Ngọc Sanh Hàn nắm chặt lá thư trên tay, sắc mặt trầm trọng, nhìn không ra biểu cảm gì, một lúc lâu mới lẩm bẩm nói, “Biết anh sẽ xem thường em, là tốt rồi.”

Xoay người ra khỏi Phượng Hoàn cung, Ngọc Sanh Hàn ra lệnh, “Truyền ý chỉ của Trẫm, niêm phong Phượng Hoàn cung lại, từ nay về sau, không có lệnh của Trẫm, bất luận là kẻ nào cũng không được phép bước vào.”

Mang theo lá thư nằm trong ngực, xoay người đi thẳng.

Mấy ngày kế tiếp, dường như rất yên bình, chẳng qua là dường như mà thôi, không có Hoàng hậu, Tây Ngọc quốc này vẫn không sụp đổ, nhưng không có Hoàng hậu, Hoàng đế chỉ có thể tự mình chống đỡ chính mình.

Chuyên tâm với chuyện quốc gia, nghe Tần Khê thỉnh thoảng nói một câu, cô ở nhà rất tốt. Đó là động lực cả một ngày của hắn, hắn luôn nghĩ, chờ thêm mấy ngày nữa, chờ đến lúc cô muốn gặp hắn, hắn sẽ xuất cung đến tìm cô.

Chẳng ngờ, mấy ngày sau, vừa mới dùng bữa sáng, Tần Khê đã cuống cuồng chạy vào cung, trực tiếp vỗ bẹp một tờ giấy xuống trước mặt hắn.

Ngọc Sanh Hàn ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững.

“Thật quá đáng, thật quá đáng! Tôi là anh của nó cơ mà! Vậy mà nó chỉ để lại có một mẩu giấy như vậy rồi đi!”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, cau mày, cầm tờ giấy nhỏ kia lên, sắc mặt hơi biến đổi, trên tờ giấy chỉ có một câu đơn giản, giống hệt phong cách của cô.

“Em đi du lịch, đừng nhớ em.”

Ngọc Sanh Hàn vươn tay, nhoáng cái đã vò nát tờ giấy, hắn còn chưa đi tìm cô, mà cô đã dám chạy trước.

Chợt đứng phắt dậy, đổi quần áo, cưỡi ngựa phóng một mạch ra ngoài cung, An Quế một chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, người đã không thấy bóng dáng đâu, Tần Khê vỗ vỗ vai ông ta, “Ngoan, đi tuyên bố hôm nay miễn triều.”

Hương Diệp ra khỏi phủ từ lúc trời gần sáng, mang theo hai bọc quần áo, còn có một chút ngân phiếu, kéo một con ngựa, lúc đi tới cửa thành, cửa thành vẫn chưa mở, ở nhà ngẩn người mấy ngày, vẫn cứ cảm thấy không ổn, lúc nhìn đám hoa hoa cỏ cỏ, dường như không còn cảm giác yêu thích như trước nữa, lúc ngửi hương hoa, cũng sẽ hoảng hốt tưởng rằng mình đang ngửi thấy mùi rượu hoa.

Cô nghĩ, có lẽ cô đã ở đây quá lâu rồi.

Khi thân thể này mới tám tuổi, cô đã xuyên tới, bây giờ, cô cũng đã mười tám rồi.

Vậy mà đã ở đây được mười năm, còn chưa được ngắm nhìn hết phong cảnh bên ngoài.

Thế nên, khi một đám người ùa vào thành, cô kéo ngựa, từ từ ra khỏi cổng thành, vốn còn muốn quay đầu lại nhìn một chút, có điều cảm thấy kiểu đó, hình như có chút sến súa quá.

Lắc lắc đầu, Hương Diệp đi về hướng Nam, vài nhóm người lục tục đi vào quốc đô, cũng có vài thương nhân ra khỏi thành, chở hàng, đi về phía ngoài thành.

Lướt qua bên cạnh Hương Diệp, gấp gáp, ai ai cũng rất vội vàng, cô vẫn kéo ngựa đi chầm chậm như cũ.

Phía sau cửa thành dường như truyền đến một trận ồn ào, Hương Diệp nhìn từ xa lại, nhưng không thấy gì, hình như đang có tranh chấp.

Nếu không nhìn thấy, thì không nhìn nữa, Hương Diệp quay đầu, tiếp tục đi về phía Nam, mà, cách đó không xa, từ trong đám người trước cổng thành, một người một ngựa lao ra, nam tử lạnh lùng nhìn khắp xung quanh, cuối cùng giục ngựa đi về phía Tây, hướng Tây là hướng đất phong của Tiêu Cẩm, Ngọc Sanh Hàn cũng chỉ dựa vào trực giác mà đi, nhưng mà, Hương Diệp không phải muốn đi gặp Tiêu Cẩm.

Thậm chí ngay cả rời khỏi quốc đô cũng không nói cho Tiêu Cẩm biết, chẳng qua là không muốn hắn thân ở đất phong mà còn phải lo lắng cho cô.

Một mình du lịch, vậy bắt đầu từ những thứ đã bỏ lỡ đi.

