“Lời này của Hoàng thượng là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn lập nàng làm hậu?!”
“Có gì không thể?” Đầu mi nhướn lên, trong mắt mang theo khí thế áp người.
“Hồ đồ!” Nhiễm Thái hậu vỗ bàn, trâm ngọc trên đầu bởi vì động tác này mà kịch liệt đong đưa, khuôn mặt ưu nhã thoáng biến mất, thay vào đó là sự uy nghiêm cùng tàn khốc đến khiếp người.
Nhưng Ngọc Sanh Hàn cũng đâu phải kẻ đơn giản, phản ứng của bà ta như vậy hắn đã sớm đoán trước được, nhưng nếu đã tới nước này, hắn nhất định phải kiên trì đi tiếp.
Đêm qua sau khi nghe Hương Diệp vô tình nhắc tới vị trí hoàng hậu vẫn còn trống, trong lòng hắn đã có tính toán như vậy, chẳng qua là Hương Diệp còn chưa biết, ở Ninh Nhiễm cung này, hắn đã khiến cho thân phận của cô thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
“ Hoàng thượng, xin Hoàng thượng nghĩ lại, hoàng hậu là mẫu nghi đứng đầu thiên hạ, Tần Hương Diệp mới mười bốn tuổi, căn bản không thể gánh vác được vị trí mẫu nghi thiên hạ này.” Bình Phi trước mắt cũng không thể làm gì khác, lôi kéo phi tử bên cạnh quỳ xuống, Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, “Mẫu nghi thiên hạ nói thật hay, chẳng lẽ Bình Phi cho rằng ngươi gánh vác được bốn chữ này?”
Lời này vừa thốt ra, Bình Phi trên đất sắc mặt trắng bệch đến dọa người, thân thể thoáng cái giống như muốn ngã xuống đất, người bên cạnh, chính là vị quý phi nhàn nhã ôn thục kia đột nhiên đưa tay, đỡ lấy Bình Phi, sắc mặt bình ổn, trên mặt mang vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói nhàn nhạt, “Hoàng thượng xin nghe thần thiếp nói một câu, thần thiếp biết trong lòng Hoàng thượng đau lòng cho Hương Diệp cô nương, nhưng chuyện lập hậu không nên quyết định qua loa, huống chi Hương Diệp cô nương chẳng qua mới mười bốn, chuyện hậu cung rườm rà phức tạp, việc quản trị hậu cung với nàng mà nói là quá sớm, không bằng để cho Hương Diệp cô nương tiến cung, sau này tiếp tục khảo cứu.”
Ngọc Sanh Hàn nhìn vẻ mặt dịu dàng tuyệt hảo của nàng ta, hiển nhiên đem lời của nàng ta đặt trong lòng, Nhiễm Thái hậu cũng biết hắn chẳng qua chỉ là bởi vì chuyện hạ dược mới phản nghịch như vậy, lời của Hinh Phi hắn cũng nghe vào trong tai.
Sắc mặt Ngọc Sanh Hàn dần dần hòa hoãn, ánh mắt vẫn ổn lạnh như vậy, một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, “Trẫm tin Hương Diệp Nhi có năng lực.”
Một câu nói, giọng điệu không cho phép cự tuyệt, khí phách giỏi giang trên mặt biểu lộ không sót chút gì, cuối cùng nhìn đám người bị hắn đảo loạn tâm tư, quả quyết nói, “Nếu Tây Ngọc quốc phải có một vị Hoàng hậu, người kia sẽ là Tần Hương Diệp.” Dứt lời, hắn khẽ chắp tay về phía Nhiễm Thái hậu, “Nhi thần đã nói hết lời, như vậy cáo lui.”
Trận đánh này, mặc dù không sáng suốt, nhưng nếu hắn muốn buông tay buông chân trong hoàng cung này, nhất định phải đánh.
Hàng mi lãnh đạm, đôi mắt lạnh lùng, lộ ra khí phách chưa từng có bao giờ, Ngọc Sanh Hàn, kể từ ngày hôm nay, thoát thai hoán cốt.
Trở về điện Thi Ngưng, lại không thấy Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn vẻ mặt lạnh lùng, nhớ đến hắn vừa mới thay cô ta đánh một trận như vậy, đầu sỏ như cô lại chẳng thấy bóng dáng đâu!
An Quế cẩn thận nhìn vẻ mặt Ngọc Sanh Hàn, chỉ đành phải nhỏ giọng nhắc nhở, “Hoàng thượng, Tần cô nương nếu không phải đang ở trong Ngự hoa viên thì nhất định là đang ở trong hoa viên ở Minh Hòa điện, hoa cỏ ở đó, đều là do Tần cô nương chiếu cố.”
“Cô ta thích hoa…” Ngọc Sanh Hàn nhỏ gọng nói câu này thực ra là nghi vấn, An Quế lại không nghe rõ, cho rằng hắn đang cảm thán, cười nói, “Hoàng Thượng so với mấy người trong cung này còn hết lời khen ngợi Tần cô nương, Tần cô nương yêu hoa, người trong cung có ai không biết?”
Ngọc Sanh Hàn khẽ nhíu mày, nghĩ đến cái cô nàng vô tình lạnh lùng kia mà cũng là người yêu hoa, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, nhàn nhạt cười nói, “Nói vậy nàng thích hoa lê chứ.”
“Hoàng Thượng từng nói cô nương giống như hoa lê, thuần khiết xinh đẹp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT