》.”

Thái hậu vung tay một cái, tư thái cao quý cao cao tại thượng, Hương Diệp vẫn lẳng lặng nghe, cúi đầu không nói gì, phía dưới tay cũng nắm chặt thành quyền, đè nén buồn giận nơi đáy lòng, chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Mẫu hậu dạy rất phải, mẫu thân thần thiếp tuy không dạy thần thiếp, nhưng thần thiếp cũng luôn luôn ghi nhớ lời dạy của Nữ giới , thần thiếp mặc dù ở tại Thi Ngưng điện, nhưng vẫn giữ nguyên bổn phận, chỉ biết khuyên răn Hoàng thượng ban ân mưa móc đồng đều hậu cung, chuyện làm trái với Nữ giới, nhiễu loạn hậu cung, can thiệp triều chính, thần thiếp tuyệt không dám làm.”

“Làm càn!” Nhiễm thái hậu vỗ bàn ngọc, nước trà bắn tung tóe, khiến cho Bình phi ngồi bên cạnh cũng sợ hết hồn. Hương Diệp cũng chẳng hề e ngại, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn Thái hậu, không hề mở miệng, sắc mặt Thái hậu cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Hương Diệp, cuối cùng vẫn không mắng ra miệng, Hương Diệp vòng vo mắng bà ta lợi dụng Hoàng thượng nắm giữ triều chính, nếu bà ta đáp lại, chẳng phải đại biểu bà ta đã thừa nhận hậu cung can thiệp triều chính sao.

“Khụ khụ…” Vội ho một tiếng, Thái hậu nói lảng sang chỗ khác, “Hoàng hậu nếu biết, ai gia đường nhiên vui vẻ.” Trong mắt khẽ chuyển, phân phó nói, “Thư Nhi, chuẩn bị văn phòng tứ bảo cho Hoàng hậu, Hoàng hậu cứ ở lại Tiêu Ninh cung tĩnh tâm chép đi.”

Hương Diệp nghe vậy, yên lặng gật đầu, Bình phi nhẹ nhàng cười một tiếng, kéo Thái hậu nói, “Mẫu hậu, giờ cũng đã đến lúc truyền thiện rồi.”

“Bình nhi có lòng với ai gia, hay lưu lại dùng bữa với ai gia đi.”

Hai người chậm rãi tiến vào nội đường, chỉ để lại một mình Hương Diệp, ở giữa sảnh, một mình sao chép sách văn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh mạc, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Nữ có tứ hạnh, một là phụ đức, hai là phụ ngôn, ba là phụ dung, bốn là phụ công… Mẹ chồng nói phải nghe, phải luôn thuận mệnh. Chớ có gây chuyện thị phi…”Mẹ chồng nói mình không tốt, mình càng phải theo, đừng nên cãi cọ đúng sai, tranh cường hiếu thắng.”

Chép đi rồi lại chép lại, thậm chí ngay cả trời đã tối cũng không biết, bút nhẹ vung trên giấy, bên trong lại chữa một cơn lốc bất mãn đang xoay chuyển, những quy tắc của con gái cổ đại trước giờ cô chỉ tuân theo mặt ngoài, cô không nói, không có nghĩa là cô tán thành, vô tranh vô cầu, không có nghĩa là cô không phản kháng.

Nhưng mà, phản kháng thì thế nào chứ? Cô chống lại được tất cả những giáo lý của cổ đại sao?

Ngón tay bất giác dùng sức, run rẩy, mực nước vẩy trên giấy trắng, đổ lên bóng tối.

Một bàn tay đột nhiên từ phía sau giữ chặt lấy cô, cảm giác được lòng bàn tay vững vàng, Hương Diệp quay đầu, chống lại ánh mắt thâm thúy của Ngọc Sanh Hàn, chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play