Hương Diệp muốn đến Nam Lâm quốc thăm thú một chút, tuy nói còn có ba nước nữa, nhưng mà mùa này, Bắc Thần quá lạnh, Đông Linh lại quá xa, chỉ còn lại Nam Lâm, nghe nói Nam Lâm có hơi hướm như Giang Nam, khí hậu nơi đó thích hợp cho hoa cỏ sinh trưởng nhất, Hương Diệp muốn đi xem.

Mà Ngọc Sanh Hàn cưỡi ngựa đuổi theo rất xa ngoại thành, nhưng làm sao cũng không tìm được bóng hình thanh lãnh ấy.

Hắn còn chưa kịp lôi cô về, đã để cô chạy mất một lần nữa.

Hậm hực quay ngựa về quốc đô, lại nghe thấy trên thành, một giọng nói đang gọi hắn, “Ngọc đồ đệ! ! Ngọc đồ đệ!”

Ngọc Sanh Hàn ngẩng đầu, là Quái Lão đã lâu ngày không gặp.

Mặt lạnh không để ý đến, cưỡi ngựa đi thẳng vào thành, Quái Lão lại nhảy thẳng xuống từ trên tường thành, khinh công trác tuyệt, khiến cho người đi đường xung quanh ai cũng trợn mắt níu lưỡi.

Quái Lão từ trước đến nay chưa bao giờ để ý đến ánh mắt người khác, vẫy tay bước tới trước ngựa Ngọc Sanh Hàn, “Ngọc đồ đệ!”

Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng dừng lại, mắt lạnh liếc xéo ông ta, “Ta không phải đồ đệ ông, đừng gọi bừa.”

“Ta là người muốn nhận ngươi làm đồ đệ sớm nhất~” Quái Lão khoát khoát tay, vẻ mặt không buồn để ý, Ngọc Sanh Hàn thấy ánh mắt mọi người đều đặt trên hai người, đây là tự nhiên, một công tử đẹp trai lạnh lùng cưỡi bạch mã, lại còn một ông lão quái dị thoạt nhìn võ công cực kỳ cao cường, đi trên đường, khó trách sẽ gây chú ý.

Ngọc Sanh Hàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vào một quán trà, hắn không cho là Quái Lão vô duyên vô cớ lại tới tìm hắn.

Mới vừa ngồi vững, Quái Lão đã hỏi luôn, “Nghe nói ngươi phế đồ đệ ta rồi?”

Ngọc Sanh Hàn nhíu mày, không phản bác, nhưng mà, là chính cô ấy muốn thế.

Không ngờ, Quái Lão lại vỗ một chưởng qua, chén trà Ngọc Sanh Hàn đang cầm trên tay sóng ra, quay đầu mắt lạnh trừng ông ta, vốn tâm trạng đã không thoải mái lắm giờ lại càng thêm bực bội, cả người tản ra một luồng sát khí, giống như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị khai chiến với Quái Lão, nếu đổi lại là Tần Khê cùng Hương Nại Nhi, lúc này chỉ sợ đã co đầu rụt cổ nép qua phòng tuyến an toàn rồi.

Có điều, trước mặt Ngọc Sanh Hàn là Quái Lão.

“Sao hả? Còn muốn đánh nhau với ta? !” Quái Lão nhíu mày hừ một tiếng, về phần cái từ đánh nhau này, hoàn toàn là do tiếp xúc lâu ngày với Tần Khê, nguyên nhân này chắc mọi người hiểu.

Ngọc Sanh Hàn bây giờ đúng là rất muốn đánh với ông ta một trận, nhưng mà đánh một trận thì sao chứ, Hương Diệp cũng sẽ không tới xem náo nhiệt.

Vậy nên, Ngọc Sanh Hàn rất bình tĩnh rất lý trí bưng chén trà lên một lần nữa nhấp một ngụm, cả người tản ra hàn khí kinh khủng, mấy người bên cạnh vội uống cho xong trà nhanh chóng rời đi, Quái Lão nhìn mà cũng thấy quái dị, thầm nghĩ lạnh lùng như vậy làm gì? Có thưởng chắc?

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng mở miệng, có vẻ không còn kiên nhẫn nữa.

“Hừ! Còn không phải tại ngươi, đột nhiên lại phế đồ đệ đi, ngươi biết Danh Dược nghe tin đó xong nói gì không?” Quái Lão rú lên quái dị, “Bà ấy nói, bà ấy đã nhìn nhầm tình cảm giữa các ngươi rồi!”

Nguyên nhân chủ yếu nhất là, vất vả lắm, Danh Dược mới có một đồ đệ, mà tên đồ đệ này cố gắng học y là vì người mình yêu, phần tâm ý này sớm đã khiến cho Danh Dược có chút mềm lòng, khó khăn lắm, ông ta mới sắp được sánh bước với Danh Dược, lần này thì hay rồi, hai đứa này tan vỡ, Danh Dược muốn tin tưởng đàn ông, đó là chuyện còn khó hơn lên trời!

“Chúng ta vốn chỉ có ba năm ước định.” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng nói xong định rời đi, đột nhiên, dừng bước, khẽ quay đầu, hỏi Quái Lão, “Quái Lão tiền bối, ông thích Linh Y sao?”

Quái Lão đang uống trà, liền phun luôn một ngụm ra ngoài, giọng điệu này, khẩu khí này, nghe sao mà giống đồ đệ của lão một năm trước vậy~~ “

Dừng một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, “Chờ người đó mãi, có mệt mỏi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play