Hương Diệp khẽ ngẩng đầu, cười nhẹ tách hai cái đầu ra, nói, “Xảo phi tỷ tỷ đến rồi.”
“Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu muội muội.” Xảo phi cười duyên hành lễ, “Thần thiếp có làm chút điểm tâm, muốn mang tới cho Hoàng thượng nếm thử một chút, không ngờ Hoàng hậu muội muội cũng ở đây, vậy cũng tốt.”
“Xảo phi tỷ tỷ tới thực đúng lúc, Hoàng thượng mới vừa nãy cũng kêu đói bụng.” Hương Diệp mắt lạnh quét qua Ngọc Sanh Hàn, hai người nhìn nhau, hàn quang bắn phá, khóe miệng Ngọc Sanh Hàn cong lên, “Đúng vậy, đang thiếu chút điểm tâm.”
Xảo phi nghe vậy, ngọt ngào cười một tiếng, bưng điểm tâm đi tới, đối với Hương Diệp không có để ý nhiều lắm, Lạc Nhạn năm nay vừa mới mười sáu, là người nhỏ tuổi nhất trong tứ phi, mới tiến cung không lâu, tâm tính đơn thuần, “Hoàng hậu muội muội cũng không cần cứ gọi Xảo phi tỷ tỷ mãi làm gì, cứ gọi thần thiếp là Lạc Nhạn như Hoàng thượng được không?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy khô khốc giật giật khóe miệng, thì ra hắn luôn gọi tên Xảo phi, may mà vừa nãy không tùy tiện mở mồm.
“Vậy sau này Lạc Nhạn cứ trực tiếp kêu Hương Diệp là được.” Hương Diệp cười nhẹ nói, đối với vị Xảo phi này, cô trái lại còn rất thích.
“A a, được thôi.” Lạc Nhạn cười, kéo tay Hương Diệp, động tác rất thân mật, nhìn Ngọc Sanh Hàn một cái, chợt lè lưỡi cười nói, “Hoàng thượng chẳng lẽ ăn dấm chua với Lạc Nhạn? Lạc Nhạn bây giờ vẫn chưa sẻ nổi trái tim của hoàng hậu muội muội đâu ~”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy ngẩn ra, đột nhiên giơ tay, giống như thân mật búng chóp mũi của nàng ta, Lạc Nhạn lập tức đầy mặt tươi cười hì hì rụt cổ một cái, Hương Diệp đứng một bên nhìn mà ngây ngốc, cái tên Ngọc Sanh Hàn này, mà cũng làm động tác như vậy?
Thật vất vả mới dỗ được người đi, Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn, vẻ mặt kỳ quái, lại không nói lời nào, Ngọc Sanh Hàn đặt sách xuống, hỏi: “Cô muốn hỏi cái gì?”
Hương Diệp đảo mắt, đột nhiên đưa tay, búng nhẹ lên chóp mũi hắn, mặt Ngọc Sanh Hàn lập tức tránh ôn dịch né ra, lạnh giọng cảnh cáo, “Tần Hương Diệp!”
“Động tác này anh vừa mới làm không phải là rất thuận tay?”
Ngọc Sanh Hàn giống như lầm bầm nhíu mày, “Chẳng qua là cảm thấy làm như vậy sẽ không sai. Không phải sao?”
Hương Diệp im lặng, chẳng qua là cảm thấy nhìn không quen cho lắm, nhất là hắn làm.
Ngọc Sanh Hàn thu dọn tấu chương, Hương Diệp đem hoa trồng xong đặt lên bàn, chuyển mắt, vẻ dịu dàng trong mắt còn chưa lui, khiến cho Ngọc Sanh Hàn thất thần trong chớp mắt, thầm nghĩ, cô ấy khi đối mặt với hoa lúc nào cũng thanh tịnh như vậy?
“Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương mời Hoàng hậu nương nương đến Tiêu Ninh cung cùng dùng bữa tối.” An Quế cảm thấy bản thân giờ đúng là một người thừa, từ khi Hoàng thượng có Hoàng hậu nương nương rồi, tổng quản thái giám như ông ta chẳng có lúc nào được ở bên cạnh bệ hạ.
Lúc nào cũng “Ở ngoài phòng” “Ở ngoài cửa”
Ông ta đường đường là tổng quản thái giám, không ở bên canh chừng Hoàng thượng, chỉ có thể ở ngoài cửa phục vụ, Thái hậu thậm chí còn giáo huấn ông ta không biết phục vụ chủ tử… Ông bị oan nha ~
Hương Diệp đến Tiêu Ninh cung, lại thấy, Thái hậu cùng Bình phi đang cười cười nói nói, thấy cô, chẳng qua chỉ liếc mắt một cái.
“Thần thiếp xin thỉnh an mẫu hậu.” Nhẹ nhàng hành lễ, Nhiễm thái hậu vẫn giữ dáng vẻ khó chịu trước sau như một đáp lại, “Đứng dậy đi, Hoàng hậu đúng là bận rộn, nếu ai gia không cho mời, sợ là không chờ được Hoàng hậu đến thỉnh an.”
Hương Diệp không lên tiếng, lại nghe Bình phi cười nói: “Hoàng hậu muội muội giờ ở Thi Ngưng điện, mọi chuyện đều chiếu cố đến Hoàng thượng, nhất thời quên mất mẫu hậu cũng là chuyện có thể tha thứ.”
“Thần thiếp không dám quên, chẳng qua là thần thiếp còn nhỏ, Hoàng thượng bảo thần thiếp nhớ kỹ quy củ trong cung rồi hãy đến thỉnh an mẫu hậu, tránh quấy rầy đến mẫu hậu, cũng phiền cho tỷ tỷ phải lễ nghi.” Ngụ ý, cô còn chưa hành lễ với tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT