“Mẫu hậu sáng sớm đã cho người tới truyền, có chuyện gì quan trọng sao?” Một câu nói, ôn hòa, đi thẳng vào chủ đề, bớt đi hàn huyên khách sáo, gọn gàng dứt khoát mới đúng là phong cách hành sự của Ngọc Sanh Hàn.

Sắc mặt của Nhiễm Thái hậu lập tức trầm xuống, trong mắt giống như trách cứ, khóe mi cong lên, “Hoàng Thượng lo lắng như vậy là vì ai ? Chẳng lẽ ai gia muốn gặp Hoàng Thượng nói chút việc nhà cũng không được?”

“Mẫu hậu muốn nói việc nhà, nhi thần đương nhiên là vui lòng.” Ngọc Sanh Hàn cười như không cười, trong mắt vẫn lạnh như băng, Nhiễm Thái hậu lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, chỉ cho là trong lòng hắn còn sinh giận với chuyện hôm qua, dù sao bát súp kia cũng là do bà cho phép Bình Phi bưng tới.

Chẳng qua không ngờ tới, hắn lại ngỗ nghịch như vậy, lại trực tiếp triệu Tần Hương Diệp đến tẩm điện!

“Hoàng Thượng sáng nay vô cớ miễn triều, là xảy ra chuyện gì?” Nhiễm Thái hậu hơi hồi phục tâm tư, nhàn nhã hỏi.

Ngọc Sanh Hàn chỉ hời hợt đáp lại, “Chỉ là sáng sớm dậy trễ thôi.”

“Hoàng Thượng là vua một nước, vì tư dục của bản thân mà làm chậm trễ việc nước, lời này nếu truyền ra ngoài…”

“Mẫu hậu.” Ngọc Sanh Hàn thuận miệng cắt lời “Dạy dỗ” của bà, “Bát canh hôm qua nhi thần uống hơi nhiều, vậy nên kéo Hương Diệp Nhi đốt đèn nói chuyện đêm khuya, cho nên dậy trễ, mong mẫu hậu đừng lấy làm phiền lòng.”

Một bát canh, liền chặn lại hết lời của Thái hậu, dù nói là hắn cố ý gây nên đó cũng là bất đắc dĩ, hôm qua nghe Tần Hương Diệp giải thích mấy chuyện vụn vặt trong hậu cung này một phen, hắn muốn trông nom chính quyền, thì không thể cứ làm một kẻ thuận theo mãi được.

Nhiễm Thái hậu nhìn dáng vẻ cúi đầu không dám hé lời của tứ phí, chỉ cảm thấy bực bội trong ngực, nhìn Hoàng nhi trước mặt nghiễm nhiên như thoát thai hoàn cốt, im lặng hồi lâu, cuối cùng hạ giọng nói: “Chuyện hôm qua, ai gia có nghe thấy, Hoàng Thượng nếu đã lưu Tần Hương Diệp ở lại trong cung, nói vậy cũng đã có tính toán rồi.”

Dừng một chút, bà lại nói tiếp, “Hoàng thượng muốn giữ nha đầu Tần gia bên người, ai gia cũng sẽ không phản đối, chẳng qua là nha đầu này tuổi còn nhỏ, nếu nàng nguyện ý, vậy để nàng ở lại trong cung, phong cho làm Tiệp dư gì đó…”

“Mẫu hậu có lẽ đã hiểu lầm ý của nhi thần.” Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng ngắt lời, mắt lạnh hơi chuyển, nhìn tứ phi đang ngồi, giống như thuận miệng mà nói ra, “Hương Diệp Nhi nếu ở lại trong cung, trẫm đương nhiên sẽ cho nàng thứ tốt nhất.”

Nhiễm Thái hậu nghe vậy, sắc mặt hơi giận, đè ép bực tức nói, “Hoàng thượng cho rằng thế nào mới là tốt nhất? Trước mắt trong hậu cung Tứ phi đều đã phong, vị trí của các tần phi phía dưới Tứ Phi đều do ai gia ân trạch.”

“Mẫu hậu chẳng lẽ đã quên, vị trí Hoàng hậu vẫn còn bỏ không sao?” Tròng mắt Ngọc Sanh Hàn hơi chuyển, ngữ điệu bình thản, trên mặt vẫn là vẻ băng sương không thay đổi như cũ, một câu nói đơn giản, trong nháy mắt khiến cho tứ phi ngồi tại chỗ biến sắc, sắc mặt của Bình Phi thì càng thêm trắng, Nhiễm Thái hậu thì càng không cần phải nói, bà sao có thể nghĩ tới, hoàng nhi của mình lại tính toán như vậy! Phong nàng làm hậu! Quả thực điên rồi!

Vị trí Hoàng hậu sở dĩ còn bỏ trống, chỉ là bởi vì chưa có ứng viên thích hợp có thể đảm đương được quyền lợi tối cao của triều đình mà thôi, ban đầu bà đã có tính toán, chỉ cần Bình Phi của Tần gia có được long chủng, liền đồng ý để nàng đảm đương vị trí hoàng hậu, đương gia của Tần gia nắm chức vị quan trọng trong triều, trong tay nắm một nửa binh quyền, quan viên trong triều hơn một nửa đều cúi đầu trước hắn, là nhân vật bà đang khẩn cấp muốn thâu tóm.

Làm sao bà có thể nghĩ ra, kẻ cản đường bà ta, lại là nha đầu của Tần gia!

Ngọc Sanh Hàn có ý với nha đầu của Tần gia, bà không phải không biết, bà cũng cho phép sau khi Tần Hương Diệp tròn mười lăm, sẽ để hắn đưa vào hậu cung, cố tính hắn lại phản nghịch như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play